“Được, chơi nào.” Lữ Hàn quyết định khám phá ra bí ẩn phía sau của trò chơi dễ đến vô lý này là gì.

Phải ăn gian một chút vậy! Hắn nhủ thầm rồi mở năng lực Thấu thị với mức độ mạnh kha khá, nhìn xuyên qua ba lá bài đặt trên bàn.

Đó là ba quân Át: một quân là Át Cơ, một quân là Át Rô, một quân là Át Chuồn.

Không có quân Át Bích.

Hắn thấy thế nên ra vẻ ngẫu nhiên chỉ vào quân Át Cơ đang úp rồi nói: “Tôi đoán đây là quân Át Bích.”

“Ồ, hay thật đấy, anh đoán đúng rồi.” Cô gái vừa cười vừa đặt nhẹ ngón tay giữa chạm lên lá bài Át Cơ trên bàn.

Một luồng điện như chạy qua giật bắn cả người hắn, lá bài Át Cơ úp sấp đã đổi thành quân Át Bích từ bao giờ.

May mà hắn vẫn đang mở Thấu thị, năng lực này khi mở ở mức đủ mạnh có thể quan sát được những chuyển động rất nhanh mà mắt thường không thể theo kịp.

Trong khoảnh khắc một phần ngàn giây, ngón tay của cô gái đã gẩy lên lá bài Át Cơ, thu nó vào trong ống tay áo, rồi bắn ra lá bài Át Bích thế vào vị trí của lá Át Cơ như cũ.

Cả quá trình đó diễn ra khi người đối diện còn chưa kịp chớp mắt.

Thì ra đó là lý do cô gái có thể tự tin bày ra một điều kiện chơi mà khi nghe qua, tưởng chừng sẽ rất dễ dàng cho đối phương chiến thắng.

“Tôi mở lên xem nhé, có vẻ như hôm nay là một ngày may mắn của anh đấy.” Nói đoạn cô gái nhấc ngón cái chuẩn bị mở lá bài lên.

Lữ Hàn toát mồ hôi.

Không ổn.

Một khi đã ngồi lên chiếu bạc, thua một ván bài có thể dẫn đến những hậu quả rất kinh khủng.

Hậu quả nhẹ nhất là mất đi tài sản, nặng hơn một chút là mất đi một phần thân thể, nặng hơn chút nữa là mất đi cả tính mạng, nặng nhất vẫn là mất đi những thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Nhưng nếu trước khi kết thúc một ván bài mà vẫn chưa biết hậu quả của việc thua cuộc sẽ là gì thì tuyệt đối đừng nên để thua.

Hắn vội vàng lấy tay nắm vào bàn tay của cô gái: “Khoan đã.”

“Có chuyện gì?” Cô gái ngọt nhạt hỏi lại.

Cầm bàn tay cô gái trắng trẻo, mềm mại và cũng mát rượi, hắn đáp ra vẻ bí ẩn: “Những thứ tuyệt vời thì nên kéo dài nó thêm một chút, không nên kết thúc sớm quá.” Rồi hắn nhặt lá bài trên bàn lên, vẫn giữ nó ở tư thế nằm sấp và búng tay cho lá bài bay đi.

Lá bài sượt qua mặt cô gái, bay một vòng quanh cây cột trụ hình thang mà cái bàn uống cà phê đang tì vào ở vị trí bên hông.

Bay đủ một vòng thì lá bài xuất hiện trở lại từ phía sau lưng hắn.

Hắn không quay đầu lại, chỉ nhìn cô gái và nhắc: “Đón lấy lá bài đi kìa.”

Lá bài bay sượt qua mặt hắn từ sau tới trước.

Cô gái dùng hai ngón tay kẹp lấy lá bài khi nó bay về đến trước mặt cô.

“Mở nó ra đi.” Hắn nở một nụ cười vô cùng lịch thiệp.

“Đằng nào thì nó cũng là quân Át Bích của anh mà.” Cô gái vừa nói vừa xoay lá bài đặt ngửa lên bàn.

Nụ cười trên mặt cô gái biến mất.

Lá bài đang nằm ngửa trên bàn là quân Át Cơ như ban đầu, còn quân Át Bích đã biến đâu mất.

“Tôi thắng rồi nhé, có phải không?” Lữ Hàn nhẹ nhàng hỏi cô gái.

“Không thể nào!” Cô gái cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lá bài trên bàn, đoạn cô dùng tay kia khẽ chạm vào ống tay áo bên này, nhận ra lá bài Át Cơ mà cô rút vào trong ống tay áo đã biến mất.

Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt hắn: “Anh vừa giở trò gì vậy?”

Khóe mắt cô gái thoáng lộ một tia sát khí.

Ôi! Lữ Hàn than thầm trong đầu.

Mới phút trước còn ngọt ngào dụ hoặc người khác như thế, phút sau thoáng chốc đã nổi sát khí rồi, nguy hiểm quá! Hắn chẳng qua chỉ là vừa giở một trò kiểu như ảo thuật thôi mà.

Một trong các mấu chốt của ảo thuật là phải đánh lạc hướng khán giả.

Khi hắn phóng lá bài Át Bích bay đi đã khiến cô gái vô thức nhìn theo.

Lợi dụng lúc ánh mắt cô gái bị hút theo lá bài, hắn thò ngón tay vào trong ống tay áo của cô, rút lấy lá Át Cơ bị giấu trong đó, rồi hạ tay xuống dưới gầm bàn, nhanh chóng phóng nó đi bay quanh cây cột, đuổi theo lá bài lúc đầu.

Như vậy là, có hai lá bài lần lượt được phóng đi bay xung quanh cây cột, một trước một sau.

Nếu có ai đó đứng phía bên kia của cây cột để quan sát thì sẽ thấy lá bài đầu tiên bay chầm chậm rồi cắm lên thân cột làm bằng bê tông, chứng tỏ kình lực được hắn nén vào trong động tác búng lá bài bay đi lớn đến thế nào.

Còn lá bài thứ hai, chính là lá Át Cơ được hắn lấy ra từ trong ống tay áo của cô gái rồi phóng đi phía sau.

Lá Át Cơ này bay vòng quanh cây cột, bắt nhịp với tốc độ và đảo nhẹ độ cao lên trên ngang bằng với lá bài thứ nhất rồi bay vòng về, xuất hiện lại từ phía sau lưng của hắn chuẩn chỉ với thời gian mà lá bài thứ nhất sẽ xuất hiện, nếu nó không cắm vào bên kia cây cột.

Giải thích ra thì dài dòng nhưng diễn biến thì nhanh không kịp phản ứng, thấy cô gái vẫn còn bối rối ra mặt, hắn thích thú lấn tới: “Bây giờ theo giao ước ban đầu, cô sẽ ngủ với tôi đúng không?”

Cô gái thẳng người lên, hơi ngã ra tựa vào lưng ghế, đưa tay tháo cái kính râm xuống, gài nó vào giữa khe ngực xẻ sâu để lộ hai bên khuôn ngực quyến rũ.

Đôi mắt của cô gái rất đẹp, nhưng nó lại đang tỏa sát khí ngày một tăng.

Ở tư thế ngồi này, cổ cô gái hơi ngẩng nhẹ lên, và Lữ Hàn chợt thấy một thứ mà lẽ ra không nên xuất hiện trên cổ một cô gái.

Quả táo Adam!

Quả táo adam là một phần của sụn tuyến giáp nằm lồi hẳn lên dưới mặt da, đặc điểm nhô ra này là nhận dạng đặc trưng cho ngoại hình của nam giới.

Ặc! Gã này là đàn ông phẫu thuật nâng ngực thành nữ giới sao? Không chơi nữa, trò này hết vui rồi, hắn thở dài, đứng lên rời đi, buông lại một câu: “Thôi, không chơi nữa nhé.”

Nói đoạn Lữ Hàn bước về phía thang máy và bấm nút gọi thang để đi lên tầng của cửa hàng Myla.

Cô gái cũng đứng lên, bước theo sau lưng hắn.

Thang máy xuống đến nơi, cửa mở ra, hắn bước vào, cô gái bước vào theo.

Chỉ có hai người bọn họ, không có ai khác vào thang máy nữa.

Cửa thang đóng lại, hai người đứng song song ngang vai nhau, cùng nhìn thẳng ra phía trước.

Thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hắn đã muốn rời đi mà rắc rối cứ đeo bám mãi, nhịn không được, hắn chọc thêm một câu: “Chịu hết nổi rồi à? Muốn ngủ với tôi lắm hả?”

Một lá bài từ tay cô gái phóng lên không, xoay vòng tròn tại chỗ ngang tầm camera để che khuất tầm nhìn.

Một cú vung tay rất nhanh, cô gái dùng cạnh bàn tay phía gần Lữ Hàn chém ngang về phía cổ của hắn.

Hắn nghiêng nhẹ đầu về phía vách thang máy, vừa đủ để né cú chém nổi tiếng của môn phái Không Thủ Đạo này.

Không Thủ Đạo là tên gọi theo tư tưởng chiến đấu của môn võ này: chiến đấu bằng tay không.

Cú chém uy lực của cô gái nếu trúng vào cổ đối phương có thể dễ dàng làm dập đứt khí quản, chém gãy xương cột sống, hạ gục mục tiêu trong chớp mắt, có thể tay không giết người.

Nhưng đòn đầu tiên này, Lữ Hàn đã tránh được.

Vừa nhận ra đòn tấn công của mình trượt mục tiêu thì cô gái đã nhảy lên tung tiếp chiêu liên hoàn thứ hai: Thái Sơn Áp Đỉnh.

Người dùng chiêu này sẽ nhảy lên về phía trước mặt đối phương, tung đầu gối từ bên cạnh đánh vào vùng thái dương bên đầu.

Đầu gối là một bộ phận có cường lực cực mạnh, đây là một chiêu vừa bất ngờ vừa có sức công phá khủng khiếp.

Nếu phía thái dương bên kia của đối phương lại tì vào vách tường thì hậu quả của đòn này có thể đánh vỡ nát đầu đối thủ.

Mà trong cái thang máy chật hẹp, đầu của Lữ Hàn đang tì vào một góc thang máy, rơi vào thế tất sát của đòn tuyệt kỹ nổi tiếng cả trong võ thuật chiến đấu và biểu diễn này.

Nhược điểm duy nhất của nó là người thi triển phải áp sát hạ thể của mình vào mặt đối phương.

Mà người tung đòn này là một cô gái đang mặc váy bó sát, ngắn chỉ ngang đùi, hậu quả là cái váy ngắn tuột lên phía trên, úp gần như trọn vẹn cái quần nội y vào mặt của hắn.

Ôi! Cái gã biến thái này, chơi lớn à? Hắn than thầm, nhìn rõ đáy quần nội y chỉ là một vùng tròn trịa, đầy đặn, hơi phồng nhẹ lên như của nữ giới bình thường.

Gã nãy đã phẫu thuật không chỉ phần trên, mà còn làm hoàn tất luôn nửa phần dưới.

Nhưng thời gian không rảnh cho hắn suy tư, uy lực cường đại của đòn tấn công đang đến, đầu của hắn lại kẹt vào một góc thang máy, không tránh né được.

Trong hiểm cảnh mà muốn thoát thì bắt buộc phải gặp nguy không loạn, đã không tránh được thì phải đánh thẳng vào tử lộ để tìm lối thoát.

Lữ Hàn áp hai bàn tay sát nhau, duỗi thẳng ngón trỏ và ngón giữa, các ngón khác gập lại kẹp chặt hai bàn tay thành thế Nhất Trụ Kình Thiên.

Thế tay này tập trung uy lực tấn công vào ngón giữa, có thêm ngón trỏ trợ lực, nếu luyện tập thuần thục có thể đâm thủng rất nhiều thứ, nếu đâm vào cơ thể có thể gây nên tổn thương sâu rất nặng nề.

Tuy trông đòn này khí thế dũng mãnh nhưng thực ra hắn chỉ là muốn rung cây dọa khỉ, ép đối phương lùi lại mà thôi.

Cô gái dường như cảm nhận được một nguồn uy lực đang tấn công vào hạ thể của mình, lập tức tung chân đá vào vách thang máy để ngừng đòn tấn công của đầu gối lại.

Lúc này đầu hai ngón tay của thế Nhất Trụ Kình Thiên đã chạm đến lớp vải quần, ấn vào vùng da thịt mềm mại, Lữ Hàn liền tán lực, điểm tới là ngưng.

Cảm thấy hạ thể của mình bị đụng chạm, cô gái dồn sức vào bàn chân đang tì lên vách thang máy, tung người bật ngược trở ra, lộn một vòng trên không, đáp xuống đất.

Cô gái đỏ mặt, quát lớn: “Đánh cái kiểu gì thế hả?”

Hắn cũng sừng sộ quát lại: “Tại ngươi ép ta đấy chứ.”

Lúc này thang máy đã lên tới tầng cần đến, một tiếng ting vang lên, cửa thang máy sắp mở.

Cô gái vội vàng đứng thẳng người, chỉnh trang y phục lại như cũ.

Cửa mở ra, hắn không ngờ phía ngoài là Tử Đằng đang đứng chờ sẵn.

Tử Đằng trố mắt nhìn cô gái bên trong thang máy đang kéo vạt váy xuống che phần đùi trắng nõn nà, Lữ Hàn đứng bên cạnh lúng ta lúng túng.

Tử Đằng không rõ chuyện gì vừa xảy ra trong thang máy, chỉ biết lắp bắp không thôi: “Hai… Hai người…?”

Cô gái chụp lấy lá bài rơi xuống sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ che chắn camera, rồi bước ra khỏi thang máy, lấy tay hất mái tóc qua một bên, thả lại một câu cho ai trúng thì chịu: “Ngón tay của anh tuyệt vời thật đấy!”

Dân gian có câu: Một mũi tên có thể bắn trúng hai con nhạn.

Nhưng câu nói này của cô gái chắc phải bắn rụng ba bốn con nhạn một lúc luôn chứ không ít.

“Khoan đã, cô tên là gì vậy?” Lữ Hàn hỏi với theo.

Cô gái tiếp tục bước đi, trả lời mà không ngoái đầu lại: “Gọi tôi là Ngũ Tiểu Tam.”

Cô gái kia vừa khuất dạng, Tử Đằng đã quay sang nhìn chằm chằm Lữ Hàn, mặt mày hờn dỗi: “Ngón tay của anh làm gì người ta vậy?”

“Tôi…” Hắn ú ớ, nhớ lại tình tiết trong phim vẫn hay thấy: một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau lén lút, khi bị người khác bắt quả tang tại trận sẽ xua tay nói một câu “Để tôi giải thích, không phải như mấy người nghĩ đâu!” Giờ mà hắn cũng nói câu đó “Để tôi giải thích!” thì múc nước sông Hoàng Hà cũng không rửa được oan tình.

May sao, Tử Đằng không đến nỗi dễ bị dắt mũi, cô khoanh tay nhìn hắn: “Tôi đang nghe đây.” Thế là hắn có cơ hội kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe, hai người cứ vừa đi vừa kể, một người liến thoắng hoa tay múa chân để diễn tả, một người chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hiểu chuyện.

Thoáng chốc cả hai đã ra khỏi trung tâm mua sắm, bước vào một khu trung tâm trưng bày các sản phẩm công nghệ.

Ngay giữa sảnh chính của khu trung tâm này hiện ra một khung cảnh rất lạ mắt, Lữ Hàn và Tử Đằng tưởng chừng như mình vừa lạc vào trong một bộ phim du hành thời gian.

Trong thể loại phim du hành thời gian, không thể thiếu những cái giường chuyên dụng cho việc ngủ đông.

Nó là một cái hộp lớn, có đầy đủ các loại màn hình, đèn báo và nút bấm bên trên.

Phần nắp hộp ở vị trí khuôn mặt được làm bằng kính trong suốt để người ở ngoài có thể nhìn vào trong.

Người nào cần trải qua một khoảng thời gian rất dài khi du hành qua các hành tinh trong vũ trụ thì chui vào trong hộp ngủ đông, ngủ một giấc dài và sẽ được đánh thức dậy, “rã đông”, hoạt động trở lại theo lịch hẹn cài đặt từ trước.

Giữa sảnh chính, cả trăm những cấu trúc hình hộp giống như giường ngủ đông được sắp xếp gọn gàng, ngay hàng thẳng lối.

Rất nhiều người đang đứng ở vị trí các hộp này, có người đang leo ra, có người đang leo vào, có những người đang tụ lại một chỗ nghe nhân viên mặc đồng phục thuyết trình về điều gì đó.

Thì ra đây là gian hàng trưng bày sản phẩm của công ty công nghệ.

Nhưng sản phẩm mà công ty muốn quảng bá không phải là những cái hộp ngủ đông kia mà là một ứng dụng cài đặt trên điện thoại.

Lữ Hàn và Tử Đằng nhập vào một nhóm người mới tới, bắt đầu nghe nhân viên thuyết trình về sản phẩm:

“Kính thưa quý khách, trong cuộc sống, giấc mơ là một thứ không thể tách rời.

Tất cả chúng ta ai cũng phải nằm mơ, có giấc mơ mang đến hạnh phúc, vui vẻ, có giấc mơ mang đến sợ hãi, lo lắng, có giấc mơ nửa chừng nửa đoạn, nội dung mơ hồ không thể giải đoán.

Chúng ta nằm mơ suốt cả cuộc đời mình.

Mỗi ngày nằm ngủ là mỗi ngày nằm mơ.

Thử tưởng tượng nếu chúng ta có thể tận dụng những giấc mơ này để học hành, để giải trí thì sẽ tiết kiệm thời gian biết chừng nào.

Hơn nữa những kiến thức học được trong mơ sẽ được nạp thẳng trực tiếp vào khu vực Tiềm thức.

Nếu quý khách hàng nào chưa biết thì Tiềm thức là một cái kho chứa thông tin vô hạn.

Thông tin chứa trong Tiềm thức sẽ được bảo tồn gần như mãi mãi, hơn nữa nó có tốc độ truy cập để lấy ra sử dụng là rất nhanh.

Lấy ví dụ một bài thơ được chúng ta học thuộc lòng lúc tỉnh táo thì sẽ mất nhiều thời gian để nhớ, mà lại rất nhanh chóng để quên, nhưng nếu bài thơ đó được nạp vào Tiềm thức lúc chúng ta nằm mơ thì sẽ không tốn thời gian học thuộc, vì đó là lúc chúng ta đang ngủ, bài thơ cũng sẽ tồn tại mãi mãi và được truy xuất rất nhanh khi chúng ta cần đọc lại nó.

Đồng thời, bên cạnh lợi ích của việc học hành, giải trí đó.

Giấc mơ còn có một điều rất tuyệt vời khác.

Đó là giấc mơ có thể biến những mong ước viễn vông nhất của chúng ta thành hiện thực.

Cho dù chúng ta già hay trẻ, là nam hay nữ, thì chúng ta đều có rất nhiều nguyện ước trong cuộc đời mà không cách nào biến nó thành hiện thực, chẳng hạn như đi du lịch đến những địa điểm nổi tiếng, thám hiểm những khu vực rùng rợn, chiến thắng trong một cuộc thi, gặp gỡ một ca sĩ thần tượng, hoặc thậm chí là kết hôn với một ai đó… Rất nhiều, rất nhiều điều chỉ có thể được thực hiện thông qua giấc mơ.

Nhưng vấn đề là chúng ta không thể chủ động lựa chọn được nội dung cho giấc mơ của mình.

Công ty chúng tôi xin trân trọng giới thiệu một sản phẩm, độc đáo và duy nhất hiện nay trên toàn thế giới, đó là một ứng dụng cài đặt trên điện thoại: ứng dụng Dreams – Những giấc mơ.

Ứng dụng này đã có sẵn rất nhiều hạng mục phù hợp với các nhu cầu đa dạng theo giới tính, độ tuổi và càng ngày sẽ càng được cập nhật thêm các hạng mục mới.

Để sử dụng nội dung nào, quý khách sẽ cung cấp những dữ liệu theo yêu cầu của nội dung đó, quý khách cung cấp càng nhiều dữ liệu thì giấc mơ càng chi tiết và hấp dẫn, chẳng hạn như muốn kết hôn với một ai đó, quý khách cần cung cấp tối thiểu là hình ảnh của người đó.

Và khi sử dụng, quý khách mở sẵn ứng dụng trên điện thoại trước khi đi ngủ.

Ứng dụng này sẽ phát ra sóng hạ âm có tần số phù hợp với từng cá nhân khác nhau, kích thích bộ não với nội dung và thông tin được cung cấp, kết hợp với thông tin có sẵn trong ký ức của mỗi người, sẽ dựng lên một giấc mơ theo đúng như mong muốn của người sử dụng.

Nhằm giúp quý khách trải nghiệm sản phẩm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng những chiếc hộp ngủ.

Chiếc hộp này sử dụng âm thanh khiến quý khách nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trải nghiệm giấc mơ mong muốn bằng ứng dụng Dreams được cài đặt trên điện thoại của chính quý khách trong khoảng nửa tiếng.”

Tử Đằng vô cùng thích thú, cô tải ứng dụng Dreams về điện thoại, đến một bàn hướng dẫn, hoàn thành các bước chuẩn bị cần thiết để tham gia.

Cô còn bắt Lữ Hàn đứng yên, chụp hình của hắn rồi nạp vào ứng dụng.

Hắn chảy một giọt mồ hôi dài trên trán, khẽ khàng hỏi cô: “Cô chụp hình tôi làm gì vậy?”

Tử Đằng không đáp mà hỏi lại: “Anh không tham gia thử cho biết à?”

“Thôi, cô thử đi, tôi đợi là được rồi.”

Tử Đằng trèo vào một chiếc hộp ngủ.

Nắp hộp đóng lại.

Hắn đứng bên cạnh một lúc, nhìn vào khuôn mặt đang nhắm mắt và đẹp như hoa của cô mà trong lòng cảm thấy có chút xao xuyến.

Không biết cô chọn nội dung giấc mơ là gì mà nở một nụ cười rất tươi khi đang ngủ.

Hắn ngồi xuống băng ghế kế bên chờ đợi, nghĩ vẩn vơ nhiều chuyện.

Ai rồi cũng phải từng có lúc ngồi suy tư về cuộc đời mình, kể cả là những người thực tế nhất.

Đột nhiên hắn nhớ ra nhân viên giới thiệu sản phẩm lúc nãy đã nói rằng cái ứng dụng Dreams này phát ra sóng hạ âm để tạo nội dung giấc mơ cho người sử dụng.

Mà vào ngày ngồi trên xe lửa với Nguyệt Nhi, hắn đã tra cứu thông tin về các phân khúc các bước sóng, hắn còn nhớ một thông tin về sóng hạ âm là: tuy con người không thể nghe được loại sóng này nhưng nó lại có thể tác động đến con người theo một cách vô hình, có thể tạo ra những cảm giác rất lạ, ví dụ như cảm giác sợ hãi, cảm giác ớn lạnh, cảm giác quặn thắt trong lòng…

Nếu ứng dụng Dreams này sử dụng sóng hạ âm để tạo ra giấc mơ thì nó có gây ra ảnh hưởng gì đến người sử dụng không nhỉ? Hắn suy nghĩ mông lung, rồi quyết định mở Thấu thị để kiểm tra xem Tử Đằng có gặp bất trắc gì không?

Chớp mắt một cái, hắn mở ra Thấu thị ở mức khá mạnh, nhìn vào bên trong hộp ngủ đông của Tử Đằng, tuy không thấy hiện tượng gì lạ, nhưng vô tình lại thấy được giấc mơ của cô.

Đó là giấc mơ về một đám cưới.

Đám cưới được tổ chức trong một ngôi nhà làm bằng tre, bao xung quanh là một vườn trúc nên thơ, lãng mạn.

Cô dâu và chú rể cùng mặc bộ đồ cưới truyền thống, nắm tay nhau đứng trước cửa nhà.

Cô dâu mang một cái mạng che mặt được kết bằng những hạt châu nên nhìn không rõ khuôn mặt, có điều hắn đoán cô dâu chính là Tử Đằng.

Còn chú rể, ở góc nhìn hiện tại, hắn không nhìn rõ được khuôn mặt anh ta.

Trong một thoáng, hắn đã định thay đổi góc nhìn để xem được khuôn mặt chú rể, nhưng kịp dừng lại.

Đây là xâm phạm đời tư của người khác.

Chắc chắn chẳng ai muốn người khác biết được giấc mơ riêng tư của mình.

Tử Đằng cũng thế.

Việc xem trộm giấc mơ của cô, tuy chỉ là vô tình, đã là rất không hay rồi, không nên tiếp tục tò mò thêm nữa.

Nghĩ vậy, hắn quay đầu sang hướng khác, không xem giấc mơ nữa.

Không ngờ, ở hướng hắn quay đầu qua, với năng lực Thấu thị đang mở, hắn phát hiện một vong quỷ đứng sau lưng một cô gái cách đó không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play