Khúc Vương bắt đầu kể: “Là thế này, cách đây khoảng hai tuần, đêm đó tôi đang ngủ thì thức dậy giữa chừng, liếc nhìn đồng hồ là gần hai giờ sáng, nằm trằn trọc thêm một lúc nhưng vẫn không ngủ lại được, khi quay người ra ngoài, bỗng tôi thấy có cái gì đó màu trắng phất phơ phía ngoài ban công.
Lúc này cửa ban công đang đóng, tuy có kéo rèm lại nhưng vẫn còn chút khe hở, cái thứ màu trắng ấy là nhìn thấy qua khe hở đó.
Tôi cảm thấy hơi lạ, ngoài ban công chỉ đặt hai chậu cây Hổ Vĩ hai bên, không phơi quần áo hay thứ gì khác ngoài đó, nghĩ rằng có lẽ do gió ở đâu thổi thứ gì bay tới nên tôi cũng không để ý, nằm thêm một lúc thì ngủ lại được.”
“Dạo này ông có hay bị thức giấc giữa đêm như vậy không?” Lữ Hàn hỏi.
Khúc Vương lắc đầu: “Trước đây thì không, nhưng… Cách đây chừng một tháng thì… Tôi gặp một biến cố nhỏ phải nhập viện, từ đó cơ thể có chút suy nhược nên thỉnh thoảng cũng thức dậy giữa đêm.”
“Xin hỏi biến cố nhỏ đó là gì vậy?” Tiêu Tương lên tiếng.
“À… Có thể không nhắc đến được không?” Khúc Vương có chút ngập ngừng.
“Rất cần thiết, vì có thể nó liên quan đến chuyện hiện tại.” Tiêu Tương giải thích.
Khúc Vương im lặng một chút rồi nói: “Nhắc đến chuyện đó thì cũng đơn giản, tuy là có chút kỳ lạ.
Hôm đó tôi có việc ở khách sạn, bỗng dưng không hiểu ở đâu ra trong phòng xuất hiện một con rắn rất lớn.
Tôi cũng không phải nhát gan gì, nhưng đột ngột thấy một con rắn khổng lồ ở một nơi mà mình không bao giờ nghĩ tới khiến tôi sợ hãi rồi ngất đi, từ đó tinh thần có chút suy nhược mệt mỏi, sức khỏe vẫn chưa hồi phục hẳn thì lại gặp tiếp chuyện này.”
Ngoài Khúc Vương ra, trong đám người còn lại chỉ có mỗi Tiêu Tương là không biết trước về chuyện con rắn lớn, nhưng cô rất nhanh đoán ra lờ mờ con rắn đó có liên quan tới ai nên liếc một cái rất nhanh về phía Nguyệt Nhi rồi nói với Khúc Vương: “Được rồi, ông quay lại chuyện cái thứ màu trắng ở ngoài ban công đi.”
“Vài hôm sau, tôi cũng bị thức giấc nửa đêm, nhìn đồng hồ thì là ba giờ sáng, tôi đã quên hẳn chuyện hôm trước nên không chú ý gì.
Nằm một lúc, tôi quay người ra phía ngoài thì lại thấy cái thứ màu trắng phất phơ đó qua khe hở rèm cửa.
Do những ngày qua đều không mở cửa bước ra ban công nên cứ nghĩ rằng cái thứ lần trước gió thổi tới vẫn còn nằm ở đó.
Tôi tò mò bước tới kéo rèm ra xem thử, thì hỡi ôi, đối diện với tôi ngay phía ngoài lớp cửa kính không phải là thứ gì bị gió thổi tới cả mà là…” Kể tới đây Khúc Vương thở dốc, tâm trạng không giữ được bình tĩnh.
Lữ Hàn vỗ vai ông ta: “Không sao đâu, có chúng tôi ở đây rồi, ông cứ bình tĩnh kể tiếp đi.”
Nguyệt Nhi bưng tới một ly trà cho Khúc Vương, ông ta lấy hai tay ân cần đỡ lấy uống một hơi rồi nói tiếp: “Thì ra ở bên ngoài là một cô gái đang nhìn lại tôi, còn cái thứ màu trắng phất phơ đó chính là bộ đồ bằng vải liệm trên người cô ấy.
Cô gái đó nhìn thấy tôi thì nở một nụ cười, đưa tay ra đặt lên lớp cửa kính, đột ngột tay cô ta có thể xuyên qua được lớp kính, chạm vào mặt tôi, lúc đó thì tôi lập tức ngất xỉu.”
“Nụ cười của cô gái trông như thế nào? Có phải muốn dọa ông không?” Lữ Hàn hỏi.
“Không, tôi ngất xỉu không phải vì cô ấy cười, nụ cười đó không có vẻ muốn dọa người khác mà trông khá dịu dàng, tôi ngất vì bộ đồ liệm cô ấy mặc và vì những ngón tay lạnh lẽo chạm vào mặt tôi.”
“Sau đó thế nào nữa?” Tiêu Tương hỏi.
“Không biết tôi nằm trên nền nhà trong bao lâu, nhưng khi tỉnh lại thì trời đã sáng, tôi vội vàng gọi người làm trong nhà lên phòng để kiểm tra cái ban công nhưng không thấy gì nữa.
Định thần lại, tôi nghĩ chắc là do thời gian này cơ thể mình đang có chút suy nhược, mộng mị sao sao đó nên quyết định nghỉ hẳn một ngày ở nhà.
Không ngờ, đến đêm đó, tôi còn chưa kịp ngủ, chỉ đang nằm trên giường xem nội dung một số email quan trọng trong điện thoại thì lại thấy cô ta đứng ở ngoài ban công như đêm trước.
Lần này rèm cửa sổ đang mở, cô ta lại cười với tôi rồi biến mất.”
“Có vẻ như cô ta chỉ muốn đến gặp ông để cười một cái thôi nhỉ?” Lữ Hàn nhận xét.
“Nếu không có bộ đồ liệm thì có vẻ không đến nỗi lắm.” Khúc Vương cười khổ.
“Ngoài ra thì cô ta còn xuất hiện ở đâu nữa không?” Tiêu Tương vẫn rất tập trung vào công việc.
“Không, cô ta chỉ xuất hiện ở ban công phòng ngủ của tôi thôi.”
“Vậy thì làm phiền ông dẫn chúng tôi xem qua phòng ngủ đó.” Tiêu Tương đề nghị.
Khúc Vương dẫn mọi người lên lầu, đi qua cầu thang lát đá hoa cương trắng vân vàng, vừa to vừa rộng, tay vịn cầu thang bằng gỗ được điêu khắc thành thân mình một con rồng uốn lượn rất tinh xảo.
Bước vào phòng ngủ còn khiến Lữ Hàn choáng ngợp hơn nữa, tuy không biết phòng VIP của khách sạn năm sao thế nào nhưng đoán chắc cũng tương tự như cái phòng ngủ này.
Từ sàn gỗ, thảm trải sàn, vách tường, tranh trang trí, đèn đọc sách, bàn ghế, giường ngủ… mọi thứ đều toát lên vẻ đắt tiền cùng hòa hợp trong một tổng thể chung rất sang trọng.
Nhưng dường như chỉ có mỗi hắn bị ấn tượng bởi khung cảnh này, ba người con gái còn lại đều khá hờ hững, chẳng có biểu hiện gì là kinh ngạc.
Tiêu Tương xem xét ban công một lúc rồi nói: “Phía ngoài này lộng gió, lại có nắng chiếu mỗi ngày nên không còn đọng lại dấu vết gì.”
Lữ Hàn nghĩ ra một điều nên hỏi: “Có đêm nào ông không ngủ ở phòng này mà cô ta vẫn hiện ra ở đây không?”
“Tôi đã thử, nhưng khi xem qua camera thì không thấy cô ta.” Khúc Vương kể.
Tiêu Tương lắc đầu: “Ngoại trừ cô ta tác động tới các đồ vật thực thể thì camera mới nhìn được, còn nếu cô ta chỉ đứng đó thì không phải loại camera nào cũng có thấy được.”
Lữ Hàn nhớ tới những gì Tiêu Tương đã dặn nên cố gắng khai thác thông tin: “Nghĩa là cô ta chỉ có mối liên hệ với phòng ngủ này, căn phòng này trong thời gian qua có xuất hiện thêm đồ vật gì lạ hoặc có ai lạ ra vào phòng này không?”
“Đồ vật thì không có, cũng không có người lạ, chỉ có người làm quen thuộc trong nhà hằng ngày ra vào quét dọn thôi.” Khúc Vương suy nghĩ rồi đáp.
Tiêu Tương đi một vòng quanh phòng rồi dừng lại ở đầu giường ngủ, chỉ tay vào gối kê đầu, hỏi Khúc Vương: “Dưới cái gối này toát ra một tia tử khí, xin hỏi có vật gì ở dưới gối không?”
“À…” Khúc Vương chợt trở nên lắp bắp.
Tử Đằng thấy đã đến lúc chứng tỏ sự hiện diện của mình nên xen vào: “Ông Vương, khả năng rất cao vật ở dưới gối có liên hệ đến cô gái đứng ngoài ban công đó, nếu muốn giải quyết việc này, ông đừng ngần ngại nói ra để chúng tôi có thể giúp ông.”
Khúc Vương ngập ngừng một chút rồi quay sang Nguyệt Nhi: “Tiểu Nhi, cô có thể ra ngoài một chút không?”
“Tôi á? À… được… để tôi ra ngoài.” Nguyệt Nhi rất ngạc nhiên khi thấy Khúc Vương bảo mình ra ngoài nhưng rồi cô cũng làm theo, bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Lúc này, Khúc Vương mới thở ra một hơi, bước đến đầu giường, lấy từ dưới gối ra một túi vải màu đỏ, lôi một mảnh giấy màu vàng được gấp lại từ trong túi màu đỏ ra, lại mở một phần mảnh giấy ra, Lữ Hàn thấy bên trong vẽ loằng ngoằng các kiểu thì hỏi: “Đó là bùa bình an của ông à?”
“Không phải bùa bình an, mà là… bùa yêu, tôi mới xin được từ một vị đạo sĩ.” Khúc Vương có vẻ khó khăn khi thừa nhận chuyện này.
Tiêu Tương nhìn kỹ lá bùa rồi nói: “Tia tử khí phát ra từ trong chính lá bùa này, lẽ nào bên trong chứa một vật gì đó của người chết ư?”
“Không thể nào, bên trong là vật của một người vẫn còn sống mà.” Khúc Vương lắc đầu.
“Là vật gì? Của ai?” Tiêu Tương hỏi dồn.
Bị áp lực, Khúc Vương không kìm nèn được, phải tiết lộ ra sự thật: “Là một sợi tóc, là tóc của Tiểu Nhi, nên không thể nào là tóc của người chết được.” Rồi lấy một sợi tóc dài được gói bên trong lá bùa ra đưa cho mọi người xem.
Tiêu Tương đón lấy sợi tóc từ tay Khúc Vương, xem xét, nêu ra nghi vấn: “Làm sao ông biết đây là tóc của Nguyệt Nhi?”
“Tôi lấy nó từ trên ghế ngồi của Tiểu Nhi mà.
Bàn làm việc của cô ấy chung trong phòng làm việc của tôi, ngoài Tiểu Nhi ra thì không còn ai khác ngồi ở đó nữa.
Nên sợi tóc rụng trên ghế ngồi của cô ấy thì khẳng định là tóc của cô ấy.”
Hai người họ ngồi làm việc chung với nhau trong một căn phòng riêng tư như vậy sao, Lữ Hàn nghĩ thầm, lòng vương chút khó chịu.
“Nhưng vì sao ông lại lấy tóc của Nguyệt tỷ tỷ đặt vào trong lá bùa vậy?” Tử Đằng hỏi.
Khúc Vương thở dài một hơi: “Tôi rất yêu cô ấy, nhưng năm lần bảy lượt ngỏ ý mà cô ấy không đáp lại tình cảm của tôi, vẫn giữ thái độ trung lập duy trì mối quan hệ trong công việc thôi.
Tôi buộc phải dùng tới hạ sách, tìm đến một vị đạo sĩ chuyên về bùa chú, thỉnh ông ta một lá bùa yêu.
Ông ta nói tôi lấy một sợi tóc của đối tượng, cuốn vào trong lá bùa, đặt ở dưới gối, sau khoảng ba tháng sẽ bắt đầu có tác dụng.”
Tiêu Tương thấy lá bùa phát ra ánh sáng có trường lực khá mạnh nên biết người làm ra lá bùa này cũng không phải là hạng lừa đảo, nên liếc nhanh về phía Lữ Hàn rồi quay qua nói với Khúc Vương: “Lá bùa này có linh lực rất tốt, vị đạo sĩ cho ông lá bùa này cũng là có bản lĩnh.
Nếu làm như lời ông ta nói thì có lẽ sau vài tháng nữa, Nguyệt Nhi sẽ dần bắt đầu có tình cảm với ông thật đấy.
Chỉ tiếc là…”
“Chỉ tiếc điều gì?” Khúc Vương vội vàng hỏi.
“Đây không phải tóc Tiểu Nhi của ông.”
Kết luận của Tiêu Tương khiến Khúc Vương sững sờ, ông ta lắp bắp: “Nếu vậy thì là tóc của ai?”
“Còn ai khác ra vào phòng làm việc của ông nữa?” Lữ Hàn hỏi.
“Chỉ có người quét dọn văn phòng thôi.”
“Vậy ông tìm cách liên lạc với người đó, hỏi xem tóc của cô ta có phải tóc nối không? Nếu phải thì hỏi địa chỉ tiệm tóc mà cô ta nối tóc.” Tiêu Tương đưa ra các hướng dẫn rất rõ ràng.
Khúc Vương không hiểu một điểm trong câu nói của cô nên thắc mắc: “Vì sao phải hỏi là tóc nối vậy, tóc người bình thường cũng có thể rụng ra được mà?”
Tiêu Tương hỏi lại nhẹ nhàng: “Ông không nhớ tôi đã nói thứ này phát ra tử khí à? Trừ khi ông cho rằng người hằng ngày vẫn vào văn phòng của ông quét dọn là một cái xác biết đi.”
Khúc Vương hiểu ra, “À!” lên một tiếng.
Với địa vị của ông ta, chuyện này không hề khó, một lát sau đã có kết quả, đúng là người phụ nữ quét dọn văn phòng dùng tóc nối, đồng thời cũng cung cấp luôn địa chỉ tiệm làm tóc đã nối tóc cho cô ta.
Tiêu Tương phân tích: “Các salon mua lại tóc từ rất nhiều nguồn, bên cạnh tóc của người sống được cắt ra bán thì việc tóc của người chết bị lấy cắp rồi bán lại cho các salon tóc không phải là hiếm.
Người quét dọn văn phòng không may đã được nối tóc lấy từ một người chết, trong quá trình dọn dẹp văn phòng đã rơi ra một sợi tóc trên ghế của Nguyệt Nhi, vô tình ông lại lấy đúng sợi tóc này đặt vào trong lá bùa, khiến cho vong quỷ của người chết hằng đêm đến tìm ông để thể hiện lòng yêu thương.”
Khúc Vương nghe tới đây thì rụng rời chân tay, sợ hãi hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi ném sợi tóc này đi có giải quyết được chuyện này không?”
Tiêu Tương lắc đầu: “Không, linh lực của lá bùa đã phát huy tác dụng, dù bây giờ có hủy sợi tóc hay bỏ lá bùa đi thì vong quỷ kia cũng đã yêu ông rồi.”
Lữ Hàn nêu ý kiến: “Cái salon tóc kia chưa biết có liên quan chuyện này hay không, có khi họ chỉ là mua lại tóc của người ta bán mà không rõ nguồn gốc.
Hoặc giả chủ nhân của sợi tóc này sau khi bán tóc xong thì mới chết, chứ không chắc là chết rồi mới bị người ta lấy tóc.”
Tiêu Tương gật đầu: “Cho dù là thế nào thì việc ưu tiên trước mắt là gặp được vong quỷ kia xem thế nào đã.”
Khúc Vương có chút e dè: “Phải gặp cô ta sao? Nhưng làm thế nào để gặp được?”
Tiêu Tương cười nhẹ: “Như những lần trước thôi, có điều đêm nay phải tạo khung cảnh mời gọi một chút.”
Khúc Vương mặt ngơ ra: “Thế nào là khung cảnh mời gọi?”
Tiêu Tương suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nhà của ông hoàn toàn không bố trí các biện pháp phòng ngự và công kích tà vật, nhưng vong quỷ kia chỉ dám đứng ngoài nhìn mà không dám vào trong, chứng tỏ nó mới chỉ là vong quỷ ở cấp thấp nhất, gọi là Vong phách.
Đêm nay ông bảo người làm ở yên trong phòng, tắt hết đèn, mở cửa ban công, thắp một cây nến trắng trong phòng, bản thân ông thì cứ ngồi trên giường ôm lấy lá bùa có sợi tóc bên trong, vong phách đó kiểu gì cũng sẽ bị hút đến.”
Khúc Vương lo lắng: “Nó đến rồi thì sao nữa? Còn mọi người lúc đó sẽ ở đâu?”
Tiêu Tương đáp: “Tối nay sẽ chỉ có tôi và anh Hàn đây ở lại, chúng tôi sẽ ở phòng nào đó kế bên, khi nào vong phách đến, lập tức chúng tôi sẽ biết mà qua đây.”
Nhưng nét mặt Khúc Vương vẫn còn chút gì đó không an tâm, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Các vị có món đồ trừ tà hoặc bảo hộ gì đó để ở chỗ tôi không? Chứ chỉ một mình ngồi đợi nó đến như vậy, quả thực có chút không dám.”
Lữ Hàn thấy cơ hội cho Tử Đằng đã tới nên lên tiếng: “Nếu để vật bảo hộ ở lại bên cạnh ông thì vong phách sẽ không dám đến gần, có khi lại chạy mất nữa.
Có điều… Nếu là dùng hoa Huyết Tử Đằng có thể sẽ phù hợp.”
Khúc Vương nghe thế liền vội vàng hỏi lại: “Huyết Tử Đằng ấy là loại hoa như thế nào?”
Gặp tới chuyên môn của mình nên Tử Đằng liền lên tiếng: “Đây là loại hoa rất đặc biệt, có khả năng hấp thu tà khí, nếu để một lẵng hoa bên cạnh, khi vong quỷ đó đến gần sẽ bị loại hoa này hút hết quỷ lực, muốn làm hại ông cũng không được.”
Khúc Vương vui mừng nói: “Thế thì tốt quá, cho tôi một lẵng hoa thật lớn nhé.”
Tử Đằng ra vẻ ngập ngừng: “Loại hoa này đặc biệt nên rất hiếm, giá cả có chút đắt đỏ, làm một lẵng hoa lớn thì e là…”
Khúc Vương phẩy tay: “Tiền bạc không thành vấn đề, tôi quý mạng sống của mình hơn, mọi chi phí Tiểu Nhi sẽ thanh toán hết cho các vị, cô ấy có ủy quyền thực hiện tất cả các giao dịch của tôi.”
Tiêu Tương gật đầu: “Vậy được rồi, bây giờ còn sớm, chúng tôi sẽ đi ngang cái salon tóc xem có thêm manh mối gì không.
Tối đến chúng tôi sẽ quay lại, ông nhớ chuẩn bị những gì tôi dặn.”
Khúc Vương gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”
Ra đến cổng, Tiêu Tương bàn kế hoạch với mọi người: “Bây giờ Nguyệt tiểu thư đưa Tử Đằng về chuẩn bị lẵng hoa, tôi với Lữ Hàn sẽ bắt xe đi tìm tiệm làm tóc theo địa chỉ đã có.
Tối nay chỉ cần tôi với Lữ Hàn ở lại là được, có việc gì sẽ báo lại cho hai người sau.”
Nguyệt Nhi cười đáp: “Không cần gọi tôi là tiểu thư đâu, cô cứ gọi Nguyệt Nhi bình thường là được rồi.”
Tiêu Tương cũng gật đầu: “Theo ý cô vậy.” Rồi bốn người chia làm hai nhóm như đã bàn.
Tiêu Tương và Lữ Hàn bắt một chiếc taxi, đưa địa chỉ cho tài xế đi tìm.
Tài xế taxi xem địa chỉ một lúc rồi nói: “Địa chỉ này khá xa đây, nằm ở ngoại ô, có lẽ là gần về phía Quỷ Thành.”
Cả Lữ Hàn và Tiêu Tương cùng nhau thốt lên: “Gần Quỷ Thành à?”