*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngày thu gió luôn nhẹ nhàng khoan khoái mà thanh nhã, nhưng giờ phút này bởi vì không khí khẩn trương, mà ngay cả mùi hoa đều trở nên đặc hơn.
Thẩm Nguyệt che miệng lại, có chút giật mình nói:
"Này... Ngũ muội muội là nữ tử a, làm sao có thể thi đấu hạng mục này được?"
"Đúng vậy,"
Trần Nhược Thu cũng lo lắng nói:
"Ngũ Nhi, con đừng miễn cưỡng, tuy rằng Đại bá là võ tướng, nhưng con từ trước đến nay vẫn chưa từng tập bắn cung."
Trần Nhược Thu nói rất có lý, tuy Thẩm Tín là võ tướng, nhưng Thẩm Diệu thân là nữ nhi cũng chưa từng cầm qua cung bắn, võ loại không thông cũng không sao, chỉ vì nữ nhi gia không thích đao kiếm sắc bén, lý do cũng có thể coi là chính đáng. Nhưng đã không biết võ loại, văn loại cũng không thông, thật sự là có chút khó xử. Tất cả mọi người lại cố tình biết Thẩm Diệu cầm kỳ thư họa một thứ cũng không hiểu, nay nếu còn nói một chút võ loại cũng không biết, chính là đem Thẩm Diệu trở thành trò cười, liên lụy đến cả nhà Thẩm Tín đại phòng cũng bị coi thường.
"Nhưng mà trận tỷ thí này không thể thay đổi,"
Trên mặt Thẩm Thanh hiện vẻ sốt ruột, nhưng ngữ khí lại vô cùng vui sướng:
"Một khi bị chọn làm đối thủ, bất luận là hạng mục nào, đều phải tỷ thí một trận. Chẳng qua những người được chọn đều là những người xuất sắc, Ngũ muội chắc chắn đã có chuẩn bị, nếu không Thái Lâm như thế nào lại chọn trúng muội?"
Lời này của Thẩm Thanh có chút khắc nghiệt. Nhiệm Uyển Vân còn cố tình không ngăn nàng ta lại, chỉ cười nói:
"Thanh Nhi nói bậy bạ gì đó. Ngũ Nhi làm sao đụng đến mấy thứ đao kiếm này. Ngũ Nhi, nếu con không muốn lên đài tỷ thí, Nhị thẩm sẽ tự mình nói với quan khảo nghiệm, tuổi con còn nhỏ, nể mặt Đại bá, bọn họ cũng sẽ không làm khó con."
Tuy rằng trong lời nói của Nhiệm Uyển Vân nghe rất từ ái vì Thẩm Diệu giải vây, nhưng khi nghĩ kĩ, lại không phải như vậy. Dù sao khảo nghiệm trên đài, bao nhiêu năm qua cũng chưa có trường hợp ngoại lệ nào. Nay nếu Thẩm Diệu lập ngoại lệ, không chừng ngày mai dân chúng Định kinh sẽ đồn đại đến mức nào. Còn nữa, mọi người cũng sẽ bàn đến Thẩm Tín, nói phụ thân nàng lấy công trạng mà hành xử vô lối. Dù sao trong chuyện này, dù thân phận của Thẩm Diệu mang đến nhiều cái lợi, nhưng nhược điểm cũng có không ít.
Mà nàng, vạn lần sẽ không cho phép bất cứ kì nào nói không tốt về Thẩm Tín.
"Đa tạ Nhị thẩm, không cần."
Nàng đi từ hướng nữ quyến, từ từ lên đài. Mọi người dần dần an tĩnh lại, chỉ nghe rõ được câu nói của thiếu nữ, gây nên một trận xao động thật lớn.
"Trận tỷ thí này, ta chấp nhận."
Ánh mắt Thái Lâm giật giật. Hắn làm như vậy đơn giản là muốn Thẩm Nguyệt hết giận. Võ loại, chuyện nam tử khiêu chiến nữ tử, chính là lần đầu tiên. Chẳng qua là có chút vô liêm sỉ, hơn nữa, đến khi trở về hắn sẽ bị phụ mẫu giáo huấn đến đau đầu, nhưng khi nghĩ đến chuyện này sẽ khiến Thẩm Nguyệt hết giận Thái Lâm liền vô cùng cao hứng. Hắn còn nghĩ, nếu Thẩm Diệu không dám chấp nhận khiêu chiến, hắn liền cười nhạo nàng một phen.
Nhưng hắn không ngờ tới, Thẩm Diệu lại dám nghênh chiến. Không chỉ có vậy, nàng còn nghênh chiến với thái độ bình thản thong dong. Nhìn nữ tử y phục xanh liên đang chậm rãi lên đài, trong lòng Thái Lâm dâng lên một cảm giác cổ quái.
Như thể nàng không sợ hãi chút nào.
Nhưng làm sao lại có khả năng này? Thẩm Diệu có thể bắn cung hay không, hắn hay ai khác đều biết rõ ràng. Người chưa từng tập võ lần nào, đương nhiên sẽ không biết gì. Khả năng Thẩm Diệu không biết bắn cung đã rõ, đối mặt với thứ mà mình không am hiểu, thậm chí chưa bao giờ thử qua, không ai mà không hoảng hốt.
Nhưng sao nàng vẫn ung dung đến như vậy?
Thái Lâm đang suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chính mình. Hắn quay đầu, đối diện với hướng nữ quyến, Thẩm Nguyệt đang nhìn hắn. Thẩm Nguyệt thấy Thái Lâm nhìn lại, ra vẻ ngượng ngùng rồi cúi đầu xuống. Trong lòng Thái Lâm rung động một hồi.
Mỗi thiếu niên lang đều mang trong lòng một vở mộng anh hùng cứu mỹ nhân. Nay trong mắt Thái Lâm, đã coi chính mình là anh hùng thay mỹ nhân xuất diện, còn về phần Thẩm Diệu, chính là tiểu nhân ác độc xấu xí.
Bất luận hôm nay nàng chấp nhận hay không trận tỷ thí này, hắn đều nhất định khiến Thẩm Diệu mất hết mặt mũi, trước mắt bao người chật vật không thôi.
Muốn cho nàng không dám ở trước mặt Thẩm Nguyệt mà hoành hành nữa!
Nói sơ qua, vòng "Chọn" này, người khiêu chiến có quyền đặt nguyên tắc, muốn như thế nào thì phải như thế đấy, người bị khiêu chiến chỉ có thể chấp nhận. Ai cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hàng năm, vòng thi này luôn hấp dẫn người xem nhất.
Thẩm Diệu đi tới trên đài.
Quan khảo nghiệm cũng có chút khó xử, dù sao Thẩm Diệu cũng là tiểu cô nương nhỏ nhắn, nữ tử thi đấu cùng nam tử môn văn loại cũng không sao, nhưng đây lại là võ loại, chỉ sợ Thái Lâm cố ý khiến nàng xấu mặt.
"Hôm nay diễn vô cùng tốt."
Chu vương vỗ tay, tựa hồ rất hứng thứ.
"Thanh danh Đại phòng Thẩm gia chỉ sợ sẽ rớt nghìn trượng."
Tĩnh vương lắc đầu thở dài:
"Thẩm tướng quân ở sa trường chinh chiến khốc liệt, nhưng nữ nhi hắn lại không biết chừng mực."
Hắn thầm nghĩ không những không biết chừng mực, mà lại còn ngu ngốc. Hôm nay rõ ràng nàng nghênh chiến hay không đều là sai, hiện tại nếu nàng thật sự nghênh chiến, tiếp theo sẽ làm ra chuyện cười, mua vui cho người khác.
Thái Lâm đắc ý bĩu môi nói:
"Năm nay ta có một nguyên tắc thú vị, hàng năm bắn cung bình thường thật sự rất vô vị. Bắn cung năm nay, ta và ngươi đối diện nhau cùng bắn. Ngươi đem thảo quả(*) để trên đầu, ta dùng tên bắn ngươi, sau đó ta lại để thảo quả trên đầu, ngươi dùng tên bắn ta. Như thế nào?"
(*) Thảo quả
Lời vừa nói ra, tất cả đều ồ lên!
Quan khảo nghiệm cũng hoảng sợ, đây là muốn ép chết người a. Thẩm Diệu rốt cuộc là nữ nhi của Thẩm Tín, nếu thật sự có chuyện gì không hay xảy ra, cuối năm Thẩm Tín trở về truy cứu, ai đảm được chuyện này?
Hắn vội vàng nói:
"Thái đệ tử..."
Thái Lâm vung tay lên:
"Tiên sinh, Quảng Văn đường không có ngoại lệ cho bất kì ai. Từ trước đến giờ quy củ là như thế, người khiêu chiến nói nguyên tắc gì chính là nguyên tắc đó, như thế nào, đường đường là nữ nhi đại tướng quân, vậy mà lá gan như chuột nhắt à?"
Thẩm Nguyệt cúi đầu, che lại khóe miệng đang nhếch lên. Phùng An Ninh nhíu nhíu mày, lại không biết trước mắt làm thế nào mới đúng.
"Nói không sai."
Thanh âm này có chút khàn khàn, phát ra từ Dự thân vương ở một bên vẫn đang nhắm mắt. Khuôn mặt dữ tợn hiện ra một tia cổ quái, hắn cười nói:
"Đương nhiên không có chuyện vì ai mà thay đổi nguyên tắc. Chẳng lẽ trên chiến trường, bởi vì quân địch cường mạnh, Thẩm tướng quân cũng liền chạy trốn sao? Nếu như vậy thật thì cũng có thể hiểu nữ nhi hắn hôm nay."
Sau khi nói xong, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, hắn liền cười ha hả.
Ánh mắt Thẩm Diệu đột nhiên sắc bén.
Những người này luôn miệng châm chọc Thẩm Tín, khiến nàng là nhược điểm lớn nhất của Đại phòng Thẩm gia. Nàng nhìn ánh mắt xem kịch của Thái Lâm, lại nhìn lướt qua nụ cười ác ý của từng người, cơn giận mà nàng tích tụ bấy lâu nay rốt cuộc bộc phát.
Thẩm Diệu trọng sinh trở về có thể nhẫn nhịn, nhưng nàng cũng từng là Hoàng hậu đứng đầu Lục cung, tính tình có thù tất báo.
Nàng lạnh lùng nói:
"Gia phụ bên ngoài bảo vệ quốc gia, chiến đấu đổ máu mới có Cúc yến rực rỡ hôm nay, mới có khảo nghiệm cho các đệ tử 'tranh nhau khoe sắc'."
Trong mắt nàng hiện lên một tia trào phúng:
"Hôm nay chiến thắng tỷ thí ở đây không tính là gì, chân chính trải qua chiến trường, gϊếŧ qua địch nhân mới là xuất sắc. Về phần nguyên tắc của ngươi, ta vì sao lại không dám?"
Mọi người sửng sốt.
"Ta vì cái gì mà không dám? Tài bắn cung của ngươi điêu luyện, đương nhiên sẽ bắn trúng thảo quả, nhưng tài bắn cung của ta không tinh, nếu là bắn trật, người lo lắng tính mạng cũng là ngươi."
Nàng mỉm cười, thanh âm dường như truyền đến từ rất xa nhưng lại như sấm rền bên tai mọi người.
"Nói vậy, chúng ta ký giấy sinh tử đi. Bị thương hoặc tử vong, tự gánh lấy hậu quả."
"Ngươi dám không? Thái Lâm?"