Góc độ này không tốt lắm, từ dưới lên trên, lướt qua khu vực tam giác của Phó Vệ đến mãi lồng ngực và trái cổ của Phó Vệ, trập trùng lên xuống như đồi núi. Ngược lại hành động của người con trai rất tùy tiện. Hắn cúi đầu nhìn Giang Lạc, làm khói từ môi hắn nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu Giang Lạc. Nhìn chán chê rồi hắn mới chầm chậm thu chân, giẫm lên lan can sắt của giường bên cạnh.
Giang Lạc ném ba lô lên giường, đảo mắt khắp phòng đánh giá.
Trong phòng cũng có camera, nhưng lại bị một bộ quần áo bịt kín. Trợ lý liên miên lải nhải nói với Phó Vệ, buồn sầu đến mức rụng tóc: "Phó Vệ, em có thể chú ý đến độ ảnh hưởng của em một chút được không? Có máy quay mà em cũng dám hút thuốc uống rượu, lỡ như bị cắt nối phát ra, càng nhiều người kêu réo khiến em bỏ thi đấu thì phải làm sao?"
Trợ lý ngừng nhắc nhở, một lát sau, lại nhỏ giọng nói vài câu. Từ thái độ của anh ta là Giang Lạc có thể nhìn ra địa vị của Phó Vệ tại «Next stop, idol».
Nếu Phó Vệ muốn bỏ thi thật thì có lẽ «Next stop, idol» cũng lập tức sụp đổ mất.
Trong ký túc xá có người, trợ lý không tiện nói gì với Giang Lạc: "Vậy em ở đây luôn nhé, sau này có việc gì thì cứ đến tìm anh."
Giang Lạc: "Vâng."
Trợ lý đi rồi, Giang Lạc thu dọn xong giường chiếu thì đứng bên giường nhìn bảng tên trên khung gỗ.
Chủ nhân ban đầu của chiếc giường này là "Trần Liễu Tri".
Giang Lạc nhớ thứ hạng của Trần Liễu Tri trong «Next stop, idol» khá cao. Trí nhớ cậu tốt, bây giờ cậu vẫn có thể nhớ danh sách bình chọn khi tập đầu tiên được phát sóng.
Trong tập đầu tiên của «Next stop, idol», ngoại hình Trần Liễu Tri tạm được, có điều diễn xuất trên sân khấu mắc sai lầm, nhưng cậu ta là người hài hước, sơ hở là tấu hài. Nhờ vậy mà bầu không khí vui vẻ khiến khán giả nhớ kỹ cậu ta. Số phiếu của Trần Liễu Tri vừa vặn kẹt ở vị trí debut.
Chương trình này sẽ cho tám người debut.
Nói mới nhớ, hai thực tập sinh khác đã chết cũng có thứ hạng khá cao, đều rất gần với vị trí debut.
Phó Vệ xuống giường, đi tới bên bàn đọc sách ngồi xuống. Ký túc xá vốn không lớn lập tức trông càng chật chội. Dáng người Phó Vệ cao, tính công kích rất mạnh, chỉ vài giây tiếp xúc ngắn ngủi mà cậu đã nhìn ra hắn không hề thân thiện.
Song Giang Lạc cũng chẳng phải tới đây để tham gia tuyển chọn thật, cậu không định có bất kỳ giao lưu sâu sắc gì với top 1. Tuy nhiên đối phương là bạn cùng phòng với Trần Liễu Tri, hẳn sẽ biết chút gì đó về cậu ta.
"Chào cậu." Giang Lạc nhìn Phó Vệ, giơ tay chỉ cái giường, "Người trước đây ngủ giường này tên là Trần Liễu Tri đúng không, cậu có quen cậu ấy không?"
Phó Vệ: "Cậu muốn hỏi gì."
"Tôi tò mò nguyên nhân cậu ấy bỏ thi đấu mà thôi." Giang Lạc nói: "Các cậu ở cùng phòng, trước khi cậu ấy bỏ thi đấu có biểu hiện kỳ lạ nào không?"
"Cậu hỏi nhầm người rồi." Phó Vệ uể oải quay đầu, không có hứng thú nhìn bản nhạc trong tay: "Tôi mặc kệ lý do cậu ta rời chương trình là gì. Nhưng tại sao cậu lại để ý đến cậu ta."
Giang Lạc nhìn nét mặt hắn, Phó Vệ không nói dối.
Ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Hữu Nhất và DIệp Tầm: "Giang Lạc ới."
Giang Lạc ra ngoài.
Hai người Diệp Tầm cũng đã hỏi thăm bạn cùng phòng về ba thực tập sinh đã chết, ít nhiều biết được một số chuyện. Ba thực tập sinh đã chết đều có một điểm chung là thực lực không mạnh nhưng lại rất có duyên người xem.
"Thứ như duyên người xem rất mơ hồ, không có thực lực nhưng lại có duyên người xem, nghe thôi cũng dễ dàng làm người ta không cam lòng, ghen ghét." Giang Lạc suy tư.
Nổi hay không nổi là chuyện rất tâm linh, mỗi ngày minh tinh đến phủ thiên sư vì sự nổi tiếng nhiều vô số kể. Nhiệm vụ lần này rất có thể liên quan đến phương diện này.
Chương trình không được phát sóng thì ai bị tổn thất nhất? Theo lẽ thường mà nghĩ thì chính là những thực tập sinh chưa được debut.
Nếu quả thật hung thủ sau lưng là con người thì cũng có lý. Nhưng những sự kiện xảy ra trong chương trình lại không giống việc con người có thể làm.
Môi Giang Lạc khô nẻ, cậu đi đến máy bán hàng tự động bên cạnh mua một chai nước khoáng: "Tối nay tụi mình đến trường quay xem thử đi?"
Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất tất nhiên không có ý kiến.
Sau bữa tối, Giang Lạc trở về ký túc xá. Bấy giờ phần lớn thực tập sinh đều trở về. Chuyện của ba người Giang Lạc được truyền đi rất nhanh. Khi đi ngang qua hành lang, cậu cảm nhận rất nhiều ánh mắt tò mò hoặc không thiện cảm.
Bởi lẽ chẳng mấy ai có thể bày ra gương mặt hòa ái với một đối thủ tài năng nhảy dù xuống.
Bỗng nhiên Giang Lạc cảm thấy bị người ghen ghét cũng là một biện pháp.
Dựa theo điểm giống nhau của những thực tập sinh đã chết, rõ ràng hung thủ sau màn không ưa gì mấy tên bình hoa với danh tiếng không xứng với thực tế. Mà ba người Giang Lạc có thể vẽ bùa bắt quỷ xem phong thủy, nhưng hát nhảy á hả? Tập thể dục theo đài có được tính không?
Bọn họ ở chỗ này, gọi tắt là "Bình hoa vô dụng", là sự tồn tại khiến người nhìn không ưa nổi.
Giang Lạc vừa đi đến cửa ký túc xá lập tức nghe thấy âm thanh của mấy người bên trong. Cậu đẩy cửa ra, có hai người đang ngồi bên bàn đọc sách, đều là những gương mặt xa lạ.
Hai nam sinh có tướng mạo đáng yêu, phong cách tươi mát, hoàn toàn không cùng một loại hình với Phó Vệ. Họ nhìn Giang Lạc bằng ánh mắt lấp lánh, nam sinh tóc nâu khen ngợi: "Oa, cậu đẹp ghê ấy."
"Đúng rồi, cậu là..." Cậu ta vô thức đưa mắt về phía giường Giang Lạc, nhưng thấy bảng tên trên giường vẫn là "Trần Liễu Tri", xấu hổ cười cười: "Xin lỗi, cậu tên gì nhỉ?"
Giang Lạc không dấu vết đánh giá bọn họ: "Tôi tên Giang Hoán."
"Giang nào, Hoán nào?"
Giang Lạc tìm được một cây bút ký tên trên bàn, viết hai chữ "Giang Hoán" bên dưới "Trần Liễu Tri" trên bảng tên cạnh giường.
Chữ viết rồng bay phượng múa, Giang Lạc đóng nắp bút lại rồi chỉ ba chữ "Trần Liễu Chi", tùy ý hỏi: "Đúng rồi, các cậu biết tại sao cậu ấy bỏ thi đấu không?"
Cậu cười cười: "Lúc tớ nhận được thông báo bổ sung vẫn rất kinh ngạc."
Hai nam sinh liếc nhau: "Chúng tớ còn hết hồn mà."
"Trần Liễu Tri ở chung với bọn tớ khá tốt, ngoại trừ..." Một nam sinh len lén nhìn về phía phòng tắm: "... Cậu ấy bảo đến mùa thu phải giảm cân nên bọn tớ đâu có ngờ là cậu ấy sẽ bỏ thi đấu chứ."
Giang Lạc không bỏ qua ánh mắt của cậu chàng. Cậu nhìn thoáng qua phía phòng tắm, thấy một bóng người cao lớn thấp thoáng sau cửa.
Quan hệ giữa Trần Liễu Tri và Phó Vệ không tốt?
Một người khác bèn kéo áo của nam sinh tóc nâu ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa.
Giang Lạc nhìn bảng tên trên quần áo bọn họ, tóc nâu tên là Trương Tranh, còn mặt hơi tròn là Triệu Ban.
Thực lực hai người họ khá tốt. Lúc đánh giá thứ hạng của họ cao hơn Trần Liễu Tri, nhưng lại thua số phiếu bầu của khán giả.
"Tớ tới hơi muộn, hiện tại chương trình đã bắt đầu phát sóng." Giang Lạc cụp mắt, chậm rãi nói: "Danh tiếng chương trình rất tốt. Tớ nhận ra các cậu, xếp hạng của hai cậu rất cao."
Trương Tranh vui vẻ ra mặt, hớn hở hỏi: "Thật không?!"
Trên mặt Triệu Ban cũng hiện nét vui mừng, nhưng nhanh chóng bị hắn đè xuống. Hắn nhỏ giọng nói với Giang Lạc: "Đạo diễn không cho bàn về việc này, cậu đừng nói nữa, đúng rồi, điện thoại của cậu bị tịch thu chưa?"
Đương nhiên là không bị thu, nhưng Giang Lạc đời nào nói thật: "Bị thu mất rồi."
Cậu tựa trên mặt bàn, đưa lưng về phía camera: "Các cậu chỉ cần cố gắng thêm chút là có thể nhận được vị trí debut. Tuy nhiên được hoan nghênh nhất vẫn là..." Cậu đánh mắt nhìn sang giường Phó Vệ, khóe miệng nhếch lên, không buông tha bất kỳ biểu cảm nhỏ bé nào của hai nam sinh: "Hạng nhất. Số phiếu cách biệt, số liệu thấy mà kinh người."
Trương Tranh và Triệu Ban không nói gì, hiển nhiên bọn họ đã sớm đoán ra việc Phó Vệ rất được hoan nghênh.
"Hút thuốc uống rượu mà vẫn có người thích à?" Trương Tranh lầm bầm lầu bầu, âm thanh nhỏ đến mức Giang Lạc cũng suýt không nghe thấy.
Hai người họ đều không ưa Phó Vệ.
Giang Lạc đang định nói chuyện khác thì cửa phòng tắm mở ra, Phó Vệ bước ra ngoài.
Hắn không mặc áo, cởi trần. Đường cong cơ bắp mượt mà săn chắc. Mái tóc của Phó Vệ ướt sũng dán trên trán, mi mắt mỏng khép hờ. Quần cũng không cài kỹ, lộ ra một phần quần lót màu trắng bên trong, toát lên mấy phần gợi cảm.
Tràn đầy mùi vị đàn ông.
Ánh mắt Trương Tranh lóe vẻ ghen tỵ, tốt bụng nhắc nhở: "Phó Vệ, sao cậu chưa mặc áo mà đã đi ra vậy?"
Phó Vệ ngẩng đầu nhìn lướt qua camera, không khỏi nhíu chặt mày. Sự không vui trong giọng nói làm người ta rất dễ nhận ra: "Quần áo tôi phủ lên camera đâu rồi?"
Trương Tranh và Triệu Ban đỏ mặt, không lên tiếng nữa.
Sinh hoạt trong ký túc xá đều được ghi hình, người khác hận không thể có nhiều thêm vài cảnh. Chẳng ai lại che camera cả nên vừa về họ đã bỏ quần áo xuống. Đúng là họ biết Phó Vệ đang tắm nhưng họ không nghĩ hắn cứ thế mà đi ra.
Phó Vệ nhếch môi, mở to mắt nhìn hai người Trương Tranh vài lần, sau đó quay đầu vào phòng tắm.
Trương Tranh và Triệu Bân vô thức nín thở. Giang Lạc nhìn biểu hiện của họ, không khỏi bật cười
Chờ đến khi hai nam sinh khó hiểu nhìn cậu, cậu mới nín cười khoát tay: "Không có gì, chỉ là tớ bỗng nhớ tới một câu chuyện cười."
Cậu đứng dậy đi đến cạnh giường, làm như đang tìm quần áo, thật ra là đang tìm bùa chú của mình.
Bọc bùa bằng quần áo xong, Giang Lạc cũng đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Phó Vệ đã mặc xong áo, áo thun màu trắng hơi dán vào người hắn ở những chỗ còn ướt nước. Hơi nóng lượn lờ trong phòng tắm, sàn gạch ẩm ướt, tấm gương bị phủ đầy hơi nước trắng xóa.
Phó Vệ nghe thấy tiếng động, nhìn thoáng qua Giang Lạc. Đôi môi đỏ thắm của thanh niên tóc đen vẫn giữ nụ cười. Lúc Phó Vệ vứt hộp thuốc lá trống rỗng vào thùng rác, hắn thấy Giang Lạc đang ôm quần áo trong lòng: "Bây giờ không có nước nóng."
Không thể không nói, giọng của Phó Vệ thật sự rất bắt tai. Nghe hắn nói cứ như bị trêu chọc, Giang Lạc "À" một tiếng: "Thế tôi đi vệ sinh."
Phó Vệ đốt thuốc, bản thân hắn không hề có ý rời đi.
Bước chân Giang Lạc di chuyển, mở cửa sổ phòng tắm ra: "Thật ngại quá, tôi không chịu được mùi khói."
Cậu quay đầu nhìn Phó Vệ, nhìn hắn từ trên cao trông vô cùng thách thức: "Phòng tắm là nơi dùng chung, chú ý chút đi."
Quan hệ giữa Trần Liễu Tri và Phó Vệ không tốt.
Trần Liễu Tri chết rồi.
Tất cả mọi người ở đây đều có chỗ đáng ngờ, hung thủ sau lưng không nhất thiết là quỷ, có thể là người ra lệnh cho quỷ. Phó Vệ cũng có điểm đáng ngờ, Giang lạc định khích hắn để xem hắn biểu hiện thế nào.
Phó Vệ dập thuốc rồi nhìn Giang Lạc.
Vẻ mặt thanh niên tóc đen đầy khiêu khích, cậu rất thông minh, biết nên bày ra biểu cảm gì để có thể khơi dậy lửa giận của Phó Vệ. Ánh mắt Phó Vệ tối sầm lại, ý vị sâu xa nhìn Giang Lạc.
Giang Lạc kéo dài giọng, bắt chước lời nói của trợ lý buổi sáng khiến Phó Vệ bực mình: "Chỗ này là nơi quay hình, lắm tệ nạn như vậy còn tới làm thần tượng làm gì? Còn muốn làm thiếu niên hư hỏng thì đề nghị cậu tới làm diễn viên ở kênh pháp luật ấy."
Cuối cùng Phó Vệ cũng chuyển động, hắn đi về phía Giang Lạc.
Giang lạc đứng im đấy chờ hắn.
Đợi đến khi Phó Vệ đến trước mặt Giang Lạc, đột nhiên hắn vươn tay nắm chặt cổ áo Giang Lạc, dùng sức kéo thanh niên đến trước mặt mình, hơi thở mùi thuốc lá ập tới.
"Không chịu được à..." Hắn nói: "Vậy cậu ngửi nhiều vào để quen nhé."
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT