Lữ Hàn nhắm nghiền hai mắt, tập trung Thấu thị lên cơ thể Tiểu Tam.
Tất cả những khúc mắc đang diễn ra đều nằm ở nút thắt: Tiểu Tam là phụ nữ thật sự hay là đàn ông chuyển giới thành phụ nữ?
Chỉ có cách duy nhất là dùng Thấu thị để xem cấu tạo cơ thể bên trong mới khẳng định được.
Thấu thị nhìn xuyên qua Tiểu Tam từng lớp.
Đầu tiên là lớp… quần áo.
Nhìn xuyên qua lớp quần áo này, hắn thấy Tiểu Tam đang không mặc đồ ngồi trên giường, một chân co lại, một chân buông thõng xuống.
Ôi không! Hai tai hắn trở nên lùng bùng, trên đầu cảm giác như đang bốc khói, từ trong một bên mũi chảy ra một dòng máu nhỏ.
Hắn mặc kệ, tiếp tục dùng Thấu thị đi xuyên qua lớp da, nhìn vào bên trong nội tạng.
Do phải tiếp xúc nhiều về hồ sơ y khoa nên hắn cũng biết những cấu trúc giải phẫu học cơ bản về cơ thể người.
Hắn thấy ở vùng bụng dưới của Tiểu Tam có tử cung ở giữa và hai buồng trứng hai bên.
Ngước lên trên, lại thấy ở vị trí hai bầu ngực của Tiểu Tam là mô mỡ và mô tuyến vú như bình thường, không có dấu vết gì của túi ngực nhân tạo cả.
Ngước lên trên nữa, sụn giáp ở cổ của cô khá phẳng, chỉ hơi nhô ra rất ít, không đủ hình thành nên quả táo Adam bên dưới lớp da như đàn ông.
Một tia sét giáng thẳng xuống người hắn.
Như vậy, những gì Tiểu Tam nói là sự thật? Cô không phải là đàn ông phẫu thuật chuyển giới.
Điều đó có nghĩa là… Cô là một cô gái thực sự!
Mọi thứ từ hôm qua cho đến hôm nay đang chạy lại như một đoạn phim trong đầu hắn: đụng chạm ngón tay vào hạ thể của cô khi ở trong thang máy, nắn bóp lần lượt cả hai bên ngực, đổ rượu lên đó, còn hăm dọa lột đồ ra…
“Anh dẹp mấy cái thứ này đi được chưa?” Giọng nói của Tiểu Tam cắt ngang dòng suy nghĩ, kéo hắn về lại thực tại.
Hắn ngay lập tức xóa ngay ảo ảnh về thị giác, những mũi nhọn hàn băng biến mất.
Tiểu Tam có thể cử động lại được bình thường, cô quay sang nhìn Lữ Hàn thì bắt gặp một hình ảnh rất lạ, hắn đang quỳ sụp trên giường, mặt úp sát xuống nệm, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Giọng hắn run rẩy: “Tôi xin lỗi, ngàn vạn lần xin cô tha lỗi.
Hôm qua, do thấy quả táo Adam nên tôi cứ nghĩ cô là đàn ông chuyển giới.
Hôm nay, cứ theo suy nghĩ đó, tôi bực bội vì nghĩ mình bị một gã đàn ông chuyển giới chọc ghẹo nên đã làm những thứ như vừa rồi để trả giận, mong cô tha thứ cho những hành động dại dột vừa rồi.”
Tiểu Tam vẫn ngồi trên giường, đáp lại: “Tôi chọc ghẹo gì anh chứ.
Do thể chất của anh quá âm hàn nên tôi hỏi anh về chuyện đó để nếu anh làm quá thường xuyên thì phải giảm lại để duy trì dương khí.
Việc không mặc đồ khi ngủ và ngâm trong bồn tắm quá lâu cũng sẽ ảnh hưởng đến việc thất thoát dương khí.
Tôi hỏi để nhắc anh thay đổi những thói quen sinh hoạt đó, sẽ có lợi hơn cho anh.”
Hắn ngước lên nhìn Tiểu Tam trong tư thế vẫn đang quỳ mọp trên giường.
Hóa ra từ đầu đến cuối, từ lúc gặp nhau trong quán cafe cho đến tận bây giờ, những gì Tiểu Tam làm đều là vì muốn giúp đỡ cho hắn.
Để hiểu lầm một người, hóa ra lại dễ dàng thực hiện đến chừng nào!
“Anh nhìn gì vậy? Muốn ngắm tôi mặc nội y lắm à?” Tiểu Tam hỏi khi thấy hắn cứ ngẩng lên nhìn mình chằm chằm như vậy.
“Không.” Hắn bối rối, úp mặt lại xuống nệm.
“Anh quỳ vậy hoài tới khi nào? Đồ của anh treo trong tủ quần áo kìa.”
Không đợi Tiểu Tam lặp lại, hắn vội vàng leo xuống giường, mở tủ quần áo ra.
Trong tủ treo sẵn áo sơ mi và quần dài của hắn mặc ngày hôm qua, đã được giặt và ủi thẳng thớm.
Hắn tháo chiếc áo xuống, vừa quàng vào người thì nghe Tiểu Tam nói: “Cô gái bị trói xích trên nền đất đang ở phòng bên cạnh đấy, ra cửa rẽ phải.”
Phải rồi, Lữ Hàn giật mình, hắn quên bẵng mất về tình trạng của Tử Đằng.
Trong trạng thái lơ mơ và bối rối, hắn vội lao ra cửa, chạy qua phòng kế bên mà không ý thức được rằng mình vẫn chỉ đang mặc quần trong và chỉ mới choàng cái áo sơ mi vào hai tay.
Hắn vặn nắm cửa phòng kế bên, lao vào, bên trong chỉ đang để sáng một cái đèn ngủ rất mờ trên tủ cạnh đầu giường.
Hắn lờ mờ nhận ra một cô gái đang nằm trên giường, chăn đắp ngang bụng, nhưng vấn đề là có một vật gì đó to lớn, màu đen, có dáng như hình người đang nằm đè lên cô gái.
Lữ Hàn kêu to “Tử Đằng” rồi lao tới hất văng thứ hình người màu đen đang đè lên cô gái, đoạn đặt tay lên người cô, lay gọi thức dậy.
Khổ nỗi, trong tình trạng thiếu sáng của căn phòng, thần thức của hắn lại vẫn đang còn lơ mơ sau khi bị giáng một đòn nặng về sự thật của Tiểu Tam, hắn đã vô tình đặt tay lên ngực của cô gái để lay gọi mà không hề ý thức được tay mình đang lay cái gì.
Người nằm trên giường đúng là Tử Đằng, cô đang ngủ.
Bị đánh thức vì nghe tiếng ai gọi tên mình, cô mở mắt ra, nhận thấy một chuyện kinh khủng đang diễn ra trước mắt: Lữ Hàn, mặc mỗi quần trong, trên người khoác áo sơ mi không cài nút, gần như ở trần, đang quỳ gối trên giường, tư thế đè lên người cô, một tay đang đặt lên ngực cô mà lắc mạnh!
Tử Đằng hét lên một tiếng: “Anh biến thái à?” Đoạn co cả hai chân đạp mạnh vào bụng hắn.
Cú đạp này đẩy Lữ Hàn văng ra khỏi giường, bay đến tận vách, đập rầm một cái.
Dư chấn của cú va chạm khiến hắn đau điếng và ê ẩm toàn thân, cứ ngồi bệt trên sàn nhà, rên rỉ.
Tử Đằng sau phút bối rối ban đầu thì nhận ra hành động của mình gây hậu quả thế nào, cô hấp tấp leo xuống giường chạy tới đỡ Lữ Hàn dậy: “Ôi, anh có sao không? Xin lỗi, anh làm em giật mình nên phản ứng có hơi quá.”
“Không sao, không sao.” Thể lực của hắn vừa được nâng cấp nên chịu một cú va chạm này cũng không đến nỗi, nhưng không ngờ do hắn đang ngồi trên sàn nên Tử Đằng phải ngồi xổm xuống mà đỡ hắn, thứ thấp thoáng giữa hai chân cô khiến nguồn dương khí sung mãn vừa mới nạp vào không chịu nổi, chảy thành dòng qua lỗ mũi còn lại.
Tử Đằng hốt hoảng kêu lên: “Ối, anh bị chảy máu kìa.”
Hắn cảm nhận được thứ ấm nóng chảy ra từ mũi mình nên đưa tay quệt đi, cố gắng giải thích: “Chỉ là anh thấy có thứ đè lên người em nên mới vội vàng lao tới.”
Tử Đằng quay ra sau, chỉ vào một con gấu bông to đùng nằm chỏng chơ trên nền đất: “Ý anh là con gấu kia hả?”
“Hà hà, không ngờ là con gấu, hiểu lầm thôi.”
Lúc này, cửa phòng hé mở, một giọng nói vọng vào: “Lữ Hàn, anh đâu rồi?”
Tiểu Tam đẩy hẳn cửa bước vào, trên người choàng một cái áo bông dùng để mặc sau khi tắm xong.
Tử Đằng thấy cô thì nói: “Là cô à? Cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Tiểu Tam trở lại phong cách quen thuộc, một mũi tên bắn hạ cùng lúc ba bốn con nhạn, ỡm ờ đáp trả: “Không có gì.
Lữ Hàn, thứ anh cho lên người tôi làm áo ngực của tôi ướt hết rồi, còn bốc mùi nữa, tôi đi thay đồ rồi về trước đây, anh thong thả về sau nhé, các loại chi phí đã được thanh toán xong xuôi rồi.”
Cô nói xong thì quay người đi, bỏ lại trong phòng ánh mắt của Tử Đằng tỏa ra sát khí, gằn giọng từng chữ: “Anh… cho… thứ gì… lên người cô ta?”
Hắn cuống quít: “Rượu, là rượu thôi, anh vô ý làm đổ lên cô ấy.”
Tử Đằng sa sầm mặt một lúc rồi cũng thôi, nhanh chóng quay lại hiện thực bảo hắn: “Thôi, anh cũng đi mặc đồ vào đi, rồi vào bệnh viện xem tình hình Tuyết Tình thế nào nữa.”
“Tuyết Tình? Tuyết Tình là ai?” Hắn ngơ ngác.
“Hay thật, anh lẽo đẽo theo người ta cả nửa ngày trời mà thậm chí đến cái tên của người ta cũng không biết.”
Hắn hiểu ra, Tuyết Tình là cô gái mà hắn đã đặt nằm lên băng ca lúc ở dưới Nhà xác.
* * *
Tuyết Tình đang nằm trong Khoa ICU của bệnh viện.
Khoa ICU là viết tắt của chữ Intensive Care Unit, được dịch ra theo khá nhiều cách, nhưng một số cái tên quen thuộc sẽ là: Khoa Chăm Sóc Tăng Cường, Khoa Săn Sóc Đặc Biệt, Khoa Hồi Sức Tích Cực.
Trong bất cứ bệnh viện nào thì khoa ICU luôn được xem là trái tim của bệnh viện, là nơi tập trung điều trị cho những bệnh nhân nặng nhất.
Người nào được cho nhập viện vào các khoa khác mà không phải là ICU thì có thể yên tâm một điều rằng tính mạng của mình vẫn chưa đến mức thập tử nhất sinh.
Bệnh nhân ở các khoa phòng khác sau thời gian nằm điều trị sẽ có hai con đường đi, một là được xuất viện về nhà khi tình trạng ổn định, hai là được chuyển tới khoa ICU nếu tình hình trở nặng.
Tương tự, bệnh nhân điều trị trong khoa ICU cũng sẽ có hai con đường đi, có điều sẽ hơi khác.
Một là được chuyển ra các khoa phòng khác để điều trị tiếp nếu tình trạng nguy kịch đã được cải thiện.
Hai là được chuyển ra “cửa sau” khi khả năng điều trị của y học hiện tại không vượt qua được ngưỡng cửa số phận.
Một số người già trải qua nhiều biến động của lịch sử, trở nên kiêng kị với nhiều thứ, một trong số đó có thể là cấm con cháu không được trùm chăn kín mặt khi ngủ.
Họ sợ rằng việc này mô phỏng lại hình ảnh của một bệnh nhân phải phủ tấm dra trắng kín mặt trước khi được chuyển đi theo lối “cửa sau”, họ sợ rằng đứa con cháu đó sẽ nằm hoài mà không tự ngồi dậy lật chăn ra khỏi mặt được, mãi đến khi người nhà thấy kỳ lạ, tiến đến giở chăn ra mới phát hiện người trong chăn đã chết từ bao giờ.
Chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh không phải là hiếm.
Thế gian vô thường, cỏ mọc trên nấm mộ không quan tâm người nằm bên dưới là già hay trẻ.
Từng có bài thơ chỉ vỏn vẹn hai câu rằng:
“Tóc ai xanh, trên mộ, cỏ cũng còn xanh
Tóc ai bạc, trên mộ, cỏ vẫn xanh như thế”.
Có không ít người cho rằng sống chết là do số phận, nếu số phận vẫn còn, dù bị bất trắc cỡ nào cũng đều tai qua nạn khỏi, nếu số phận đã hết, bước một chân ra khỏi nhà cũng bị trượt bậc tam cấp mà ngã lăn luôn xuống hoàng tuyền.
Bác sỹ nào may mắn, nếu điều trị cho một người còn phước để sống tiếp, thì sơ sẩy một chút, người đó vẫn bệnh qua tật khỏi.
Bác sỹ nào không may, nếu điều trị cho một người đã không còn phước sống nữa, thì cẩn thận cỡ nào, ngoảnh mặt một cái người đó đã trút hơi thở cuối cùng.
Thế nên nhân gian vẫn nói, cuộc sống của mỗi người chỉ kéo dài bằng một hơi thở.
Còn vận may của Bác sỹ kéo dài bằng phước đức của bệnh nhân, đó là ý nghĩa của câu “Phước chủ may thầy”.
Vị thầy thuốc nào may mắn thì được điều trị cho một bệnh nhân còn phước, còn vị nào điều trị cho một bệnh nhân đã hết phước thì vận may cũng rời bỏ mà đi.
Khi vận may rời bỏ một người mà đi, xung quanh người ấy chỉ còn tỏa ra hắc khí.
Lữ Hàn nhìn Tuyết Tình nằm hôn mê trên giường bệnh trải dra trắng của khoa ICU mà xung quanh người vẫn còn tỏa ra từng luồng khí xám xịt, hóa ra tình trạng của cô nặng nề hơn hắn nghĩ nhiều.
Suốt một năm trời, lệ quỷ đại sư huynh bám dính lấy Tuyết Tình, khiến cô mất sạch các mối nhân duyên và năng lượng trong cuộc sống.
Thứ duy nhất giúp cô vẫn tồn tại được là nhờ quỷ lực của đại sư huynh duy trì.
Khi lệ quỷ rời đi, cô chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Bác sỹ điều trị nói với hắn rằng nguyên nhân khiến Tuyết Tình hôn mê đến nay vẫn chưa tìm ra được.
Phía bệnh viện đã làm tất cả các xét nghiệm cần thiết trong điều kiện có thể: chụp phim CT scan sọ não nhưng không ghi nhận não bộ có bất thường gì, làm siêu âm tổng quát để kiểm tra nội tạng nhưng không ghi nhận bất thường ở cơ quan nào, lấy máu xét nghiệm làm tổng phân tích tế bào máu, làm khí máu động mạch, làm ion đồ… nhưng các kết quả trả về đều trong giới hạn bình thường.
Tuy tin xấu là phía bệnh viện chưa tìm ra nguyên nhân hôn mê, nhưng tin tốt là gần như không cần điều trị gì đặc hiệu mà Tuyết Tình vẫn đang tự duy trì các chỉ số sinh hiệu bình thường, thể hiện rằng tình trạng sống đang rất ổn định.
Chỉ là không rõ vì sao cô ấy không tỉnh lại được.
Hắn ngồi bên giường bệnh nhìn ngắm cô.
Cô nằm nhắm mắt, thở đều, bộ ngực phập phồng theo nhịp thở dưới cái váy trắng điểm họa tiết xanh nhạt dành riêng cho bệnh nhân.
Hắn nắm lấy tay cô, mở Thấu thị quan sát, chỉ thấy những làn khí xám tiếp tục tản mát từ cơ thể ra ngoài, không thấy thêm được gì khác nữa.
Lấy sợi dây hoa Tử Đằng trong túi ra, hắn nhẹ nhàng đặt vào tay Tuyết Tình.
Sợi dây hoa không có chút phản ứng gì biểu hiện là có tà khí xung quanh để hút cả, nó ngóc đầu lên nhìn hắn như muốn hỏi sao lại đặt nó vào tay cô gái này làm gì? Hắn dùng tay khép những ngón tay của Tuyết Tình nắm lại, ôm lấy sợi dây hoa.
Dây hoa tương thông với tâm ý của Lữ Hàn, hiểu ra hắn muốn nó ở lại đây với cô gái.
Thế là nó hạ đầu xuống, nằm cuộn tròn trong lòng bàn tay Tuyết Tình và ngủ tiếp.
Chợt nhớ tới cái ứng dụng Giấc mơ, hắn lôi điện thoại ra, tải ứng dụng về, lựa chọn một nội dung giấc mơ mà hắn nghĩ phù hợp cho Tuyết Tình vào lúc này.
Cái phí phải trả không hề rẻ, người ta vẫn bảo không ai đánh thuế giấc mơ, nhưng chắc chắn câu nói đó không dành cho cái ứng dụng này.
Giấc mơ có nội dung càng phức tạp, càng có nhiều thông tin cần phải nhập vào thì lại càng đắt.
Lữ Hàn chặc lưỡi, ấn nút thanh toán chi phí không rẻ chút nào cho nội dung đã chọn, rồi mở cho ứng dụng chạy, đặt điện thoại xuống bên cạnh Tuyết Tình.
Không biết trong cơn hôn mê, cô có thấy được giấc mơ này không?
Hắn ở lại chăm sóc cho Tuyết Tình ba ngày.
Các khoa ICU truyền thống vốn chỉ cho thân nhân vào thăm ở những mốc thời gian cố định, nhưng theo sự phát triển của xã hội, có một số ít khoa ICU mở thêm dịch vụ cho phép thân nhân ở cùng bệnh nhân 24/24 đối với những bệnh nhân trong tình trạng cho phép, chẳng hạn như không bị nhiễm trùng.
Có điều dịch vụ như thế rất đắt đỏ vì phải bao gồm nhiều chi phí để kiểm soát cho thêm một người.
Thế mới thấy, muốn ở bên cạnh một ai đó, luôn cần những khoản chi phí không hề nhỏ, kể cả là ở bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này, hắn không báo tin cho người nhà của Tuyết Tình vì không biết tình trạng gia cảnh cô thế nào.
Điện thoại cô vẫn mở liên tục, nhưng hoàn toàn không hề có cuộc gọi hay tin nhắn nào của ai cả.
Hắn mong chờ có ai đó trong gia đình cô chủ động liên hệ mà mãi không có ai.
Kể cả bạn bè cũng không.
Chẳng lẽ nhân duyên của cô trong kiếp này đã đứt đoạn hết tất cả rồi sao?