“Nhạc sư huynh phải chăng có gì chỉ giáo?” Tống Phong chờ mọi người đi hết, chỉ còn hắn và Nhạc sư huynh thì mới mỉm cười hỏi.

Nhạc sư huynh đi đến đối diện ngồi xuống, vuốt cằm mỉm cười nói:

“Tống sư đệ, sư huynh có một vật có thể kiểm trắc linh căn, nhưng chỉ sử dụng được một lần duy nhất mà thôi. Sư đệ xem có sử dụng được hay không?”

“Ồ, chỉ sử dụng được một lần sao? Sư huynh có thể cho ta biết nó là vật gì không?” Tống Phong hơi trầm tư.

“Tất nhiên là được. Thứ này gọi là Trắc Linh Phù. Hiệu quả và cách sử dụng cũng tương tự như Trắc Linh Châu.”

Nhạc sư huynh rất thoải mái cách không đưa tới trước mặt Tống Phong một tấm phù lục màu vàng nhạt, bên trên có viết đầy chú ngữ, bề mặt ẩn hiện một chút linh lực dao động.

Có chút bất phàm.

Tống Phong nhìn lá phù, mở miệng:

“Nhạc sư huynh cần bao nhiêu linh thạch?”

“Ha hả, phù này không đáng bao nhiêu, sư đệ nếu cần dùng cứ cầm lấy. Ngược lại, sư huynh muốn dùng linh thạch đổi lấy tấm kia Độn Địa Phù của sư đệ. Không biết sư đệ có nhịn được bỏ thứ yêu thích?” Nhạc sư huynh thoải mái nói ra.

Tống Phong hơi suy tư, cười nhẹ:

“Tấm Độn Địa Phù này sư đệ quả thật cũng định tìm hiểu một chút. Nếu sư huynh cần thì sư đệ cũng sẵn sàng đưa qua. Nhưng mà sư đệ không muốn lấy linh thạch mà muốn nhờ sư huynh một việc. Không biết ý sư huynh thế nào?”

“Việc gì, sư đệ không ngại nói thẳng.” Nhạc sư huynh nghe Tống Phong nói ra điều kiện thì thu liễm tâm thần hỏi.

“Sư huynh, lần này Tạp dịch đại tái, sư đệ có việc cần nhờ sư huynh hỗ trợ.” Tống Phong nhẹ giọng.

Nhạc sư huynh nghe vậy, nhíu mài nhìn Tống Phong nói ngay:

“Sư đệ, việc này thứ cho sư huynh vô năng. Lần đại tái này có ý nghĩa như thế nào hẳn sư đệ cũng đã có nghe nói. Mỗi một danh ngạch tiến vào chỗ kia đều vô cùng trân quý, không phải sư huynh có thể quyết định. Độn Địa Phù sư đệ cứ giữ lại mà dùng.” — QUẢNG CÁO —

Giọng nói của Nhạc sư huynh mơ hồ lộ ra ngữ khí tức giận.

Cũng phải, mặc dù y cảm thấy hứng thú với Độn Địa Phù nhưng còn chưa đến mức ngu ngốc. Trong mắt y, Tống Phong đang giở công phu sư tử ngoạm, không xem y ra gì.

Mà Tống Phong thì dường như đã đoán ra thái độ của Nhạc sư huynh, cho nên thần sắc rất bình tĩnh.

“Sư huynh khoan nóng giận. Có lẽ sư huynh hiểu lầm ý tứ của sư đệ.” Tống Phong ngược lại rất bình tĩnh, khoan thai nói.



“Hừ, còn có cái gì hiểu lầm? Tống sư đệ, nể tình Điền sư đệ, việc này đến đây coi như thôi. Mời sư đệ rời đi cho.”

“Nhạc sư huynh, mời nghe ta nói hết. Thật ra sư đệ chỉ muốn nhờ sư huynh trong lúc rãnh rỗi để ý giúp sư đệ một chút xem các vị sư huynh sư tỷ có ai đối với sự tình lần này không có hứng thú, muốn đem danh ngạch bán lại lấy linh thạch hay không mà thôi. Dĩ nhiên, danh ngạch này có ý nghĩa rất lớn, sư đệ chỉ cần sư huynh gật đầu đồng ý, dù có thành công hay không cũng xem sư huynh đã đem giao dịch của chúng ta hoàn thành. Độn Địa Phù này mời sư huynh nhận lấy.”

Tống Phong bình tĩnh đem Độn Địa Phù lấy ra đưa đến.

Nhạc sư huynh nghe Tống Phong nói xong, khuôn mặt vốn đang tức giận lập tức có chút ngạc nhiên nhìn Tống Phong, dường như khó tin những gì mà Tống Phong nói.

“Sư huynh, ta không thích nam nhân.” Tống Phong cười khổ sờ sờ mũi.

“Ha ha, Tống sư đệ làm ta hết hồn. Ta còn tưởng ngươi bắt ta lấy cho ngươi một danh ngạch. Tốt, chuyện này cứ vậy quyết định. Nhạc mỗ nhất định đem việc mà sư đệ nhờ cậy làm thật xinh đẹp.”

Nhạc sư huynh thấy bộ dáng Tống Phong không giống đùa giỡn, thở ra một hơi, mọi tức giận theo đó tan thành mây khói, thậm chí còn có chút áy náy nói.

Tống Phong cười ha ha, cùng Nhạc sư huynh trò chuyện thêm vài câu liền lấy cớ mệt mỏi cầm Trắc Linh Phù rời đi.

Tống Phong trở về nơi ở của mình, đem cửa phòng đóng lại, liên tục ba ngày không hề ra khỏi phòng.

Chỉ có những lúc dùng cơm mới xuống đại sảnh một chút sau đó lại quay trở về phòng.

— QUẢNG CÁO —

Bầu không khí trong Kim Nghê Khách Sạn cũng như Huyền Hoa Cốc, theo thời gian trôi qua càng lúc càng náo nhiệt.

Càng gần đến ngày khai mạc Huyền Hoa Tiểu Hội thì càng có nhiều người đổ xô mà đến. Thậm chí Huyền Hoa Cốc vốn cực kỳ rộng rãi mà giờ phút này có vẻ như đã bị lấp đầy.

Những lão bản của các khách điếm, khách sạn, trà lâu… thì đều tươi cười đến khuôn mặt nở hoa, người nào cũng túi tiền căng phồng.

Điều kỳ lạ là dù cho lượng người rất đông nhưng không có ai dám gây chuyện quá lớn. Cũng có một vài kẻ coi trời bằng vung, vì chút xích mích mà triển khai đấu pháp thì liền bị một nhóm tu sĩ mặc đồng phục đến áp chế dẫn đi đâu không rõ.

Chỉ biết một thời gian sau bọn hắn mang sắc mặt xanh mét sợ hãi vội vàng rời khỏi Huyền Hoa Cốc không dám oán trách với ai nửa lời.

Có một vài tấm gương như vậy, tình hình trị an cũng càng thêm tốt đẹp. Hết thảy một mảnh hài hòa.

Cho đến một buổi sáng, Tống Phong chậm rãi từ trong đả tọa khôi phục lại.

Hắn thở ra một hơi, tinh mang trong mắt Tống Phong lóe lên, khí tức trên người theo đó đột nhiên biến đổi.



“Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ!” Tống Phong ánh mắt hưng phấn.

Dùng thần thức cẩn thận dò xét, hắn rốt cuộc cảm giác được một luồng khí tức mạnh mẽ đang chảy tràn trong kinh mạch.

Đột phá đến Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ, trình độ nồng đậm của linh lực trong cơ thể càng thêm dồi dào. Biểu hiện lớn nhất chính là có thể ngự khí phi hành.

“Xem ra phải để ý một chút pháp khí dạng phi hành.” Tống Phong lẩm bẩm.

Mấy lần được người khác mang theo phi hành làm cho Tống Phong cực kỳ hâm mộ. Cảm giác đứng sau lưng được người khác mang đi và cảm giác tự mình trải nghiệm chắc chắn sẽ hoàn toàn khác nhau.

Sau khi trở về từ chỗ Nhạc sư huynh, Tống Phong cảm giác trong cơ thể linh lực như muốn sôi trào, liền thử tại chỗ bế quan đả tọa.

Không ngờ cứ như vậy mà bình thản đột phá đến Luyện Tinh Cảnh Hậu kỳ. Mặc dù trước đây khi ở Hồng Thạch Sơn, Tống Phong đã cảm giác tu vi bản thân sắp đột phá tiểu cảnh giới. Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. — QUẢNG CÁO —

Điều này khiến cho Tống Phong đối với linh căn của mình hiếu kỳ thật sâu.

Nếu không phải còn lo lắng nơi này dù sao cũng là ở bên ngoài, Tống Phong sớm đã đem Trắc Linh Phù ra sử dụng.

Nếu là trước đây, chắc chắn sau khi Tống Phong trở về từ chỗ Nhạc sư huynh sẽ ngay lập tức đem Trắc Linh Phù ra sử dụng, tuy nhiên sự kiện lần trước ở Cổ Phong Trai đã nhắc nhở Tống Phong cẩn thận hơn.

Dù sao, ngay cả cấm chế của Cổ Phong Trai cũng bị lão quái vật kia không thèm đếm xỉa thì cấm chế của Kim Nghê Khách Sạn này cũng không hơn là bao. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất có tình huống đột phát bất ngờ gì thì Tống Phong hắn chắc chắn sẽ bị người khác để ý, thậm chí là gây nguy hiểm cho chính hắn.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Tống Phong vẫn lựa chọn chờ khi nào trở về Đạo Huyền Môn mới đem tất cả kiểm tra một lần.

Tò mò hại chết mèo, cẩn thận vạn sự ổn.

Tống Phong lúc nào cũng tuân thủ tôn chỉ này. Đặc biệt là từ lúc bước chân vào tu tiên giới, Tống Phong càng trở nên cẩn thận.

Thậm chí lần này từ chỗ Nhạc sư huynh cũng đã chuẩn bị đường lui dự phòng trường hợp bản thân hắn không lọt vào mười vị trí đầu của Đại tái cũng xuất phát từ lý do cẩn thận. Thậm chí, Tống Phong cho rằng bản thân dù có chút ít chiêu số nhưng chắc chắn sẽ rất khó chiếm lấy danh ngạch ở Đại tái lần này, vì vậy trong lòng luôn muốn cân nhắc thật cẩn thận.

Đem mọi sự chuẩn bị hết sức có thể, nếu như không thành công nữa thì coi như Tống Phong hắn cùng cơ duyên lần này vô duyên, đối với đạo tâm của hắn sau này cũng sẽ không có vướng mắc.

Tống Phong suy nghĩ miên man, đem mọi việc cân nhắc một hồi, đang định vỗ túi trữ vật lấy ra gì đó thì nghe có tiếng gọi bên ngoài cửa:

“Tống sư đệ, thời gian Huyền Hoa Tiểu Hội khai mở đã đến. Ngươi còn chờ gì nữa?”

Tiếng nói này rất quen thuộc, chính là giọng của Điền Thiết Lâm.

Tống Phong mỉm cười, hơi chỉnh đốn lại bộ bạch y trên người, dáng vẻ tùy ý nhẹ nhàng đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play