Đợi nữ chủ nhân rời khỏi hẳn, Lữ Thuần Dương sắp xếp lại đồ đạc của mình, lấy một ít quần áo từ trong ba lô ra treo vào trong tủ, dựng một vật dài bọc kín bằng vải dày dựa vào góc tường, lôi từ ngăn nhỏ bên hông ba lô ra một cái lư đồng, đoạn đốt một khúc trầm nhỏ, thả vào trong lư.

Đợi cho khúc trầm bén lửa, tỏa ra làn khói trắng xanh ngưng tụ xuống thành một khối đặc quánh trong lòng cái lư bằng đồng, Lữ Thuần Dương lấy ra mấy thứ thảo dược như Ngọc Cẩu, Hoàng Dương, Cương Bồi, ngồi cắt nhỏ mỗi thứ một ít, rồi nghiền nát, trộn lẫn với nhau làm thành một thứ bột màu hồng lam, rắc vào trong lư.

Đợi cho thứ bột này bốc cháy, tạo ra ngọn lửa hồng nhạt tỏa ra xung quanh thì hắn cắt ngón tay mình ra vài giọt máu, nhỏ chung vào, khiến từ cái lư bốc lên một thứ khói đỏ quạch, cay nồng.

Lúc này trời đã chập choạng tối, hắn đem cái lư ra phòng khách đặt lên chính giữa bàn, vặn bốn ngọn đèn dầu xuống nhỏ nhất sao cho ánh sáng leo lét chỉ có thể soi đường đi cho cái phòng khách mập mờ.

Thứ ánh sáng yếu ớt khiến cái xác người treo cổ hiện ra rõ rệt, Lữ Thuần Dương ngước nhìn rồi lấy tay canh chỉnh cái lư sao cho luồng khói bốc lên tỏa vào đúng chính giữa và bao trùm lấy cái hình người treo cổ.

Hắn chậm rãi quan sát kỹ cái Tàn Ảnh Quỷ Hiện này, đây là một nam nhân, trang phục kiểu dân dã, lai một chút kiểu cách miền sơn cước, mặt mũi rậm râu bặm trợn.

Bên trái ngực ở vị trí tim có một con dao cắm sâu ngập đến tận cán, một dòng máu đó chảy ra từ chuôi dao, theo thân người chảy xuống bên dưới, chảy đến đầu mũi ngón chân cái thì nhỏ xuống rồi biến mất.

Khuôn mặt cái xác này không phù, lưỡi không thè ra, mắt lại nhắm.

Hiển nhiên là người này chết không phải do treo cổ, mà là chết vì nhát dao chí mạng vào tim kia, sau đó mới bị treo lên, vì thế không có những hình ảnh đặc trưng của một cái xác chết treo.

Bị dòng khói đỏ bao trùm, hình ảnh xác chết từ từ mờ nhạt dần đi.

Máu của hắn vốn là thuần dương cương huyết, kết hợp với tinh dầu trầm và các loại thảo mộc trừ tà, có khả năng tẩy đi Tàn Ảnh Quỷ Hiện rất tốt.

Thứ hiện tượng này tuy không nguy hiểm nhưng có thể khiến một căn nhà trở nên bị bỏ hoang phế rất phí phạm, đặc biệt đối với chủ nhân là nữ giới, hơn nữa còn xinh xắn như vậy.

Một lúc sau hình ảnh xác chết treo đã hoàn toàn biến mất, hắn dẹp cái lư hương, vặn to bốn ngọn đèn dầu lên theo như lời dặn của chủ nhà, nhưng mục đích chỉ là để căn phòng sáng sủa hơn.

Một lát sau, Ngọc Ngân đã đem đồ ăn tối qua, Lữ Thuần Dương thấy chỉ toàn là rau và đậu hũ nên thắc mắc: “Cô ăn chay à?”

“Anh có vấn đề gì với đồ chay?”

“Không, tôi hỏi vậy thôi, chứ có đồ ăn là tốt rồi.”

Ngọc Ngân thấy phòng khách sáng trưng như lời mình dặn thì an tâm quay về.

Lữ Thuần Dương nếm thử bữa tối, đồ ăn do nữ chủ nhà nấu cũng không tệ, hợp khẩu vị của hắn.

Ăn xong rồi không biết làm gì, hắn ra ngoài đi dạo một lúc, mặt trăng rọi một thứ ánh sáng mềm mại và dịu dàng xuống hạ giới.

Ra khỏi nhà, hắn nhìn trái nhìn phải, thấy phía bên trái dẫn đến một con dốc cao có vẻ hoang vu nên quyết định theo hướng này.

Hắn theo con đường mòn trước nhà đi dần ra khỏi thôn, leo lên con dốc cao, phóng mắt nhìn xuống thung lũng trước mặt.

Ánh đèn lác đác của nhà dân trong thôn cho thấy thôn Hoa Cúc nằm trên sườn dốc đổ xuống một cái thung lũng, căn nhà xa nhất nằm ở rìa thôn cũng không lọt xuống vùng trũng, mà vẫn nằm ở một mức khá cao so với trung tâm của thung lũng bên dưới chỉ độc một màu đen ngòm.

Còn sau lưng hắn, đối diện với cái thung lũng là núi Tử Đạm nổi tiếng.

Ngọn núi này nổi tiếng bởi châu báu cổ vật hay kỳ trân dị thảo gì thì không biết, chỉ biết rằng đã có rất nhiều người vào núi rồi không trở ra nữa.

Sau khi đứng ngắm trời đất một hồi, Lữ Thuần Dương quay bước trở về.

Vào nhà, hắn trải chiếu rồi thả người lên giường, nhắm mắt, cơn gió mát luồn qua cửa sổ đưa hắn chìm ngay vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, nhưng khi ánh trăng đứng bóng, Lữ Thuần Dương cựa người trở mình, rồi bị đánh thức bởi một thứ âm thanh gì đó.

Hắn mở mắt dóng tai nghe kỹ, thì ra là tiếng hát, là giọng hát của một cô gái.

Câu hát lúc trầm lúc bổng, lúc cao lúc thấp, lúc rõ lúc mờ, nghe có vẻ xa xăm mà cũng như gần bên cạnh.

Ban đầu hắn tưởng là giọng hát của nữ chủ nhân kế bên, nhưng khi thò đầu ra khỏi cửa sổ quan sát thì thấy căn nhà bên cạnh im lìm, không có chút ánh sáng, hơn nữa giọng hát phát ra từ hướng ngược lại, ở phía bên kia, nơi mà lúc tối hắn đã tản bộ đến đỉnh dốc.

Nhìn ra ngoài thấy ánh trăng đang rất sáng, soi rõ mọi thứ như ban ngày, hắn quyết định ngồi dậy, vớ lấy cái vật dài bọc kín bằng vải đang dựng ở góc tường rồi mở cửa bước ra ngoài.

Hắn men theo con đường cũ, đi về phía có tiếng hát.

Ánh trăng soi sáng những giọt sương đọng trên cỏ lấp lánh như ngọc, gió đã lạnh hơn, tuy nhiên với thân thể cường tráng thì cái lạnh ban đêm này không có ảnh hưởng gì đáng kể.

Tiếng hát vẫn du dương, điệu đàng, như có ý mời gọi hắn tìm đến.

Thế nhưng hắn đi mãi mà vẫn chưa thấy ngọn nguồn của âm thanh phát ra từ đâu, thấm thoát đã bước chân tới đỉnh dốc lần nữa.

Tiếng hát có vẻ như vọng lại từ dưới chân dốc bên kia, hắn bực bội nghĩ thầm: “Hát hò gì mà vang vọng xa thế, xuống tới dưới đó mà còn chưa gặp được ai hát nữa thì mình đi về luôn vậy.”

Dường như người hát nghe được suy nghĩ trong đầu hắn, nên xuống tới chân dốc thì giọng hát im bặt, không phát ra nữa.

Đưa mắt nhìn quanh, hắn phát hiện cách đó không xa có bóng người đang ngồi trên thành một cái giếng, người đó ngồi quay lưng về phía hắn nên không nhìn rõ được khuôn mặt.

Hắn chậm rãi bước lại gần, tiếng đá sỏi lạo xạo dưới chân, vậy mà người đó vẫn không quay lại, gió thổi ngang qua người hắn, len lỏi đến người kia, thổi tung tà áo bay lất phất.

Tiến đến gần hơn, hắn dần dần nhận ra đó là một cô gái.

Cô ta mặc cái áo choàng màu trắng phủ đến tận gót chân, mái tóc dài ngang lưng xõa ra đang lưa thưa bay trong gió.

Lữ Thuần Dương đã tới sau lưng mà cô gái vẫn ngồi yên, hắn đành cất giọng hỏi trước: “Cô gái, vừa nãy có phải là giọng hát của cô không?”

Cô gái không đáp, chỉ khẽ quay mặt lại, hắn chỉ có thể thấy được một nửa khuôn mặt.

Khuôn mặt cô gái tuy là nhìn nghiêng nhưng cũng đủ cho hắn nhận ra đó là một khuôn mặt không phải của người thường.

Trên làn da mặt trắng muốt chỉ thấy có mỗi đôi môi đỏ thắm, còn lại không thấy mắt, mũi và lông mày đâu.

Lữ Thuần Dương bình tĩnh hỏi tiếp: “Cô bị người ta hủy dung nhan à?”

Cô gái không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu.

“Cô có nói chuyện được không?”

Cô gái lắc đầu.

Lữ Thuần Dương nghĩ thầm: “Như vậy là mới chỉ đạt cấp độ vong phách hoặc quỷ phách, chưa đạt tới cấp quỷ lệ để có thể phát ra tiếng nói, còn giọng hát khi nãy là do oán niệm chất chứa lúc chết mà tạo thành.” Nghĩ vậy nên hắn dò hỏi: “Khi còn sống cô là một danh ca?”

Cô gái gật đầu.

Hắn nói tiếp: “Cô chưa đạt tới cấp quỷ lệ nên chưa nói được, vậy mà lại có thể cất giọng hát vang vọng rất xa chứng tỏ oán niệm lúc chết của cô rất mạnh.

Oán niệm mạnh như thế mà vẫn chưa tích tụ đủ quỷ lực để lên tới cấp lệ quỷ, nghĩa là cô mới chết cách đây chưa lâu.”

Cô gái lại gật đầu.

Hắn đoán: “Cô cất giọng hát gọi người khác tới là vì có tâm nguyện còn chưa hoàn thành?”

Cô gái không gật cũng không lắc nữa, mà quay mặt cúi đầu nhìn xuống giếng.

Gọi là nhìn, chứ chẳng qua là do khuôn mặt cô gái hướng về phía đáy giếng, chứ trên khuôn mặt chỉ có mỗi đôi môi đỏ thắm hướng về phía đáy giếng thôi.

Lữ Thuần Dương thấy vậy thì tiến lại gần, cũng cúi đầu nhìn xuống giếng xem có gì dưới đó.

Hóa ra đây chỉ là một cái giếng cạn, bên dưới không có nước, cũng không sâu.

Nhưng thứ khiến hắn cảm thấy da đầu có chút tê bì là một đống xương khô đang nằm lẫn lộn ở đáy giếng.

Hắn thở mạnh ra một hơi: “Tất cả họ là do cô giết?”

Hỏi xong thì hắn quay sang nhìn cô gái, nhưng hắn bỗng trợn mắt thất kinh vì lúc này miệng của cô gái đã mở rộng ra như một cái bao tải, đang sắp sửa ụp xuống đầu hắn.

Lữ Thuần Dương vội vàng dùng chân đạp mạnh vào thành giếng, mượn lực phóng vọt ra xa tránh được cú ngoạm của cái miệng lúc này đã mở rộng gần bằng miệng giếng, dư sức nuốt trọng một người trưởng thành.

Rìa trong của cái miệng đầy răng sắc lởm chởm, trắng hếu, nước miếng nhỏ tong tong.

Ngỡ rằng tránh được ra xa thì bớt được nguy hiểm, nào ngờ cái miệng lại có thể vươn dài đuổi theo hắn.

Cảnh tượng lúc này giống như là ống cao su cỡ lớn với một đầu nhỏ gắn lên mặt cô gái ở vị trí cái miệng.

Còn đầu kia của ống thì uốn lượn mềm dẻo, to dần ra, đến cuối cùng to cực đại là đôi môi đỏ thắm, cũng đã phì đại to như vành của bánh xe bò.

Cái miệng há to chuẩn bị làm thêm một cú ngoạm thứ hai.

Hắn cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, một cô gái có vẻ ngoài thanh tú với giọng hát êm ái như thế, sao lại hóa thành ra cái thứ tởm lợm nhường này, cho dù làm quỷ thì cũng đâu có ai bắt không được làm quỷ xinh đẹp, chẳng lẽ không còn bộ dáng nào dễ coi hơn để hiện thân hay sao?

Dồn bực bội trong lòng, Lữ Thuần Dương giơ cao vật dài trong tay đập mạnh xuống cái miệng đang lao tới.

“Phịch.”

Tiếng vải dày đập vào da thịt tạo ra một âm thanh trầm đục.

Cái miệng ban đầu là hình tròn, nhưng sau khi hứng trọn một cú đập chính diện từ trên xuống dưới thì hai mép miệng dính lại với nhau, lõm xuống sát tận đất, tạo thành hình chữ U.

Bị trúng đòn đau, cái miệng phát ra tiếng khè khè, phun ra một bãi nhầy nhầy trộn lẫn giữa nước miếng và máu mủ.

Lữ Thuần Dương nhảy tránh qua một bên, nhăn mặt thốt lên: “Ôi gớm quá đi mất.” rồi lại giơ tay cao, giáng xuống thêm hai cái vào hai bên cạnh của chữ U cho nó bẹp xuống tiếp.

Cái miệng bây giờ lại thành ra như con giun lồi lõm nằm trên mặt đất, quằn quại.

Không biết phải gọi cái thứ trước mặt hắn là gì nữa.

Cái ống da thịt đang uốn éo trên mặt đất nửa giống như con giun, nửa giống như một cái vòi voi khổng lồ, nối vào khuôn mặt trống trơn, dính vào thân người ngồi bên miệng giếng.

Đột nhiên, cô gái ưỡn người ra sau, lắc lư mấy cái như muốn nôn.

Bụng chợt phình to lên, rồi cái khối to ấy dần dần di chuyển lên mặt, chạy vào trong cái ống da thịt.

Cô gái gồng người, cúi gập mạnh về phía trước, đẩy mạnh cái khối tròn chạy nhanh tới.

Lữ Thuần Dương tròn mắt: “Cái gì đây? Ăn tối no quá nên đầy bụng ợ hơi à?”

Đôi môi bánh xe bò mở ra, một khối chất lỏng đỏ bầm như máu phun thẳng tới người hắn.

Tuy không biết cái thứ đỏ bầm này lợi hại thế nào nhưng trước mắt chỉ thấy ghê ghê nên hắn vội vàng nhún người nhảy lên, chụp lấy cành cây trên đầu.

Cứ tưởng yên ổn nhưng Lữ Thuần Dương bỗng cảm thấy cành cây yếu đi, cong từ từ xuống.

Hắn tưởng cành cây bị gãy, ngước lên nhìn thì thấy cành cây vẫn rắn chắc nguyên vẹn, hắn ngạc nhiên nhìn về phía thân cây để tìm nguyên nhân.

Thì ra cái khối chất lỏng đỏ bầm ấy sau khi nhắm trượt hắn thì bắn trúng vào thân cây, ăn mòn nó.

Phần thân cây bị bắn trúng bốc khói trắng, kêu lên xèo xèo, bị ăn mòn nhanh chóng và gãy đổ sụp xuống.

Từ trong bụng cô gái lại lần nữa phình to lên và lặp lại hành động như trước, bắn tiếp khối cầu chất lỏng thứ hai về phía Lữ Thuần Dương đang lơ lửng.

Hắn vội buông tay rớt xuống đất để tránh cú phun thứ hai này, để lại trên đầu một đám cành lá bị ăn mòn, bốc khỏi trắng, biến thành tro vụn.

Cô gái lại phun tiếp khối cầu dịch máu thứ ba, thứ tư, thứ năm.

Lữ Thuần Dương cứ phải nhảy bên này nhảy bên kia để tránh, hắn hét to: “Này, ngươi đang chơi bắn bi đấy à?”

Thấy đòn tấn công này không làm gì được con mồi, từ trong cái miệng khổng lồ vươn ra một cái lưỡi đỏ chét, mọc đầy gai nhọn, quất thẳng về phía Lữ Thuần Dương.

Đòn này có sức nặng rõ rệt, mặt đất bị đập lõm xuống nát bấy ra, một mùi thối hoắc xộc vào mũi, hắn lập tức đưa tay bịt mũi rồi phàn nàn: “Ngươi không đánh răng sao?”

Cái lưỡi lại vươn lên cao, uốn éo như rắn, dãi nhớt nhỏ đầy mặt đất.

Toàn bộ sức mạnh và quỷ lực của Khẩu Thực Quỷ đều nằm ở cái lưỡi, hắn biết con quỷ đã tung ra sát chiêu cuối cùng.

Đã tới lúc nên chấm dứt cuộc chiến.

Hắn hạ giọng: “Hy vọng kiếp sau cô sẽ gặp một số phận tốt đẹp hơn, còn kiếp này thì đã không còn đường quay lại.”

Lữ Thuần Dương vừa nói vừa tháo lớp vải bọc của cái vật dài vẫn đang cầm trong tay, rút ra một thanh kiếm đỏ rực như máu, tỏa hồng quang, sát khí từ thanh kiếm tạo trường khí chấn áp mọi thứ xung quanh, cây cỏ ngã rạp.

Một đường quét kiếm vung lên trên, chặt đứt đầu lưỡi đầy gai nhọn.

Cái lưỡi chứa toàn bộ quỷ lực bị chặt đứt, con quỷ chuyên ăn tươi nuốt sống con người rồi phun xương ra ngoài này đột ngột xìu hẳn xuống như một quả bóng xì hơi, thu cái miệng trở về.

Tới lúc kết thúc.

Lữ Thuần Dương điểm mũi chân, tung người lên không, lao tới trước, vung thanh kiếm thành một tia sáng như ánh chớp đỏ vẽ lên nền trời đen, kiếm khí bạo phát, chẻ đôi từ cái lưỡi, đến đôi môi bánh xe bò, đến cả thân người.

Máu thịt văng tung tóe ra hai bên, rớt xuống đất hóa thành những vũng máu đỏ bầm, rồi tất cả dần hóa thành khói đen.

Giữa làn khói bốc lên bảy đốm trắng lập lòe, bị gió thổi bay đi, mờ dần.

Hắn đứng nhìn thất thần phách của con quỷ đang dần biến mất vào không trung, há miệng ngáp một cái rõ to, tự nhủ thầm: “Về ngủ thôi.”

Sau khi Lữ Thuần Dương rời khỏi, một con chó rừng lần theo mùi máu tìm đến, đánh hơi, sục sạo được phần đầu lưỡi của con quỷ bị chém đứt văng đi vào một bụi cỏ.

Nó ngoạm lấy rồi chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play