Quan chủ khảo kiểm tra là nội các đại học sĩ Chung Tử Kỳ, một lão đầu tóc bạc, ngày thường ông cực kì nghiêm túc ngay thẳng. Trong tay ông cầm quyển trục, bắt đầu đọc đề thi.
Đề "họa" hàng năm cũng không giống nhau, nhưng chung quy năm nay tổ chức cùng Cúc yến nên đề mục liền đơn giản hơn nhiều. Như môn "thư" cũng lấy cúc làm chủ đề, thì "họa" cũng vậy.
Trên đài, năm cái bàn được kê lên, trên mặt bàn được bày sẵn giấy trắng và mực bút, các đệ tử theo thứ tự đi đến bàn của mình rồi ngồi xuống. Tiếng trống nổi lên, khảo nghiệm bắt đầu.
Tất cả mọi người đều hướng lên đấu đài.
Năm người đang đứng trên đài đều có đặc biệt của riêng mình, Thẩm Nguyệt được mọi người biết đến là tài nữ, Tần Thanh là mỹ nữ cao ngạo, Phạm Liễu Nhi cùng Triệu Yên là một cặp tỷ muội tốt, mà Thẩm Diệu, đương nhiên là một bao cỏ ngu ngốc.
Nhóm nam quyến phần lớn chú ý hai người Thẩm Nguyệt cùng Tần Thanh, nữ quyến lại chú ý Thẩm Diệu.
Bạch vi che miệng nói:
"Hôm nay nhìn Thẩm Diệu thật có quy củ, chưa có động tác gì kỳ quái, nhìn thật sự an phận."
Đến năm nay, Thẩm Diệu đã vượt qua bốn lần khảo nghiệm. Lần đầu tiên Thẩm Diệu rút trúng "kì", nàng đánh lung tung khiến binh bại như núi đổ. Lần thứ hai rút được "thư", nàng liền làm bàn cùng quần áo dính mực, lần thứ ba là "cầm", hương cầm tốt nhất cũng bị nàng làm đứt dây trúc. Nói là tới xem Thẩm Diệu khảo nghiệm, chi bằng nói là xem nàng làm trò hề.
Nhưng hôm nay lại khác.
Đài cao rộng lớn, nữ tử ngồi ngay ngắn trước bàn, động tác cầm bút đoan chính, như là đã trải qua khổ luyện, không có một chút sai lầm. Tháng mười kim thu, gió lạnh thổi tới, vén lên những sợi tóc còn vương trên trán, nàng hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt hình trái xoan nhỏ nhắn cùng hàng mi cong đang rủ xuống. Nhìn kỹ nàng cũng có vài phần xinh đẹp.
Kiện y phục xanh liên liệt liệt rung động, dáng ngồi đoan trang, hạ bút đầy tiêu sái, động tác lưu loát, tựa hồ nàng cũng không để ý đến mọi thứ xung quanh. Nhưng khí chất tự tin vững vàng, nàng như một đóa hoa hải đường, đường hoàng nở rộ, toát ra nội liễm mạnh mẽ.
Dịch phu nhân nhấp môi, không rõ ý tứ nói với Nhiệm Uyển Vân:
"Tiểu Ngũ đã trưởng thành rồi a."
Nhiệm Uyển Vân miễn cưỡng cười cười, bàn tay lại lặng lẽ nắm chặt.
Phía sau truyền đến thanh âm của các thiếu nữ nói chuyện với nhau.
"Đến bây giờ Thẩm Diệu cũng chưa làm ra chuyện gì khác thường, thật sự nàng ta thay đổi tính tình rồi sao?"
"Không có khả năng, nàng giả vờ mà thôi, ngươi không nhìn thấy nàng hạ bút cũng không cần suy nghĩ quá nhiều hay sao? Thẩm Nguyệt còn phải suy nghĩ một lúc, nàng ta như vậy, khả năng cao là tùy tiện vẽ bậy thôi."
Phùng An Ninh nhìn Thẩm Diệu trên đài, loại cảm giác kỳ quái lại xuất hiện. Nàng đột nhiên có trực giác rằng có lẽ Cúc yến năm nay không giống như trước, ví dụ như Thẩm Diệu, nàng thật sự làm trò hề sao?
Hay là, trong thời điểm bất ngờ nhất, Thẩm Diệu sẽ khiến mọi người nhìn nàng bằng con mắt khác.
Bên nam quyến, có người dần dần phát hiện bất đồng.
Hạng mục này ước chừng đều quy tụ những nữ tử xuất chúng về mỹ mạo và tài năng. Thẩm Nguyệt phấn y thanh nhã, ôn nhu nhiều vẻ. Tần Thanh áo xanh váy dài, cao ngạo xinh đẹp. Phạm Liễu Nhi xinh đẹp động lòng người, Triệu Yên đáng yêu pha chút nghịch ngợm. Nếu nói người vô dụng nhất, chắc chắn sẽ là Thẩm Diệu yếu đuối tục khí.
Nhưng nhìn qua trong năm người, Thẩm Diệu chẳng những không bị dìm xuống mà còn rất nổi bật.
Nàng ngồi một cách im lặng nghiêm túc, rõ ràng là cúi đầu, nhưng lại sinh ra cảm giác bễ nghễ chúng sinh, thân ảnh của nàng giống như... một người sát phạt quyết đoán, địa vị cao thượng vậy, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra tâm thần phục.
Bùi Lang cau mày, tính tình của một người làm sao biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy được? Nữ tử này chính là Thẩm Diệu sao?
Phó Tu Nghi không thể che giấu sự ngạc nhiên trong lòng, không phải hắn chú ý đến sự thay đổi của Thẩm Diệu mà là tư thế ngồi của nàng, sống lưng thẳng tắp, giơ tay nhấc chân khiến hắn nghĩ đến một người.
Chủ nhân lục cung, đương kim Hoàng hậu nương nương.
Phó Tu Nghi biết suy nghĩ của chính mình thập phần hoang đường, Thẩm Diệu say mê hắn cả Định kinh đều biết, hắn cũng chán ghét kiểu nữ nhân ái mộ hắn như vậy. Nhưng đại đa số tin tức về Thẩm Diệu mà hắn nghe được đều là tin đồn. Nghe đồn Thẩm Diệu không học vấn không nghề nghiệp, thô tục, động tác lỗ mãng, vụng về yếu đuối. Nay xem ra, trong lòng của có một cảm giác, cũng không hẳn mọi tin đồn đều đúng.
"Thật là kỳ quái."
Thiếu niên áo lam trước đó bị Thái Lâm răn dạy ngạc nhiên nói.
"Không phải mọi người nói rằng đệ tử năm hai Thẩm Diệu là một bao cỏ sao, nhìn qua thật không giống."
Thái Lâm cũng rất sửng sốt, ánh mắt hắn vẫn dõi theo Thẩm Nguyệt, nhưng trên người Thẩm Diệu dường như có ma lực, khiến người ta không tự chủ chú ý tới nàng. Như thể nàng sinh ra đã khiến người khác phải ngước nhìn, hôm nay lại càng rõ rệt. Hắn cố gắng đè nén ý nghĩ kỳ quái của chính mình, hừ một tiếng:
"Làm bộ làm tịch thôi."
"Đại ca, nàng sẽ thắng."
Tô Minh Lãng túm túm tay áo người bên cạnh.
Tô Minh Phong mặt mày đang cười, nhưng vẻ mặt có chút cổ quái.
"Thẩm Diệu sao?"
Thời gian một nén nhang đã qua, tiếng trống lại dồn dập, ý bảo đã hết giờ.
Thẩm Nguyệt để bút xuống, đối với bức tranh chính mình vẽ hôm nay thập phần tin tưởng, Tần Thanh cũng hoàn thành bức tranh, đang rửa bút. Cho dù là động tác đơn giản do nàng thực hiện cũng giống như một bức họa vậy, lay động lòng người.
Nhưng cũng chỉ có vậy, cho tới bây giờ việc khảo nghiệm cũng không dựa vào mỹ mạo để nói chuyện.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Diệu, thầm nghĩ Thẩm Diệu mọi chuyện đều không thành, thế nhưng hôm nay lại chưa bày ra trò gì, quả thật bên người Thẩm Diệu có cao nhân chỉ điểm trở nên thông minh. Người có thể thay đổi để đẹp hơn, nhưng tài hoa lại không thể, giờ này Thẩm Diệu vẫn đang vội vàng vẽ chắc vẫn chưa xong đi.
Nhưng mà nháy mắt, Thẩm Diệu đã sớm để hạ bút, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đến thu bức họa.
Nụ cười Thẩm Nguyệt cứng đờ.
"Tốt lắm, đi xuống đi."
Đợi các bức họa của đệ tử được thu lại, việc bình phán tranh của quốc nhị đệ tử cũng cần thời gian.
"Ngũ muội muội, rốt cuộc là muội vẽ cái gì?"
Thẩm Nguyệt sau khi xuống đài liền gấp rút hỏi thử Thẩm Diệu.
Không biết vì sao Thẩm Diệu làm cho nàng thực bất an.
"Đợi lát nữa tỷ sẽ biết."
Thẩm Diệu mỉm cười, trong nụ cười dường như hàm ý một ý vị gì đó.
Nnàg xoay người, đến một chỗ khuất tầm mắt của mọi người nàng mới nói với Cốc Vũ bên cạnh:
"Ngươi nghĩ biện pháp đưa cái này sang cho Nhị công tử Sử phủ. Chính là vị công tử mặc y phục xanh nhạt đứng đối diện bên trái ba người đó."
Cốc Vũ do dự, tựa hồ còn có chút bối rối, sau đó nói:
"Nô tỳ biết rồi ạ."
"Đi đi."
Thẩm Diệu vỗ vỗ vai nàng rồi trở về chỗ ngồi cũ, nhìn về Bùi Lang đang đứng bên nam quyến.
Bùi Lang vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt cách rất xa nhưng hắn lại nhìn ra được trong đó bao hàm sự xem kỹ cùng đánh giá.
Xin lỗi, Bùi Lang.
Thẩm Diệu thầm nghĩ, mượn tay của ngươi gây sóng gió một chút, lay động đến căn cư vững vàng của hoàng thất Minh Tề.
Dù sao, là ngươi cũng nợ ta.