Đến chiều, sau khi xong việc ở công ty, Lữ Hàn đứng ở bãi đỗ xe của tòa nhà để chờ Diệp Chi.

Do văn phòng mà công ty thuê trong tòa nhà này chỉ dành riêng cho những phòng ban thuộc bộ phận vận hành, còn bộ phận tư vấn làm việc ở một tòa nhà khác nên Diệp Chi sau khi xong việc thì phải di chuyển từ nơi làm việc của cô đến nơi làm việc của hắn.

Không phải chờ lâu, Diệp Chi đã tới.

Cô mời hắn vào một quán bò beefsteak gần đó để ăn tối và trò chuyện.

Diệp Chi là một cô gái còn rất trẻ, cô giới thiệu mình vừa mới tốt nghiệp chuyên ngành tài chính, được chú họ của cô là trưởng phòng Lâm giới thiệu vào công ty làm việc với vị trí là nhân viên tư vấn sản phẩm bảo hiểm.

Nhân viên tư vấn là cách gọi chuyên nghiệp, còn cách gọi mà xã hội hay dùng thì cô là nhân viên bán bảo hiểm.

Hắn quan sát cô một lượt, cô có thân hình thon gọn, khuôn mặt hơi bầu bĩnh, nước da trắng trẻo, mái tóc đen dài quá vai một chút, tai đeo đôi bông khuyên tròn to, mặc váy ngắn áo sơ mi dạng công sở cách điệu, nhìn vừa có phong thái công việc vừa có phong thái thời trang.

Đồ ăn được đem ra đúng như cả hai đã chọn, hắn chọn một phần thập cẩm, còn cô là một phần sốt rượu vang đỏ.

Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh, quá nửa bữa ăn trôi qua, Lữ Hàn bắt đầu đề cập đến công việc.

“Tôi nghe nói khách hàng bảo rằng mình bị hư thai là do ma quỷ quấy phá, chuyện này là như thế nào vậy?”

Diệp Chi gật đầu: “Quả thật là khách hàng đã nói như vậy với em.

Cô ấy tên là Thanh Thanh, lấy chồng được ba năm, đối với cô ấy là kết hôn lần đầu, còn chồng cô ấy đã kết hôn lần thứ hai.”

“Cô có biết vì sao chồng của cô ấy phải chia tay với người vợ trước không?”

“Không phải là chia tay, mà do không có cách nào khác, bởi vì người vợ trước không may mắc bệnh ung thư rồi qua đời.

Để tang được người vợ trước qua một năm thì gặp được Thanh Thanh rồi kết hôn với cô ấy.”

“À, tôi hiểu rồi, sau đó sau nữa?”

“Sau khi kết hôn được một năm, Thanh Thanh bắt đầu có thai đứa con đầu lòng, nhưng tiếc rằng chỉ sau khoảng hai tháng thì bị thai lưu.

Cô ấy buồn lắm, mãi tới gần một năm sau mới lại có thai lần thứ hai, nhưng cũng tương tự lần trước, cái thai lần thứ hai này cũng bị lưu.”

“Bác sĩ có nói nguyên nhân thai lưu là gì không?”

“Cô ấy có nói rằng bác sĩ cũng không kết luận được nguyên nhân vì sao, mặc dù đã làm một số kiểm tra về cấu trúc bụng dưới, nhưng không phát hiện ra bất thường gì.

Bác sĩ chỉ nói có thể do cô ấy đã vận động mạnh, thai nhi mới hình thành chưa bám chắc vào tử cung của mẹ, lại gặp vận động mạnh nên không duy trì được sự nuôi dưỡng của mẹ, từ đó bị lưu.

Nhưng cô ấy rất không đồng ý với ý kiến này vì cả hai lần cô ấy đều rất chú ý việc dưỡng thai, thậm chí ở lần thứ hai cô ấy đã nghỉ việc chỉ nằm ở nhà thôi mà cũng bị.”

“Lúc xảy ra chuyện lần thứ hai thì cô ấy vẫn chưa mua bảo hiểm?”

“Phải, mãi cho đến cách đây khoảng ba tháng, là lúc em bắt đầu nhận việc thì tư vấn một sản phẩm bảo hiểm cho cô ấy.

Thời điểm đó em phải học rất nhiều thứ, từ những kỹ năng mềm, đến cách sử dụng giấy tờ, thao tác trên hệ thống mạng của công ty, tên và nội dung sản phẩm, cũng như cả trăm điều khoản phức tạp mà các sản phẩm khác nhau lại có những bộ điều khoản khác nhau, nên em đã nhầm lẫn mà tư vấn nhầm cho cô ấy về việc được hưởng quyền lợi thai sản.”

Lữ Hàn làm việc ở bộ phận nghiệp vụ, chuyên môn về thẩm định tình trạng sức khỏe của khách hàng có phù hợp với sản phẩm bảo hiểm mà khách hàng mua hay không, nên rất hiểu về sự phức tạp của các điều khoản, hắn thật lòng chia sẻ sự thông cảm của mình: “Tôi rất hiểu, đối với người mới thì bộ điều khoản của các sản phẩm bảo hiểm là vô cùng phức tạp, cô đừng tự dằn vặt bản thân nhiều quá.”

Diệp Chi gật đầu, giọng nói có âm nghẹt mũi: “Cảm ơn anh!” Dừng lại một chút cho qua cơn xúc động, Diệp Chi kể tiếp: “Sau khi mua bảo hiểm được một tháng thì Thanh Thanh có thai lần thứ ba, lần này cô ấy tuyệt đối không bước chân ra khỏi nhà, dọn hẳn ra gian nhà phía sau để ở một mình, quyết tâm dưỡng thai cho tốt, không ngờ cũng gặp tình trạng như lần trước, được hai tháng thì cũng bị thai lưu.

Chuyện sau đó nữa thì anh cũng biết rồi, công ty không chi trả cho việc bị hư thai này, còn cô ấy thì cho rằng em đã lừa cô ấy để bán bảo hiểm.

Mấy ngày vừa qua em rất khổ tâm, ăn không được, ngủ không xong.

Đến tận hôm nay, em mới ăn được với anh bữa tối này.”

Kể tới đây, Diệp Chi lại bắt đầu sụt sịt, hắn chỉ biết rút vài tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy của quán đặt trên bàn đưa cho cô, an ủi: “Được rồi, tôi đã hiểu tình huống, chỉ là hiểu lầm thôi, mà vì sao Thanh Thanh lại cho rằng là cô ấy bị ma quỷ quấy phá?”

“À…” Diệp Chi hít mạnh một hơi cho hết nghẹt mũi, thái độ bắt đầu trở nên khẩn trương, giọng nói có phần nghiêm trọng: “Thanh Thanh bảo rằng cả ba lần cô ấy đều nằm mơ thấy khi mình đang ngủ, có một người phụ nữ bước đến cạnh giường thọc tay vào bụng cô ấy, một lúc sau cô ấy thấy khó chịu trong bụng, giật mình tỉnh dậy nhưng không thấy có ai bên cạnh, sau đó thì phát hiện thai bị lưu.”

Lữ Hàn chau mày: “Ba lần đều như vậy?”

Diệp Chi gật đầu: “Phải, hai lần trước thì cô ấy cho rằng chỉ là do mình lo lắng, ngủ mơ thấy chuyện linh tinh, nhưng đến lần thứ ba vừa rồi thì cô ấy bắt đầu sợ hãi, cho rằng trong nhà mình có quỷ, chính nữ quỷ ấy đã giết chết đứa con trong bụng cô ấy mỗi khi thò tay vào bụng lúc cô ấy nằm ngủ.”

“Chuyện nghiêm trọng đấy.” Lữ Hàn hít vào một hơi khí lạnh.

“Phải, bây giờ cô ấy vừa sợ hãi, vừa đau buồn, lại gặp phải trục trặc liên quan đến hợp đồng bảo hiểm nên tâm lý đang vô cùng bất ổn.”

“Khi nào thì chúng ta có thể gặp cô ta được?”

“Để em gọi điện thoại xem thế nào?”

Diệp Chi lấy điện thoại ra, tìm tên của khách hàng trong danh bạ rồi bấm nút gọi.

Không gian của quán ăn không yên tĩnh lắm nên Lữ Hàn không nghe được âm thanh đầu bên kia như thế nào, nhưng nhìn nét mặt của Diệp Chi dãn ra, hắn cảm giác tình hình cũng không đến nỗi quá căng thẳng.

Kết thúc cuộc gọi, Diệp Chi mừng rỡ nói với hắn: “Tốt quá, có vẻ cô ta đã bình tĩnh lại rồi, thái độ hòa nhã hơn trước rất nhiều.

Cô ta nói sau tám giờ tối, khi chồng cô ta đi làm về rồi thì chúng ta có thể đến, chứ cô ấy đang không khỏe lắm nên không tiện tiếp khách một mình.”

“Vậy cũng dễ hơn cho chúng ta rồi.

Từ đây đến nhà khách hàng có xa không?”

“Khoảng một tiếng đồng hồ là tới.”

Hắn xem đồng hồ, cũng đã là sáu giờ rưỡi, nếu đề nghị: “Chúng ta cứ đi luôn bây giờ cho thong thả.”

“Được, vậy để em lái xe chở anh đi luôn.” Nói rồi Diệp Chi giành phần thanh toán.

Giờ tan tầm ở trong thành phố thì hơi kẹt xe, nhưng chạy được một đoạn ra tới ngoại ô thì đường thông thoáng hơn.

Trước khi mặt trời sắp lặn, trên bầu trời vạch ra mấy tia sét liên tục, có điều do đang ngồi trong xe hơi nên cũng không làm hắn bận tâm lắm.

Được một lúc, Diệp Chi bảo phải tìm một trạm xăng vì xe sắp hết xăng rồi.

Nhưng đoạn đường này khá hoang vắng, hai bên đường chỉ thấy nhà cửa thưa thớt, Lữ Hàn thắc mắc: “Trước đây cô đã từng đến nhà khách hàng lần nào bằng con đường này chưa?”

“Trước đây cô ấy làm việc trong thành phố nên em gặp gỡ và tư vấn cho cô ấy trong thành phố thôi.

Mấy tháng vừa rồi cô ấy mới chuyển về căn nhà ngoại ô này để dưỡng thai nên đây là lần đầu em đi con đường này.”

“Vậy nghĩa là cô vừa đi vừa tìm đường?”

“Vâng anh, có bản đồ trên điện thoại chỉ đường mà, cô ấy cho em địa chỉ, em nhập địa chỉ vào ứng dụng trên điện thoại rồi đi theo thôi.”

“Ồ, xem ra cô cũng rất gan dạ, không ngại đi đường lạ vào buổi tối mà lại còn là đi xa nữa.”

“Anh quá khen rồi, em cũng chỉ là vì công việc thôi, dù sao cũng là lỗi của em nên phải cố gắng hết sức để khắc phục.”

Lữ Hàn gật gù: “Người có thái độ làm việc như cô thì công ty nào cũng muốn nhận.”

Đột nhiên Diệp Chi thốt lên: “May quá, có trạm xăng.”

Trên cột đèn đường gắn biển báo có trạm xăng cách đường lớn 100 mét, Diệp Chi cho xe rẽ vào đường nhỏ, chạy thêm khoảng 100 mét nữa thì quả nhiên gặp được trạm xăng.

Có điều trạm xăng này trông khá cũ kỹ, tòa nhà văn phòng phía sau chỉ là một căn nhà cấp bốn, tường gạch bong tróc, lớp sơn đã nhạt màu đến mức chẳng còn nhìn rõ là màu gì, phía trước là hai trụ bơm xăng han rỉ loang lỗ, miếng ốp kim loại bên hông một trụ bơm đã bong ra.

Lữ Hàn trông khung cảnh này có chút lo ngại: “Trạm xăng này còn hoạt động không nhỉ?”

Diệp Chi cho xe tấp vào đúng vị trí, bấm nút bật mở miếng che nắp bình xe trên bảng điều khiển, rồi tắt máy, bước xuống xe.

Cô bước thẳng về phía đuôi xe, thò tay vặn nắp bình xăng ra, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ là không có ai bước ra để đổ xăng cho xe.

Diệp Chi ngạc nhiên, đi vòng qua hai trụ bơm, tiến về phía văn phòng có ánh sáng đèn bên trong, vừa đi cô vừa gọi to: “Có ai không? Tôi cần đổ xăng.”

Không có tiếng đáp lại, Diệp Chi đến bên cửa sổ của văn phòng, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy một bầu không khí vắng lặng và lạnh lẽo, không có dấu hiệu gì của ai khác.

Lữ Hàn thấy có điều không ổn nên đã bước xuống xe, tới bên cạnh Diệp Chi, quan sát một lúc, hắn lên tiếng: “Mới vừa có người trong văn phòng cách đây không lâu.”

“Sao anh biết?” Diệp Chi ngơ ngác.

Hắn trỏ tay vào bên trong, vừa chỉ từng thứ vừa giải thích: “Cô xem, cái quạt trên tường đang bật, chỉ về phía bàn làm việc, trên bàn có một tờ báo, và một tách trà đang uống dở, lại có cái ghế dựng ở vị trí xếch qua một bên, như thể người ngồi trên ghế đang đọc báo, uống trà, rồi có việc gì đó mà đứng dậy, đẩy cái ghế ra và rời đi.

Lại nhìn cánh cửa phía sau của văn phòng đang mở, có thể người đó đã đi qua cánh cửa sau đó, tôi đoán khả năng cao là đi vệ sinh.”

Diệp Chi trầm trồ: “Phải, anh nói quả thật rất hợp lý, vậy mà em nãy giờ cứ lo lắng.

Vậy thôi, để em tự đổ xăng trước, đợi người ta đi vệ sinh ra rồi báo lại vậy.”

Đoạn Diệp Chi bước tới một trụ bơm xăng, làm vài thao tác trên bảng điều khiển rồi rút vòi bơm ra, cắm vào bình xăng, bóp cò cho xăng chảy vào.

“Sao cô đổ xăng thuần thục vậy?” Hắn tròn mắt nhìn cô làm một loạt các động tác thành thạo không kém gì nhân viên thực thụ.

“Hi hi, một dạo lúc còn là sinh viên, em có người quen giới thiệu làm việc ở một trạm xăng buổi tối nên đến giờ vẫn còn nhớ.”

Qua vài phút thì đổ đầy bình, cô đóng nắp xăng và miếng che, gác vòi bơm trở lại trụ mà vẫn chưa thấy nhân viên đổ xăng trở ra.

“Nhân viên đi vệ sinh lâu quá nhỉ?” Cô thở dài, có chút sốt ruột.

“Có thể người ta vừa đi thì chúng ta tới, nên mới cảm giác lâu như vậy, hay là để tôi ra khu vệ sinh phía sau gọi thử xem có đúng là người ta đi vệ sinh không, cô chờ ở đây nhé?”

“Vâng, em ở đây trông xe, anh chịu khó đi gọi người ta thử giùm em.”

Hắn men theo lối đi bên hông văn phòng tiến về phía sau, nhìn thấy phòng vệ sinh, chỉ là loại đơn giản nhất, không phân biệt nam nữ, cửa phòng đang mở toang, hắn bước thẳng tới nhìn trực diện vào bên trong.

Ánh đèn chỉ sáng lờ mờ, nhưng hắn dư sức nhìn rõ mọi thứ.

Đây là một căn phòng rất nhỏ, cấu trúc vô cùng đơn giản, chỉ có một bồn cầu, một vòi nước xả theo huống xuống sàn và một bồn rửa tay, đồng thời cũng chẳng có ai đang ở trong đó.

Vậy là hai người họ nãy giờ đã phí công chờ đợi.

Hắn gọi thử vài tiếng mà không thấy có tiếng đáp lại, đành đi ngược lại trở lên phía trước.

Vừa thấy Diệp Chi, hắn liền cập nhật tình hình cho cô biết: “Tôi nhầm rồi, phòng vệ sinh phía sau không có ai cả.”

“Ơ, nếu vậy thì người ta đi đâu nhỉ?” Diệp Chi trở nên hoang mang.

Hắn nhìn quanh quẩn một lúc, xung quanh đây khá yên ắng, không có tiếng động gì lạ ngoài tiếng côn trùng, không có tiếng động cơ, không có xe cộ qua lại, nói chung là không có manh mối nào gợi ý về việc vì sao trạm xăng này lại không có bóng người.”

“Hay em để tiền xăng lại cho người ta rồi chúng ta đi tiếp nhé, chứ không thể đợi như vậy hoài được, hơn nữa nãy giờ em cũng thấy lạnh quá, vào xe đi tiếp cho ấm hơn.” Diệp Chi đề nghị.

“Ừm, cũng chỉ còn cách đó thôi.” Hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì khác.

Diệp Chi lại bước về phía văn phòng, muốn để tiền lên bàn làm việc cho người ta, còn hắn đứng tựa người vào cửa xe, chau mày suy tư, cảm giác rầu rĩ không ngớt, có cái gì đó không đúng.

Đồ vật trong văn phòng rõ ràng thể hiện có sự hiện diện của con người, mà xung quanh đây lại vắng lặng, trống trải như thế, người có thể biến đi đâu được.

Có cái gì đó mà hắn chưa nghĩ ra được, như bị một màn sương mù phủ xuống che trước mắt.

Trên nền trời đen lại có một tia sét vạch ngang, vài giây sau tiếng sấm ì ùng từ xa vọng lại.

Vừa rồi Diệp Chi đã nói gì nhỉ?

Cô ấy nói mình thấy lạnh, muốn vào xe đi tiếp cho ấm.

Sấm sét trên trời thỉnh thoảng cứ xuất hiện vì muốn chuyển mưa, mà mãi vẫn chưa mưa được, không khí trở nên oi bức, hắn cảm thấy rất ngột ngạt, thậm chí chỉ là đi một đoạn từ trước trạm xăng ra khu vệ sinh phía sau, rồi từ phía sau trở lại phía trước mà mồ hôi đã rịn ra lưng áo của hắn.

Cái quạt treo tường trong văn phòng đang bật, chứng tỏ người đã từng ngồi tại bàn uống trà đọc báo cũng cảm thấy oi bức như hắn.

Nhưng Diệp Chi lại thấy lạnh!

Lữ Hắn chớp mắt một cái, mở ra năng lực Thấu Thị, quay người nhìn về phía văn phòng.

Bên trong, Diệp Chi đang cúi người, lúi húi đặt số tiền đổ xăng xuống bàn, dùng một cái tách trà đè lên trên.

Ngay phía sau lưng cô, một lão già với khuôn mặt đau khổ, cơ mặt co rút, giật giật từng chặp, hai tròng mắt lồi ra phía trước trông rất ghê rợn, hay bàn tay co quắp đưa lên sát cổ, ngón tay cào cấu liên hồi, còn đôi môi cứ mấp máy, như đang lẩm bẩm muốn nói điều gì đó với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play