Chư Dụ cuối cùng tuyệt vọng trở về, hắn đã chuyển ra khỏi ký túc xá và mua một căn nhà cạnh trường học. Vừa mới sắp xếp xong, vốn là định nói Hoắc Hòa dọn ra ở cùng, nào ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng đã bị bỏ rơi.
Hắn chán nản nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt hoảng hốt.
Rốt cuộc hắn đã làm gì không tốt sao? Mới để cho A Hòa chán ghét hắn như thế, hiện tại còn bắt đầu chối bỏ hắn.
Không thể nào, Chư Dụ tuyệt đối không tin Hoắc Hòa sẽ vô tình như vậy, hắn tự ngược nhớ lại những cảnh vừa rồi, nếm đi nếm lại mùi vị trái tim như bị dao cắt, rốt cuộc phát hiện ra có gì đó không đúng. Liên tưởng đến thói quen và đủ kiểu phản ứng trước đây của Hoắc Hòa khi tặng đồ, trong lòng Chư Dụ sinh ra một ý nghĩ hoang đường.
Chẳng lẽ, A Hòa bị mù mặt?!
Chư Dụ ngay lập tức phấn chấn hẳn lên, trong lòng dâng lên một ý nghĩ táo bạo, chỉ là trước khi hành động hắn quyết định kiểm chứng một phen.
Hắn sờ sờ tai trái đang bị thương rồi dùng tay không xỏ chiếc bông tai của Hoắc Hòa đưa cho hắn vào dái tai bên phải, tinh thần hăng hái đi tới trường học, chạy tới dưới lầu ký túc xá của Hoắc Hòa chờ đợi.
Nhưng hắn đã quên hôm nay là cuối tuần, Hoắc Hòa vốn không có ý định ra ngoài mà chỉ nằm cả ngày trong ký túc xá chơi game. Mãi đến khi trăng sáng sao thưa, chân Chư Dụ cũng đã tê rần thì hắn mới phản ứng lại, đành buồn bã đi về.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Chư Dụ đã vội rời giường rồi lao nhanh tới trường học.
Căn nhà kia không có hơi thở của A Hòa, hắn ở rất khó chịu, tối hôm qua trằn trọc tới nửa đêm, cuối cùng ôm ảnh và quần áo của Hoắc Hòa mà hắn đã lén giữ lại mới ngủ được.
Hơn sáu giờ, trường học vừa mở cửa, trên đường cũng không có mấy học sinh, Chư Dụ cũng đã mua đồ ăn sáng xong và đứng dưới lầu chờ Hoắc Hòa, hắn biết chiều nay cậu mới có lớp học, hắn chỉ muốn ở gần A Hòa nhất thôi.
Đứng khoảng nửa tiếng đồng hồ, trong lòng Chư Dụ vẫn không kìm chế được nỗi nhớ nhung mãnh liệt dành cho Hoắc Hòa, tâm trạng lo lắng bước vào khu ký túc xá, hắn đi tới cửa phòng của cậu thì dừng lại nhìn chằm chằm, ham muốn nhìn thấu vào trong.
Không biết tư thế ngủ của A Hòa lúc này như thế nào, có đắp chăn hay không... Nghĩ đi nghĩ lại, Chư Dụ không khỏi lộ ra một nụ cười, loại mùi vị chờ đợi này khiến cho hắn vừa khó chịu vừa ngọt ngào, khó chịu vì không gặp được A Hòa, ngọt ngào là hắn còn có tư cách chờ đợi A Hòa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người trên hành lang dần dần nhiều hơn, nhìn thấy vị trí của Chư Dụ, tất cả cũng đều hiểu rõ.
Có ai đó than thở: "Ôi, xem ra ngay cả hotboy của trường cũng không thoát được mị lực của Hoắc Hòa, bọn mình là thường dân cứ đứng xem là được rồi."
Lời này vừa nói ra lập tức có người phàn nàn, "Nghĩ gì thế, sao Hoắc Hòa có thể nhìn trúng cậu được, cậu cũng không nghĩ đến những bạn trai cũ của người ta trông thế nào hả, như cậu có cho thêm tiền người ta cũng không muốn nữa là."
"Cho nên vẫn là chúng ta đáng thương sao? Ngay cả tư cách để bị ngược cũng không có."
"Cậu biết là được rồi."
- ------------------------------------------
Chư Dụ phớt lờ ánh mắt soi mói của mọi người, hắn chỉ liếc mắt cảnh cáo khi giọng nói của bọn họ quá lớn, "Đừng làm ồn để cho A Hòa ngủ."
Ánh mắt lạnh thấu xương, dường như có thể đóng băng cả người lại, mọi người không chịu nổi tầm mắt ngột ngạt như thế nên cũng không dám thở mạnh, dần dần im lặng, đến khi đi ra xa mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Chư Dụ lúc này mới đưa mắt nhìn lại cánh cửa, trong lòng dân lên cảm giác cực kỳ đau lòng cho Hoắc Hòa.
A Hòa bình thường ở trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, làm sao có thể nghỉ ngơi tốt đây?
Mãi đến tận mười hai giờ trưa, bên trong mới có tiếng động, lúc này bữa sáng trong tay Chư Dụ cũng đã lạnh hết rồi, hắn lại tranh thủ thời gian đặt lại một phần cơm trưa trên điện thoại để đảm bảo Hoắc Hòa có thể ăn nóng hổi.
Hắn cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, cẩn thận tìm kiếm giọng nói của Hoắc Hòa, thế nhưng chỉ nghe được những tiếng ồn ào kia, hoàn toàn không nghe thấy giọng của Hoắc Hòa.
Chư Dụ nhíu mày không vui, ồn ào như này nếu A Hòa còn chưa dậy thì phải làm sao? Đúng là, vẫn nên để A Hòa ở với hắn, chỉ có hắn mới có thể chăm sóc tốt cho A Hòa.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa trước mặt Chư Dụ mở ra, Chư Dụ lập tức háo hức nhìn vào trong nhưng lại không thấy bóng dáng của Hoắc Hòa, giường của cậu bị rèm che kín mít nên cũng chẳng nhìn được gì.
Vừa mở cửa đã thấy ngay một bóng người cao to đứng dán sát ở cửa khiến Hoàng Vũ giật cả mình, y lấy lại bình tĩnh, sau đó thấy rõ là Chư Dụ mới vô thức quay đầu lại nhìn giường ngủ Hoắc Hòa, "Tới tìm A Hòa à?"
Chư Dụ lạnh lùng gật đầu, không nói gì.
"Tối qua A Hòa chơi game hơi muộn, bây giờ vẫn chưa dậy."
Chư Dụ nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Muộn là mấy giờ?"
Bị người nổi tiếng trong trường nhìn chòng chọc, thường dân Hoàng Vũ cảm thấy có chút áp lực, "Ừm, chắc hơn bốn giờ."
Nghe vậy sắc mặt Chư Dụ càng lạnh, những người này thật sự là không chăm sóc được A Hòa của hắn.
Bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn chằm chằm, Hoàng Vũ không dám làm gì nữa, nhưng để cho hắn đứng ở chỗ này hoài cũng không được, Hoàng Vũ do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: "Hay là, vào trong ngồi chờ cậu ấy?"
Chư Dụ có chút ngạc nhiên, trước đây hắn chưa bao giờ vào ký túc xá của A Hòa, hắn đương nhiên rất muốn tới, hắn muốn hiểu rõ tất cả về A Hòa, chỉ là nếu A Hòa không mời thì hắn cũng không dám đến, "Có được không?"
"Được, đương nhiên được rồi, cậu vào đi." Hoàng Vũ vội vàng né sang một bên cho Chư Dụ đi vào.
Chư Dụ bước vào với một tâm trạng chờ mong, nhưng khi thấy trên sàn nhà có chút lộn xộn hắn không khỏi cau mày.
A Hòa sinh hoạt ở nơi như này sao?
Trong lòng Chư Dụ dâng lên nỗi đau xót dữ dội, hắn thề sau này sẽ đối tốt với cậu hơn.
Hắn gần như dính chặt vào vị trí của Hoắc Hòa, bước nhanh tới, dường như không chờ được nữa mà vội vã ngồi xuống, ánh mắt tham lam quét qua các đồ vật trên bàn, ghi nhớ mọi thứ vào sâu trong đáy lòng.
Đây là cuộc sống của A Hòa, là những thứ cậu đã sử dụng, còn có hơi thở của cậu trên đó...
Chư Dụ quyết định sau khi về cũng phải mua những món đồ giống vậy, hắn và A Hòa sử dụng đồ giống nhau, đó là hình mẫu của một cặp đôi... Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mỉm cười.
Thật ra điều Chư Dụ muốn làm hơn nữa chính là mang đi hết những đồ vật dính hơi thở của Hoắc Hòa. Nhưng không có sự cho phép của cậu thì hắn cũng không dám làm gì cả, hắn thành thật ngồi trên ghế, tay cũng đặt ngay ngắn trên đùi, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Có thêm người trong ký túc xá bọn họ đều cảm thấy không thoải mái, nhất là ngay từ đầu đã gặp phải ánh mắt lạnh băng của Chư Dụ, bầu không khí như vậy khiến bọn họ không dám nói chuyện, cũng không dám làm hành động nào lớn.
Một lúc sau, đám người không chịu nổi bầu không khí lạnh lẽo này nên vội vã đi ra ngoài, cho dù là đến thư viện học bài thì bọn họ cũng không muốn ở lại đây nữa!
Đám người chướng mắt rời đi khiến Chư Dụ hài lòng hơn nhiều, hắn quay đầu nhìn về phía giường ngủ của Hoắc Hòa, do dự một chút rồi đứng lên nhẹ nhàng bước tới.
Chư Dụ đưa tay thật cẩn thận vén rèm giường mở ra một khe hở rồi thò đầu vào, lúc này Hoắc Hòa đang nằm xoay vào trong ngủ, hắn không thấy được khuôn mặt cậu nhưng điều này cũng làm cho hắn thỏa mãn.
Từ sau khi chia tay, Chư Dụ cũng không thể gần Hoắc Hòa như thế này, hắn tham lam say sưa nhìn cậu rồi hít một hơi thật sâu, là mùi vị của A Hòa...
Vốn chỉ định nhìn chút thôi, vậy mà lúc này Chư Dụ lại không nỡ nên hắn đã duy trì tư thế khó chịu này đợi Hoắc Hòa tỉnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT