Chỉnh sửa: Red Tea┃Đọc kiểm: Bí ĐaoGiang Lạc không hề hoảng sợ mà rất tự nhiên nghiêng đầu, đôi mắt hơi nhướn lên, đôi môi nở nụ cười nhẹ nhàng: "Tôi đang cười khi ai đó chết, không một ai của Trì gia vì hắn mà rơi một giọt nước mắt."
Đuôi mắt của mỹ nhân tóc đen tràn đầy ý cười, bờ môi đỏ mọng, mái tóc đen buông xõa nửa bên mặt rồi trượt xuống bộ đường trang như một lớp tấm lụa là.
Người phía sau lưng đứng trong bóng tối, cúi đầu nói: "Nước mắt của bọn họ thật dơ bẩn, nhưng của em thì không giống."
Trì Vưu vòng tay ôm lấy eo Giang Lạc rồi kéo cậu vào lòng. Ngón tay còn lại chỉ về phía quan tài, ác quỷ cười khe khẽ: "Nhớ ngày đó em quỳ gối khóc trước mặt tôi, trong tất cả những người tham dự, em là người khóc đau đớn nhất và cũng là người khóc xinh đẹp nhất."
Không gian của họ như tách hẳn với thế giới bên ngoài, ánh đèn đều bị ác quỷ sau lưng hút đi. Bóng tối như làn sương đen đặc bao trùm lấy mỹ nhân mặc đường trang.
Giang Lạc lảo đảo hai bước, giày vải bị bóng tối vùi lấp.
Trì Vưu to gan hơn cậu nghĩ nhiều.
Ở đây khắp nơi đều người trong giới huyền học, thế mà hắn lại dám xuất hiện một cách trắng trợn như vậy. Giang Lạc cho rằng hắn sẽ nhập vào một vị khách mới đến hoặc điều khiển một con rối đến chung vui, nào ngờ Trì Vưu lại đích thân đến.
Hắn tự mình đến nhưng người Trì gia lại không hề phát hiện ra. Đây chính là một cái tát thẳng vào mặt Trì gia, là sự xúc phạm và khinh bỉ lớn nhất.
Giang Lạc liếc mắt nhìn về phía Phùng Lệ.
Phùng Lệ lẫn phía sau dàn khách viếng cách đó không quá xa. Giang Lạc chỉ cần lên tiếng thì Phùng Lệ sẽ phát hiện ra Trì Vưu ngay lập tức.
Khoan hãy nói, Giang Lạc thật sự muốn nhìn thấy Phùng Lệ và Trì Vưu giao chiến với nhau.
Cậu nhàn nhã đáp: "Trì Vưu, anh không sợ Phùng Lệ phát hiện à? Tiên sinh cứ cảnh cáo tôi mãi, nếu tiên sinh thấy anh bám lấy tôi thì người sẽ cho anh hồn bay phách tán đấy."
Ác quỷ cười nhẹ: "Nghe như thể chúng ta đang yêu đương vụng trộm vậy."
"Vậy cứ để hắn làm tôi hồn bay phách tán đi." Ác quỷ cười hững hờ: "Tôi cũng muốn biết liệu thiên sư có bản lĩnh đấy không."
Yêu đương vụng trộm?
Hình dung này khiến Giang Lạc giật cả mình, da đầu cũng tê rần.
Cậu vội vàng chuyển sang chủ đề khác, khiêu khích nói: "Anh đáng thương thật đấy. Đám tang chỉ có mình tôi khóc thương cho anh thôi, tuy nhiên những giọt nước mắt ấy là giả cả."
"Vậy tôi càng muốn xem khoảnh khắc em sống thật với bản thân thì dáng vẻ em khóc sẽ như thế nào." Giọng điệu Trì Vưu càng ngả ngớn, hắn cầm ngón tay Giang Lạc chĩa về đám người Trì gia đang khóc tang: "Nhưng dù chỉ giả vờ khóc thì tiếng khóc của em cũng rung động lòng người rất nhiều."
Giang Lạc nhìn về phía đoàn người Trì gia.
Ngay cả cậu cũng nhìn thấy sự giả dối trong tiếng khóc khoa trương ấy, cậu thầm nghĩ: Không hẳn.
Cậu cảm thấy mình chắc chắn là người khóc cảm động nhất.
Ác quỷ khẽ khom lưng rồi ôm lấy thanh niên tóc đen. Đôi mắt hắn quét qua người trong tộc một cách lạnh lùng: "Nếu em nhìn bọn hắn nghiêm túc, em sẽ phát hiện một bất ngờ thú vị."
"Đầu tiên nhìn gã kia đi." Ngón tay đang bị cầm của Giang Lạc chỉ vào một gã đàn ông trung niên: "Nhìn thật kỹ nhé."
Giang Lạc cau mày nhìn gã.
Gã đàn ông trung niên là bố của người mất. Lúc này râu ria gã xồm xoàm, dáng vẻ đấm ngực dậm chân trông cực kỳ bi thương.
Mà khoan đã, Giang Lạc thấy một làn sương đen đặc từ từ bao lấy người gã đàn ông. Khí đen kia và sương đen của ác quỷ là hai thứ khác biệt. Sương đen của ác quỷ dày đặc ẩn chứa hơi thở chết chóc đến lạ. Còn khí đen tỏa ra từ người gã đàn ông trung niên thì lại như bùn nhão thịt thối, bốc mùi ghê tởm khiến cậu sắp nôn tới nơi.
"Đây chính là ác ý." Trì Vưu dẫn dắt: "Trái tim tà thần có thể cho em thấy được tồn tại của những suy nghĩ xấu xa này. Em nhìn gã thật kỹ vào... để thấy được gã buồn nôn đến nhường nào."
Ánh mắt của Giang Lạc không dời, càng nhìn cậu càng chìm vào làn khí đen đó.
Ác ý truyền ra suy nghĩ của gã: "Con trai chết rồi, mình và mẹ nó chỉ có một đứa con, tiêu rồi, thừa kế Trì gia chắc chắn không đến lượt nhà mình nữa, không xong rồi, đêm nay mình và mẹ nó phải cố gắng kiếm đứa nữa."
"Sao không phải đứa khác chết mà lại là nó? Đúng là phiền phức. Hiện tại mẹ nó gầy quắt queo làm mình không có chút cảm giác nào. Chi bằng đón thằng con riêng nuôi bên ngoài về nhà, bớt được bao công sức nuôi dưỡng."
Sau đó Trì Vưu bảo cậu nhìn người đàn bà bên cạnh: "Em lại nhìn người này đi."
Mụ là mẹ của người đã mất, mụ khóc như muốn ngất lịm đi. Nhưng tay lại len lén che cái bụng dưới, lâu lâu sẽ chột dạ nhìn lướt qua năm người đàn ông.
Ác ý trên người bà cũng ghê tởm không kém.
"Tối nay mình phải tìm chú nó để thương lượng nên giải quyết đứa bé trong bụng thế nào... Bằng cách nào đó cũng phải sinh đứa bé này ra, dù sao đây vẫn là máu mủ nhà họ Trì. Chỉ cần giấu nhẹm đứa bé không phải con hắn là được mà?"
Giang Lạc khẽ bật cười.
Trì Vưu cũng cười, hắn buông tay Giang Lạc ra: "Ác ý cấp thấp đơn giản của những tên này chẳng thú vị, nhìn thoáng thôi đã thấy hết."
"Nhưng em thì khác." Trì Vưu chôn mặt vào tóc Giang Lạc, ngửi mùi thơm trên mái tóc đen tuyền: "Tôi không hiểu gì về em cả, em hấp dẫn hơn bọn hắn nhiều."
Giang Lạc cười nhạo: "Anh cho tôi xem ác ý của bọn họ chỉ để nói mấy lời này với tôi thôi sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Trì Vưu nói: "Tôi thấy em trốn trong góc nên nhịn không được phải đến chia sẻ với em một vài bất ngờ mà thôi. Không biết bất ngờ này có lay động được em không? Nếu như có thể khiến em hủy diệt Trì gia với tôi, vậy thì còn gì bằng."
"Đây mà là bất ngờ à?" Giang Lạc cười lạnh phản bác: "Ngại quá, cho dù Trì gia có nát đến tận xương tủy cũng chẳng liên quan đến tôi một chút nào cả."
Trì Vưu bỗng nở nụ cười kỳ lạ: "Không, thân là tình nhân của tôi, em vẫn có chút liên quan đấy."
Giang Lạc nhướng mày, vẻ mặt nghi ngờ.
Trì Vưu thấy cậu như vậy, hơi buồn cười rồi thì thầm vào tai Giang Lạc: "Mong chờ ngày nào đó em về phe tôi, chúng ta cùng nhau hủy diệt Trì gia."
Giang Lạc nói chắc như đinh đóng cột: "Không có khả năng đó đâu."
"Trì Vưu, tôi không muốn chơi cái trò chơi nhạt nhẽo này với anh." Thanh niên tóc đen mất kiên nhẫn rút lọn tóc của mình ra khỏi tay ác quỷ, cảnh cáo: "Với cả, anh áp sát tôi quá đây, đừng có đụng vào tóc tôi."
Ác quỷ tiếc nuối nhìn mái tóc đen trong tay mình trượt đi mất: "Vậy cược một lần đi."
"Tôi sẽ gặp lại em sớm thôi." Trì Vưu nói: "Đến lúc đó, nếu em có thể đoán ra được tôi là ai, nếu em vẫn còn ý nghĩ không phá hủy Trì gia thì coi như tôi thua. Tôi sẽ nói cho em một... bí mật động trời."
Hắn nắm chặt đôi bàn tay trước lồng ngực mình của thanh niên tóc đen, giống như muốn hòa tan người này vào cơ thể. Ác quỷ bừng bừng hứng thú, hạ thấp giọng: "Nếu em thua thì thật đáng tiếc."
"Em phải nói cho tôi biết rốt cuộc em là ai."
Con ngươi Giang Lạc thắt lại, cậu chống khuỷu tay ra sau, vội vàng thoát khỏi cái ôm của Trì Vưu.
Lúc cậu quay đầu nhìn lại, nụ cười ưu nhã trên gương mặt hắn bỗng chìm vào trong làn sương đen đặc, một thoáng đã biến mất không thấy đâu.
Ánh mắt cậu tối sầm lại.
Sau một lúc lâu, cậu mới lạnh lùng cười.
Quá tuyệt vời, Trì Vưu phát hiện ra bí mật lớn nhất của cậu rồi.
Nó hoàn toàn khơi dậy khát vọng chiến thắng trong cậu.
Nhất định cậu phải đào ra cho được bí mật lớn nhất của Trì Vưu rồi ném vào mặt hắn.
Ván bài này, nhất định cậu phải thắng.
*
Trong đình viện, đệ tử Trì Điền, thành viên duy nhất có thiên phú không tệ bên chi thứ đang bị đám đông bao vây.
Bề ngoài Trì Điền tai to mặt lớn, gương mặt bóng loáng. Phía trước là tang lễ của anh họ gã thế mà gã lại đứng đây cười tít cả mắt. Đám bạn bè ăn chơi cũng cười hùa, còn có người nịnh hót: "Lúc trước Trì Hành vào được vòng ba, với cái kiểu ngang ngược đó của nó, nó làm như mình là người giỏi nhất trên đời. Thậm chí có ai đó nói nó là người nắm quyền đời tiếp theo của Trì gia nữa chứ. Rồi kết quả thì sao, chẳng phải chết ngắc ở vòng thứ ba à."
Từng miếng thịt dữ tợn trên mặt Trì Điền khẽ rung rinh: "Thật là tiếc quá, sao anh ta lại chết chứ."
Gã nở nụ cười, ánh mắt đắc ý và thâm độc: "Cái hồi mà tao không vào được vòng ba, anh ta hống hách quen thói, suýt nữa đạp tao dưới chân. Bây giờ thì sao nào?"
Bây giờ Trì Hành nằm trong quan tài, mà gã thì lại nghênh ngang xem trò vui.
Số phận, đều là số phận cả.
Trì gia không còn ai khác có năng lực, trừ Trì Điền gã ra thì còn có thể là ai?
Tiếng chúc tụng cứ lũ lượt vang lên đến mức Trì Điền nghe sướng hết cả người. Trong những câu từ nịnh nọt có một người tò mò nói: "Tao nghe nói hạng nhất cuộc thi lần này, vị đệ tử của thiên sư Phùng cũng đến Trì gia cúng viếng mà nhỉ?"
Trì Điền không thích so sánh với người giỏi hơn gã, vừa nhắc thôi trong lòng gã như có nước chua trào lên, đố kị cùng cực. Gã cười nhạt: "Thiên sư cũng nể mặt nể mũi nhà tao phết, đệ tử của y tất nhiên cũng phải đi theo rồi."
"À." Người nói chuyện chợt bừng tỉnh: "Nhắc mới nhớ, tao nghe không ít tin ngầm về tên Giang Lạc đứng đầu bảng đó đấy. Đầu tiên là quan hệ giữa nó với Trì Vưu, nghe nói lúc Trì Vưu đến đại học Bạch Hoa làm trợ giảng đã thầm mến Giang Lạc rất lâu, quan hệ yêu đương với cả Giang Lạc. Sau khi Trì Vưu chết, Giang Lạc còn muốn chết theo kia mà, cuối cùng bị ngăn lại. Cái chết của Trì Vưu như một nhát dao vào người Giang Lạc khiến nó quyết chí mạnh mẽ lên, nói là muốn tìm ra kẻ đã giết chết Trì Vưu, báo thù cho Trì Vưu."
"Cái chết của Trì Vưu thật sự có vấn đề à? Nhưng cho dù có thật đi thì theo thực lực này của Giang Lạc, chắc cũng sớm báo thù cho Trì Vưu được thôi... Haizz, Trì Điền, sao mặt mày trắng bệch thế?"
...
Sau khi Trì Điền vội vàng rời đi, những người khác cũng giải tán. Một trong số đó rời khỏi nhà Trì gia bằng cửa sau rồi đi đến một góc khuất gần đó.
"Chủ nhân, tin ngài muốn tôi đã loan ra rồi, tối nay Trì gia hẳn sẽ thương lượng đối sách và tìm cách đối phó Giang Lạc." Người này ngẩng đầu lên, chính là người cản thi tên Liêu Tư. Cậu ta thở dài: "Thật sự tôi không ngờ là ngài và Giang Lạc lại có chuyện này, nếu biết sớm..." Nếu biết sớm thì cậu ta đã không tới mức coi trọng cơ thể của Giang Lạc, đắc tội Giang Lạc chỉ vì ngọc Nguyên Thiên.
Dù gì người ta cũng là người yêu của chủ nhân mà.
Kết quả bây giờ mất cả chì lẫn chài. Loan tin đồn chỉ là chuyện nhỏ, lúc đầu dùng con rối là được rồi. Chủ nhân lại bảo cậu ta phải tự thân vận động, Liêu Tư nghĩ thế nào cũng cảm thấy do mình xúc phạm tới Giang Lạc nên mới bị chủ nhân trừng phạt.
Với cơ thể tan nát này của Liêu Tư, cậu bay từ Tương Tây đến đây cũng sắp mất nửa cái mạng rồi.
Nhưng chủ nhân cũng ác ghê.
Chỉ vì ép Giang Lạc đứng về phe mình mà đẩy tên Giang Lạc lên đầu ngọn sóng. Phải biết rằng, kẻ hại chết chủ nhân cũng không phải mỗi Trì gia... Truyền tin Giang Lạc muốn báo thù cho chủ nhân sẽ khiến những kẻ đã sát hại chủ nhân đứng ngồi không yên.
Dù thực lực của Giang Lạc chưa đủ khiến bọn họ lung lay, nhưng để đề phòng bất trắc thì cứ ra tay trước vẫn hơn.
Liêu Tư tặc lưỡi cảm thán, đột nhiên ngộ ra. Cậu vỗ tay: "Chủ nhân, chẳng lẽ ngài muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?"
"Anh hùng cứu mỹ nhân?" Trong bóng tối, một đôi giày da đột nhiên xuất hiện. Giọng Trì Vưu vang lên trong không gian yên tĩnh: "Không đâu Liêu Tư, ngươi coi thường em ấy quá."
"Em ấy không cần bất kỳ kẻ nào đến cứu, nhưng mà..."
Giang Lạc là một trong số ít những người mà Trì Vưu rất coi trọng.
Cậu trưởng thành quá nhanh, không hề sợ hãi Trì Vưu dù chỉ một chút, thậm chí còn cho hắn nếm trái đắng vài lần. Trải nghiệm vừa xa lạ vừa mới mẻ như thế, thậm chí mỗi một lần chạm mặt Giang Lạc cũng nhóm lên trong lòng hắn một ngọn lửa hưng phấn cực kỳ.
Mà người như Giang Lạc rõ ràng không phải là một con lừa chỉ biết chờ người đến cứu những lúc nguy nan.
Có điều những lời của Liêu Tư kích thích khao khát của Trì Vưu. Dồn Giang Lạc vào chân tường, để cậu đứng trước sự sống và cái chết, để cậu phải rơi vào địa ngục giống như Trì Vưu.
Sau đó Trì Vưu xuất hiện và từ từ cứu rỗi cậu.
Lúc ấy, Trì Vưu có thể thưởng thức được dáng vẻ nhếch nhác của thanh niên tóc đen rồi. Không biết Giang Lạc sẽ phản ứng ra sao khi biết người cứu cậu là hắn.
Hẳn là vừa giận dữ vừa khuất nhục nhỉ. Tâm thì không muốn cầu cứu ác quỷ nhưng thực tế không thể không cầu xin hắn vươn tay ra cứu. Trên gương mặt ấy chắc chắn sẽ xuất hiện đủ sắc thái khiến hắn thích thú.
Ác quỷ thấp giọng nói: "Đề nghị cũng không tệ."
Trì Vưu nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn híp mắt lại rồi nói: "Liêu Tư, ngươi đến Kỳ gia một chuyến đi."
*
Trên đường trở về từ tang lễ, mí mắt Giang Lạc cứ giật liên tục.
Cậu vừa nghĩ đến vẻ mặt của Trì Vưu ở tang lễ mà không khỏi nghiến răng, nhưng thái độ của Trì Vưu đối với Phùng Lệ lại hờ hững khiến cậu hơi kiêng kị.
Mấy tháng ở chung đủ để Giang Lạc thấy được rằng Phùng Lệ mạnh nhường nào.
Lúc trước cậu từng suy đoán trong nguyên tác Phùng Lệ bị Trì Vưu khống chế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng có khả năng lắm, tuy nhiên xác suất lại không quá cao.
Dù sao Phùng Lệ cũng là nóc nhà phái thực lực của giới huyền học, trong giới chẳng mấy ai có thể chống lại y. Huống hồ Phùng Lệ là đại diện cho phủ thiên sư, sau lưng y còn có lão thiên sư, Trì Vưu muốn khống chế Phùng Lệ lại càng thêm khó.
Thêm cả càng dây dưa với Trì Vưu nhiều Giang Lạc càng không dám tin, làm sao Trì Vưu trong nguyên tác lại trở thành thụ được nhỉ?
Vì yêu nên làm 0 sao?
...
Lông mi Giang Lạc run lên, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cảm giác không hài hòa quá nhiều khiến người ta sợ hãi.
Giang Lạc từ tang lễ về trường, một lát sau Trác Trọng Thu cũng tới. Cả người Trác Trọng Thu toàn mùi rượu, đem tới một tin xấu: "Kỳ Dã bị Kỳ gia giữ lại rồi."
Giang Lạc: "Là sao?"
Trác Trọng Thu bực bội ném mũ lưỡi trai lên giá áo, chiếc mũ xoay hai vòng, chuẩn xác móc lên phía trên: "Nghe nói bên Kỳ gia có chuyện cần Kỳ Dã làm nên trong một tuần sẽ không đến trường đâu. Tớ bảo họ Kỳ Dã phải làm nhiệm vụ của trường nhưng họ lại nhờ tới nói một tiếng với trường rằng Kỳ Dã không thể tham gia được."
Lục Hữu Nhất cả giận nói: "Họ nghĩ gì thế không biết. Bộ nhiệm vụ thích thì nhận không thích thì nghỉ hả?"
"Cho nên tớ từ chối rồi, để họ tự đi đàm phán với bên trường." Trác Trọng Thu nhíu mày lại: "Để tớ xem cuối cùng có đổi người không."
"Giờ đổi ai được nữa?"
Diệp Tầm liếc mắt nhìn hai bên rồi im lặng giơ tay lên: "Để tớ đi cho."
Lục Hữu Nhất kích động ôm lấy cậu: "Diệp Tầm, quả nhiên cậu là anh em tốt của tôi!"
"Nghe nói chương trình này có thể hóng được nhiều chuyện hay ho." Diệp Tầm chậm rãi nói: "Tớ muốn nghe."
Giang Lạc không quan trọng ai làm nhiệm vụ với ai, nhưng chắc chắn Diệp Tầm ổn hơn Kỳ Dã, dù sao nhiệm vụ đầu tiên khi cậu đến thế giới này là hoàn thành cùng với Diệp Tầm: "Diệp Tầm có thể mang con búp bê đó vào chương trình không?"
Trác Trọng Thu nói: "Tớ gọi điện thoại cho tổng đạo diễn hỏi xem thử."
Năm phút sau, Trác Trọng Thu nói điện thoại xong trở vào, vẻ mặt hơi nguội lạnh: "Tổng đạo diễn nói là được, chú ấy đã dặn dò nhóm cameraman cố gắng lia máy quay lướt qua ba cậu."
Diệp Tầm thở dài, cậu cúi đầu nhìn Tiểu Phấn: "Tiểu Phấn, chúng ta sẽ biểu diễn cùng nhau đó."
"Nghe giọng điệu của cậu trông có vẻ chờ mong quá nhỉ?" Giang Lạc nhíu mày, cười xấu xa nói: "Diệp Tầm nè, có phải cậu muốn tham gia từ lâu rồi không?"
Diệp Tầm duỗi hai ngón tay, chừa ra một khe hở tầm 1cm: "Một chút xíu thôi."
Giang Lạc thấy cậu đáng yêu quá.
Sáng hôm sau, ba chàng trai cùng nhau ngồi xe bus của trường đi đến địa điểm ghi hình chương trình «Next stop, idol».
Lần đầu tham gia nhiệm vụ như vậy khiến Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm hơi mất tự nhiên. Nhưng Giang Lạc lại vô cùng thoải mái, sau khi xuống xe cậu đi vào trong đầu tiên, đến ký tức xá thực tập sinh.
Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất lấy hành lý theo sát cậu.
Để tổng đạo diễn ra tiếp đón trực tiếp thì không hay cho lắm nên ông sai trợ lý thân thiết nhất dẫn họ vào tòa nhà. Trợ lý vừa thấy ba người ánh mắt lập tức sáng bừng lên, đứng sững trong chốc lát mới nhớ ra ba vị này là đại sư cả, không phải là thực tập sinh đến tham gia tuyển chọn thật.
Anh thấy tiếc trong lòng nhưng không dám chậm trễ, tất bật nhận hành lý trong tay Giang Lạc: "Đại sư, để tôi cầm cho các cậu."
"Không cần đâu." Giang Lạc tránh đi, cười với trợ lý: "Anh cứ coi chúng tôi như "thực tập sinh" bình thường là được."
Lúc cậu cười, trợ lý gần như không thể rời mắt được. Lục Hữu Nhất ở phía sau hào sảng nói: "Đúng, anh tuyệt đối đừng làm lộ thân phận của chúng tôi cho người khác."
Ba người này, một người chói lọi, xinh đẹp rạng ngời. Một người là thiếu niên sắc sảo, người còn lại là anh chàng đẹp trai sporty khỏe khoắn. Ba phong cách khác biệt, mỗi người đều rất thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu họ tham gia chương trình tuyển chọn thật, thể nào cũng đi được đến vòng cuối cùng. Trợ lý thổn thức, nghĩ đến chuyện cắt bỏ ba gương mặt thu hút lượng truy cập thế này khiến hắn đau đớn đến mức khó thở.
Hắn lén nhìn họ: "Ba cậu đã chọn tên giả chưa?"
"Chọn rồi." Giang Lạc nói đại: "Lát đưa tên cho anh nhé."
Ba người Giang Lạc vội vàng đảo mắt nhìn quanh, tạm thời không thấy có vấn đề gì. Diệp Tầm nói: "Trường quay nơi đạo diễn Phó chết ở đâu?"
Trợ lý đưa cậu chìa khóa trường quay và sơ đồ bố trí: "Trường quay đó bị niêm phong rồi, chờ lúc không có ai thì các cậu hẵng vào."
Bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, các thực tập sinh đều đang nghỉ ngơi. Lúc trợ lý dắt ba vị đại sư lên lầu thì có một thực tập sinh chạy vội từ trên cầu tháng xuống, vừa khéo chạm mặt bọn họ.
Tuổi của thực tập sinh này không lớn, trên ngực viết hai chữ "Tùy Nhuận".
Tùy Nhuận là một cậu thiếu niên quá lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi. Hắn thấy trên cầu thang có người nên lập tức tóm vào tay vịn giảm tốc độ, lúc thấy rõ từng người mới kinh ngạc trợn mắt.
"Các cậu là..."
"Ba người này là thực tập sinh mới." Trợ lý nghiêm túc nói: "Lát nữa các em có thể làm quen. Bây giờ em muốn xuống lầu mua đồ hả? Vậy cứ đi xuống trước đi."
Tùy Nhuận ngơ ngác gật đầu rồi đi xuống cầu thang như xác không hồn. Sau khi thấy ba người ấy, hắn nhịn không được mà phải ngoái đầu lại nhìn.
Khuôn mặt ba thực tập sinh đẹp trai kia thật xuất sắc, vóc dáng lại cao ráo. Nhìn tỷ lệ cơ thể như vậy, dưới cổ chính là chân.
Đặc biệt là cậu nam sinh tóc dài kia.
Đây không phải lần đầu tiên Tùy Nhận thấy con trai để tóc dài, nhưng có thể toát lên vẻ đẹp diễm lệ song không thiếu khí chất hào hùng, giống như nhân vật từ anime bước ra thì vẫn là lần đầu tiên.
"Địch mẹ, còn so sánh gì nữa không biết..."
Chỉ cần gương mặt này lộ ra, cho dù cậu chỉ là bình hoa di động thì đứng yên cũng hot.
*
Tin tức về ba thực tập sinh mới tới nhanh chóng lan truyền khắp ký túc xá.
Những thực tập sinh với lòng tò mò mạnh mẽ đều đi hóng hớt.
Mỗi người đều thò đầu ra ngoài rồi xôn xao bàn tán.
"U là trời, họ đẹp quá."
"Đây là vương tạc* hả? Chắc chắn là vương tạc rồi. Thôi toang luôn, còn nhiêu slot đâu, tớ debut kiểu gì giờ."
*王炸: một từ thông dụng trên Internet được dùng để chỉ những người giấu mặt đến giây phút cuối, hoặc là những thứ mang lại lượng tin tức bùng nổ.
"Tớ vừa thử xích lại gần nhìn. Người ta để mặt mộc, là mặt mộc thật đó!"
Lục Hữu Nhất bị mọi người vây xem không khỏi mất tự nhiên: "Hình như mọi người hơi nhiệt tình quá."
Trợ lý bật cười: "Mấy đứa nhỏ này tuổi vẫn còn bé, bình thường ồn ào lắm nhưng ai cũng ngoan cả. Các cậu đừng để ý tới các em ấy, có việc gì cứ giao cho tôi làm là được rồi."
"Ký túc xá của ba cậu là ký túc xá của ba em thực tập sinh kia, những thực tập sinh khác vẫn chưa biết sự thật. Biện pháp đối phó với bên ngoài mà chúng ta đưa ra là tuyên bố các em ấy bỏ thi." Trợ lý nói nhỏ: "Ký túc xá của ba cậu không nằm cùng một chỗ, ba cậu thấy ổn chứ? Nếu không được thì tôi sẽ tìm cho các cậu một căn ký túc xá độc lập."
"Không cần đâu." Giang Lạc nói: "Chúng tôi chỉ ở đây vài ngày thôi."
Trợ lý tỏ vẻ tiếc nuối, không nói thêm nữa: "Ok, vậy giờ tôi dẫn các cậu đến ký túc xá."
Tuy ký túc xá ba người không nằm gần nhau nhưng vẫn nằm trên cùng một tầng. Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất lần lượt vào phòng, còn trợ lý thì dẫn Giang Lạc đến căn phòng cuối cùng.
"Cậu Giang." Trợ lý ngại ngùng: "Bạn cùng phòng của cậu là Phó Vệ, top 1 của chương trình. Tính cách của em ấy... hơi khó ở. Nếu cậu thấy ở chung không quen thì tôi sẽ đổi cho cậu sang phòng khác."
Giang Lạc khẽ nhăn mặt.
Là một trong đối tượng của nhiệm vụ, tối qua cậu đã tìm hiểu một vài thông tin liên quan đến «Next stop, idol», tất nhiên biết Phó Vệ là ai.
Top 1 danh xứng với thực, thực tập sinh có số lượng phiếu bầu chênh lệch vô cùng lớn với top 2.
Thích ở một mình, chảnh chọe, thói xấu nhiều vô kể, bị chụp lại cảnh uống rượu hút thuốc không chỉ một lần. Tuy nhiên ai bảo hắn ta đẹp trai, càng bad càng nhiều người thích. Người yêu Phó Vệ và kẻ bôi đen Phó Vệ phải chiếm một nửa số lượng người xem «Next stop, idol».
Tóm lại, vô cùng cá tính.
Trợ lý mở cửa cho Giang Lạc. Cậu nhìn vào trong phòng thì thấy Phó Vệ đang dựa lưng vào tường, tay cầm xấp giấy trắng viết ca khúc gì đó.
Tóc Phó Vệ hơi dài, xoăn lơi rủ xuống hai bên thái dương. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc vừa châm, đầu thuốc cháy âm ỉ. Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn ra cửa.
Thân hình cao lớn nằm gọn trên giường. Đôi chân dài rủ xuống gần đến giữa chiếc giường tầng dưới.
"Tân binh." Giọng nói của Phó Vệ khàn khàn, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm cậu: "Ngoại hình không tệ."
Chất giọng khàn khàn có thể thôi miên đôi tai người nghe ngay tức khắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT