Ánh đèn pin chiếu lên buồng lái xe ben, bên trong là một cái đầu lâu trắng hếu đang gục trên tay lái, phía dưới cổ là bộ quần áo lao động màu xanh dương đã bạc màu.
Tiêu Tương hỏi: “Tin đồn người và xe biến mất sau một đêm đó xảy ra cách đây bao lâu rồi?”
“Có lẽ khoảng ba năm.” Hắn nhớ lại.
“Nếu cái tin đồn đó có thật, có khả năng là lúc trước, nền thung lũng trên đầu chúng ta vẫn được phủ kín, che lấp không gian dưới này.
Nhưng do hoạt động đào bới làm rỗng ruột, khiến nền đất bị sụp xuống, làm người và xe cộ đều rơi hết xuống đây.” Tiêu Tương suy đoán.
“Nhưng sao lại chỉ có người lái xe này chết ở đây nhỉ? Những người khác đã bỏ đi đâu hết rồi?”
Tiêu Tương lắc đầu: “Họ chẳng bỏ đi đâu cả, dưới mặt đất toát ra tử khí tản mác, khả năng là bị vùi chết khi xảy ra sập nền đất.”
Hắn nhíu mày: “Tuy tôi không biết số lượng người và xe bị rớt xuống đây, nhưng không thể tất cả đều bị vùi chết được, chắc phải có người còn sống chứ.”
Cô gật đầu: “Phải, bọn họ đang ở sau lưng ngươi kìa.”
Nghe câu nói này, bất giác hắn nổi gai ốc cả người, nhưng không quay lại, chỉ nhìn Tiêu Tương cố rặn ra một nụ cười: “Cô dọa tôi à?”
Tiêu Tương không đáp, chỉ lẳng lặng lấy ra một cái Trường Lân Đăng, bắn lên không.
Trường Lân Đăng phát nổ tỏa ra lân tinh đỏ lan tỏa trên không trung, những hạt lân tinh này lơ lửng trong không khí và vẫn tiếp tục cháy sáng, giúp soi rọi một khoảng không gian rộng trong thời gian dài.
Hắn thấy thái độ của cô rất nghiêm túc nên quay lưng lại, há hốc miệng kinh ngạc, trong tầm mắt hắn, dưới ánh sáng đỏ lập lòe của lân tinh, khoảng vài chục bộ xương trắng mặc quần áo lao động đang đứng lắc lư cách đó một đoạn.
Trên đầu sọ những bộ xương này đều bị cắm vào một đoạn ngoằn ngoèo như rễ cây to bằng cổ tay, những rễ này chạy thẳng lên trên mái vòm.
“Đây là rễ của cây ăn thịt người à?” Hắn tự hỏi, rồi ngước lên đưa mắt dõi theo đường đi của rễ cây để tìm căn nguyên xuất phát, nhưng chỉ thấy chúng tụ lại thành một thân lớn bám vào nóc mái vòm, chứ không nối đến một cái cây nào cả.
“Lạ thật!” Tiêu Tương chép miệng, “Mấy cái nhánh trông như rễ cây này tỏa ra khí tức thật kỳ lạ, không phải là cây, không phải là quỷ…”
Hắn nhanh nhảu xen vào: “Tôi biết rồi, là yêu quái cây, thế gian hay gọi là mộc yêu.”
Cô liếc hắn một cái rồi nói tiếp: “Cũng không phải là yêu!”
Hắn chưng hửng, nhưng thôi không dám oán trách Tiêu Ảnh Tử nữa, chỉ dám nhẹ nhàng hỏi lại: “Chứ nó là gì?”
Tiêu Tương suy nghĩ một lát rồi hỏi một câu không chút liên quan: “Ngươi đã từng nghe nói tới ở đây ngoài loại đá màu tím ra thì có mỏ vàng ở đây không?”
“Mỏ vàng?” Hắn ngạc nhiên, “Cái đó thì tôi không biết.
Mà vì sao cô lại hỏi chuyện này?”
“Ta chỉ là có một suy đoán.”
“Là suy đoán gì?”
Thấy cô một lúc lâu không nói, hắn mới giục thêm: “Suy đoán chỉ là suy đoán, có thể sai không sao, cô cứ nói đi.”
Lúc này Tiêu Tương mới nói: “Theo điển tích những thứ thần bí chốn nhân gian, có nhắc đến một loại trùng vô cùng kỳ lạ, có tên gọi là Ám Địa Kim Cổ Trùng.
Thứ trùng này vốn không phải sinh ra theo cách thức thông thường của động vật là con mẹ sinh ra con con, mà là được tạo thành từ tia sét đánh xuống các quặng vàng.
Sét nung chảy quặng vàng, hủy diệt vật chất, nhưng nhờ đó mà từ trong vô sinh lại hình thành một dạng sống khác thường.
Dạng sống này phát triển theo mạch vàng bị nung chảy có hình phân nhánh như cành cây, nếu vô tình đào được nó lên, nhìn bề ngoài cứ tưởng là cây, nhưng thực ra lại là một thực thể sống di động, và nếu thử nghiền vụn nó ra, dùng các phương pháp lọc quặng thông thường, cuối cùng sẽ thu được vàng.”
“Có chuyện kỳ dị này?” Hắn kinh ngạc.
Tiêu Tương gật đầu: “Dân gian thường đồn nhau, bảo vàng chôn xuống đất lâu ngày sẽ biết đi, đào chỗ cũ đã từng chôn lên thì không còn thấy vàng nữa, thực ra không phải như vậy mà bản chất là do hình thành loại trùng này bên trong vàng khi trời mưa có sấm sét đánh xuống, khi con trùng cử động sẽ mang miếng vàng di chuyển theo nó.
Nhưng thường các loại vàng chôn dưới đất ít khi gặp sét đánh xuống trực tiếp đúng chỗ mà chỉ gặp sét đánh xuống gần gần đâu quanh đó nên không hình thành được thứ trùng hoàn chỉnh, chỉ là dạng nửa vời, bị đào lên trên mặt đất sẽ chết, không gây ra hại gì.”
Hắn há hốc miệng, lần đầu nghe tới thứ kỳ quặc vô cùng này.
Tiêu Tương nói tiếp: “Còn thứ trùng tạo thành do sét đánh xuống mỏ quặng sẽ phát triển thành thực thể sống hoàn chỉnh, có bề ngoài như cành cây, cấu tạo cơ thể phần lớn là vàng, nó cử động, di chuyển được, có điều điển tích không đề cập tới việc nó sẽ ăn thức ăn gì và có tập tính sinh hoạt ra sao.”
Hắn chỉ lên những rễ cây khô trên cao và nói: “Ý cô, mấy cái nhìn như rễ cây này là Ám Địa Kim Cổ Trùng?”
Cô lắc đầu, bộ dáng bất đắc dĩ: “Ta chỉ đoán thôi, quặng vàng thường nằm chung với quặng các loại đá quý như thạch anh.
Nếu loại đá màu tím mà ngươi nói là thạch anh tím, thì trước đây có cả quặng vàng cũng không có gì lạ.”
Lữ Hàn nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến: “Nếu đã lỡ đoán thì cứ đoán tiếp thế này, Kim Cổ Trùng sinh ra từ vàng, có thể nó sẽ ăn vàng để tiếp tục lớn lên và duy trì, ở nơi có quặng vàng chưa khai thác thì thức ăn của nó là bất tận.
Nhưng nếu quặng vàng bị khai thác hết, nó không còn thức ăn, có thể sẽ chuyển sang ăn những thứ khác… Như ăn thực vật… Hoặc ăn động vật chẳng hạn.”
Tiêu Tương nhìn qua hắn một cái rồi gật gật: “Suy đoán của ngươi không phải là không có lý, trong máu của động vật đều chứa một lượng vàng vô cùng nhỏ, nhưng cũng được xem là có vàng trong máu.
Máu người cũng chứa một lượng vàng vô cùng nhỏ này, hơn nữa trên cơ thể người ta, ít nhiều sẽ có người đeo trang sức vàng.
Nếu trước đây, chỗ này đã từng có quặng vàng nhưng đã bị khai thác hết, loại trùng này khi gặp được những công nhân này do lở đất mà rớt xuống đây, rất có thể nó sẽ tấn công họ để ăn vàng.”
Hắn nghe tới đây thì quay sang nhìn Tiêu Tương: “Trên người cô có đeo trang sức vàng không?”
Tiêu Tương chưa kịp trả lời thì cả hai nghe có tiếng động lớn khô khốc.
Một bộ xương cúi đầu tới trước, làm đứt gãy chỗ nối với rễ cây trên đầu, kêu răng rắc vài tiếng, rồi ngã quỳ xuống mặt đất.
Nhưng điều đáng sợ là bộ xương không nằm sấp luôn xuống mặt đất mà lại từ từ đứng dậy, nhấc từng bước chầm chậm, tiến tới về phía hai người.
Chưa dừng lại ở đó, một vài bộ xương khác cũng làm hành động tương tự, cử động để bẻ gãy chỗ nối với nhánh cây trên đầu, hàng loạt tiếng răng rắc thi nhau vang lên.
Dần dần, lần lượt tất cả đám xương người đều cùng làm một hành động này, tiếng răng rắc đứt gãy vang lên giòn tan vang vọng như người ta thi nhau bóp vụn miếng bánh tráng.
Cảnh tượng và âm thanh khiến những ai gan góc nhất cũng phải khiếp hãi.
Và thứ khiếp hãi hơn chính là cả đám xương trắng này đều không hẹn mà cùng đang nhắm về phía bọn họ di chuyển tới.
Hắn có chút kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt: “Đây là… ?”
“Là một hình thái hiếm gặp của cương thi, gọi là cương thi xương.” Tiêu Tương bình tĩnh giải thích.
“Cương thi mà là dạng xương người, chứ không phải là xác người?” Hắn muốn xác nhận lại.
“Phải, Kim Cổ Trùng đói khát lâu ngày, gặp phải những công nhân xấu số này thì giết chết để hút máu, nhằm ăn vàng trong máu của họ.
Đồng thời một phần cơ thể của trùng cũng hòa nhập vào trong cốt tủy, điều khiển bộ xương như là một phần thân thể của con trùng.”
Hắn suy đoán: “Nghĩa là cái đám xương khô này đang muốn hút máu chúng ta để lấy vàng à?”
“Không, bọn chúng tới để kết bạn và xin số điện thoại thôi.”
Hai tròng mắt hắn sa xuống muốn rớt ra ngoài, quay qua liếc cô một cái.
Tiêu Tương không thèm nhìn lại hắn, phẩy tay một cái ra chiều bảo hắn đừng nhìn nữa, rồi đăm chiêu hạ giọng: “Những người này chẳng qua chỉ là nạn nhân xấu số, đã chịu cảnh vùi thây ở đây, nếu nay lại còn bị hủy cốt nữa thì có chút nhẫn tâm quá, thực không đành!”
“Vậy có cách nào để thành toàn cho họ không?”
“Nếu có cách nào đó để trục trùng ra khỏi cốt thì bọn họ sẽ trở lại chỉ là những bộ xương như bình thường.”
Nghe tới đây, hắn bỗng nhớ tới lọ thủy tinh mà mình vẫn luôn mang theo bên mình, liền kéo Tiêu Tương lui lại, kéo giãn khoảng cánh với lũ cương thi, tranh thủ thời gian kể cho cô nghe vắn tắt về nguồn gốc nước mắt cực quang.
Tiêu Tương nghe xong thì hưởng ứng: “Vậy ngươi thử đi, cho mỗi bộ một giọt xem thế nào.”
Thấy Lữ Hàn lấy lọ thủy tinh đựng thứ chất lỏng tựa tinh thể màu vàng lấp lánh ra, Tiêu Tương nhìn cái lọ có chút kinh ngạc, rồi đề nghị: “Sẵn đây, ngươi áp dụng Lăng Ba Vi Bộ chạy một vòng luôn ta xem nào.”
Hắn nghe lời cô, vận khí theo khẩu quyết, dồn ngoại lực của Hóa Cảnh Thần Công xuống dưới, tạo ra phản lực đối kháng trọng lực, thân người cảm giác nhẹ hẫng.
Đoạn điểm nhẹ mũi chân, lướt đi như một cơn gió, lần lượt bắn ra một loạt những giọt tinh thể lấp lánh trúng vào đầu các bộ xương, bên này một giọt, bên kia một giọt, phía trước một giọt, phía sau một giọt.
Đảo qua đảo lại khoảng hai vòng thì công việc đã hoàn thành, hắn lướt về lại bên cạnh Tiêu Tương, quan sát tình huống trước mắt.
Các bộ xương đứng khựng lại, rung lắc một hồi, toàn thân bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng, khung cảnh này hắn đã quá quen thuộc nên thuyết trình với cô: “Các bộ xương đang được thanh tẩy.”
Một lát sau, có làn khói đen bốc lên trên đỉnh đầu mỗi bộ xương.
Khi khói đen bay hết, các bộ xương đều rụng xuống đất ngay tại chỗ, từ trên đỉnh đầu lăn ra khối cầu nhỏ kim loại màu vàng.
Hai người bước lại gần một bộ xương gần nhất xem xét, trên đỉnh đầu chỗ Kim Cổ Trùng cắm vào ban đầu thì giờ chỉ còn lại một lỗ thủng trống hoác, khúc rễ cây đã không còn nữa.
Tiêu Tương nhặt cái khối tròn nhỏ màu vàng lên xem xét rồi nói: “Đây là vàng từ trong cơ thể con trùng kết tinh ra.”
Nhìn mỗi bộ xương đều có một khối cầu bằng vàng như này, hắn xuýt xoa: “Ôi, cả một gia tài!”
Tiêu Tương lắc đầu: “Những người này bỏ mạng ít nhiều đều liên quan tới số vàng này, nên nếu là người thân của họ sử dụng thì không sao, người khác lấy sử dụng sẽ chỉ có mang họa vào thân.” Nói rồi đặt khối vàng xuống lại chỗ cũ, chép miệng: “Huống chi, bao nhiêu đây chỉ là bụi ngoài cổng bản phái chúng ta thôi.”
Hắn nghe câu nói mà không hiểu“Cô nói rõ hơn được không?”
“Ngươi có biết số ngân lượng ta đem lên Hồ Mặc phái để làm hòa là bao nhiêu không?”
“Tất nhiên là tôi không biết.” Lữ Hàn xòe hai tay vẻ bất lực.
“Ba ký vàng.”
“Ba? Cô mới nói là… ba ký vàng?” Hắn trợn mắt, lắp bắp, tưởng mình nghe nhầm.
Tiêu Tương gật đầu, không để tâm tới thái độ của hắn, nói tiếp: “Hơn nữa, ta đi chuyến đó là lấy thân phận thay mặt ngươi để giao hòa, không thể xuề xòa được.
Từ nay về sau, nếu ngươi vô tình gặp mặt lũ đạo sĩ Hồ Mặc sẽ thoải mái hơn chút.”
Hắn nghe vậy thì trong lòng thấy cảm kích: “Cảm ơn cô.”
Tiêu Tương không đáp, chỉ ngước lên nhìn gốc rễ to của con trùng vẫn còn bám trên mái vòm.
Hắn nhìn theo, hỏi: “Còn con trùng này phải xử lý thế nào?”
“Dù sao đây cũng là dạng sinh vật thượng cổ quý hiếm, chuyện nó giết người chẳng qua cũng chỉ là bản năng sinh tồn, nếu hủy đi thì có chút đáng tiếc.”
“Vậy phải làm sao?”
Tiêu Tương nhíu mày, nhún người phóng lên mái vòm, dùng tay chộp lấy thân to nhất của con trùng, gỡ ra khỏi chỗ bám, kéo hẳn nó xuống đất.
“Ngươi thử nhỏ cái chất lỏng màu vàng đó lên đây xem sao.” Tiêu Tương đề nghị với hắn.
Lữ Hàn lấy lọ thủy tinh ra, nhỏ một giọt lên cái thân sần sùi như rễ cây đang uốn éo trong tay Tiêu Tương.
Lúc sau, một làn khói đỏ thẫm bốc lên, hắn lại thuyết minh: “Nó đang được thanh tẩy những huyết khí đã hút vào người.”
Sau khi khói đỏ đã bay hết, cả cái rễ cây tỏa ra một ánh sáng vàng rồi tắt đi.
Tiêu Tương cảm nhận khí tức của con trùng đã không còn tà khí, nhưng cái rễ chính này vẫn đang còn nối với nhiều nhánh rễ khác, là thứ đã cắm vào sọ não của những bộ xương khi nãy.
Nhưng không thể kéo hết cái đám rễ loằng ngoằng này theo, cô liền gom một vài rễ nhánh buộc lại với nhau thành một cụm, cứ thế buộc một lúc thì có được khoảng mười cụm rễ nhánh như vậy.
Cô lại lấy ra một phi đao nhỏ được điêu khắc vô cùng tinh xảo, đẽo gọt một chỗ trên thân rễ chính.
Cây đao trong tay cô quá đẹp, thu hút ánh mắt của hắn ngay lập tức, liền hỏi: “Thứ cô đang dùng là Liễu Diệp Đao của Tiểu Lý Phi Đao?”
Hỏi xong, hắn giật mình, e rằng Tiêu Tương lại lên giọng nạt nộ mình vì nói chuyện kiếm hiệp, không ngờ cô lại đáp: “Phải, lúc nhỏ ta thích đọc bộ đó lắm, đọc xong ta liền bảo gia gia dạy cho ta môn phi đao.
Đó là lý do khiến ta đam mê luyện tập ám khí từ nhỏ như vậy.”
Hắn nhớ lại: “Nhưng lúc cô giao đấu với tôi ở căn nhà tranh, cô chưa từng dùng tới phi đao thì phải?”
Ánh mắt Tiêu Tương có chút biểu cảm rất kín đáo, giọng nói trầm xuống: “Phi đao là tâm huyết một đời ta, chưa tới lúc cần thì sẽ không dùng tới.”
Hắn nghe cô nói giọng nghiêm túc thì không hỏi nữa, chuyển qua chủ đề khác: “Dùng phi đao có khó không?”
“Cũng tương tự như các loại ám khí khác, chỉ có điều, phi đao là loại ám khí chỉ có một mũi nhọn gây sát thương, trọng lượng lại nặng, khi phóng đi tạo ra động năng lớn ngay từ đầu.
Ở khoảng cách vừa đủ có thể xuyên phá giáp, đó là thứ mà một số loại ám khí không làm được.”
Lữ Hàn trầm trồ: “Thật lợi hại! Có thể cho tôi mượn xem thử một lúc được không?"
Tiêu Tương chậm rãi lấy trong người ra một cây phi đao khác đưa tới, hắn đón lấy xem xét, cây phi đao này có cán cầm thiết kế phức tạp, thân đao thẳng, cân đối, hai bên đều có cạnh sắc.
“Đây là… ?”
“Đây là Tàng Phi Điểu, nếu ngươi muốn thử thì dùng loại này trước, phi đao cân đối sẽ dễ làm quen hơn so với Liễu Diệp Đao, là loại có thân đao cong, không cân đối.”
“Ơ, ý là tôi muốn xem cây đao của Tiểu Lý Phi Đao kia cơ.” Hắn chỉ vào cây đao trong tay Tiêu Tương.
“Đao này thì không được!” Tiêu Tương vẫn chăm chú vừa điêu khắc rễ cây vừa đáp.
“Vì sao vậy?”
“Đây là vật ta dùng để đính ước.”
“Đính ước? Đính ước nghĩa là sao?” Hắn ngạc nhiên.
“Ngươi không biết đính ước à? Đính ước có nghĩa là…” Cô cũng trở nên bối rối, tìm cách giải thích.
“Không phải.” Lữ Hàn cắt ngang, “Ý tôi muốn hỏi cô dùng nó để đính ước nghĩa là sao ấy?”
“Ta không hiểu ý ngươi muốn hỏi gì? Vật để đính ước nghĩa là khi ta có đính ước với ai đó, sẽ tặng người đó cây Liễu Diệp Đao này.”
“À, à, tôi hiểu rồi.” Hắn gật gật vẻ thông suốt.
Tiêu Tương lại nói: “Ngươi đừng xem thường cây đao Tàng Phi Điểu ấy, công nghệ chế tạo phi đao hiện đại có thể thiết kế những cấu trúc khớp nối, giúp phi đao có thể thay đổi hình dạng phù hợp theo các nhu cầu sử dụng khác nhau.
Thứ trên tay ngươi là một trong những loại hiện đại ấy.”
Hắn nghe vậy thì đưa cây đao lên xem xét, cán tay cầm được điêu khắc có hình đầu chim ưng cùng các lông cánh, có các đường vân và cấu trúc lồi lõm giúp cầm rất vừa tay, liền thắc mắc: “Làm sao để biến hình nó đây?”
“Khi nào ngươi quen thuộc đã rồi tự khắc sẽ biết.”
Tiêu Tương đã đẽo gọt xong một đoạn trên thân rễ chính của con trùng, cầm thử vào chỗ tay cầm ấy, cảm thấy rất vừa vặn.
Đưa tay vung thử vài cái, mười cụm rễ phụ to lớn quất lên quất xuống, trông rất ngưu bức.
Lữ Hàn luyện kiếm thuật từ nhỏ nên cũng có chút kiến thức về kiếm, trỏ thứ trong tay cô, nói: “Thứ cô đang cầm nhìn rất giống Urumi, một loại kiếm lai roi có nguồn gốc từ Ấn Độ.
Có loại chỉ gắn có một roi, có loại gắn lên tới mấy chục roi.”
“Ta chỉ tiện tay buộc gọn lại một chút để đem về thôi, nghĩ cách sử dụng nó sau.
Có thể là đặt nó làm vật trấn trong kho vàng của bản phái chẳng hạn.”
Hắn tròn mắt: “Phái chúng ta có cả một kho vàng cơ à?”
Tiêu Tương gật đầu.
“Nhưng cô không sợ nó ăn hết vàng hay sao?”
“Bởi vậy mới cần suy nghĩ, từ từ sẽ tìm ra cách.”
“Mà cái kho đó nằm ở đâu?”
“Không phải ta muốn giấu ngươi.
Ngươi là chưởng môn, trước sau gì cũng sẽ biết hết mọi thứ, chỉ là hiện tại chưa phải lúc.”
Hắn gục gặc: “Đã hiểu.” Rồi ý kiến, “Còn cái roi này, hay là đặt cho nó một cái tên đi.”
“Ngươi có ý gì không?”
“Gọi là Tử Thiết Kim Trùng Tiên đi, nghĩa là cái roi làm bằng Kim Trùng ở núi Tử Thiết.”
Tiêu Tương đang quay vòng vòng cái roi trong không trung, đáp: “Vậy cũng được, thứ trùng này vốn dĩ chẳng giống với bất kỳ sinh vật nào khác trên thế gian này, cơ thể chứa phần lớn là vàng nên vừa cứng chắc lại vừa dẻo dai, vừa là thực thể sống lại vừa giống như thực vật.”
Đột nhiên, cô hạ roi xuống, chau mày nói khẽ: “Không đúng.”
Hắn thấy biểu hiện đột ngột của cô vậy thì hỏi lại: “Có điều gì không đúng?”
“Tiếng động sột soạt mà chúng ta nghe thấy ban đầu không giống như tiếng của mấy bộ xương kia gây ra.”
Hắn phỏng đoán: “Có thể là động vật gì đó khác, ở trong một hang núi như vậy, thiếu gì các loại động vật linh tinh.”
Tiêu Tương ngước mắt nhìn lên mái vòm, lẩm bẩm: “Ám Địa Kim Cổ Trùng thường sống dưới mặt đất nơi có các vỉa quặng, nhưng sao ở đây nó lại bám dính lên trên mái vòm kia mà thò các chân rễ xuống nhỉ?”