"Họa?"

Phùng An Ninh nhướn người, nhìn thấy tờ giấy trong tay Thẩm Diệu, hơi sững sờ, sau đó nàng nói:

"Ngươi sẽ thi họa sao?"

Nói thật, cầm kỳ thư họa, một thứ Thẩm Diệu cũng không biết. Đừng nói diễn tả được hàm ý trong bức tranh, ngay cả vẽ đẹp cũng không thể.

Thấy Thẩm Diệu không nói, Phùng An Ninh cũng an tĩnh lại. Có lẽ mọi người cảm thấy rất kỳ quái. Lúc trước Phùng An Ninh không vừa mắt Thẩm Diệu, nay Thẩm Diệu đối xử lãnh đạm với nàng, nàng ngược lại càng nguyện ý nói chuyện với Thẩm Diệu. Nàng cảm thấy Thẩm Diệu hiện tại có một loại khí chất đặc biệt, không tự chủ hấp dẫn người khác.

Hai người đều trầm mặc, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đi tới, Thẩm Nguyệt cười nói:

"Trong tay Ngũ muội muội cầm tờ giấy gì vậy, cho ta nhìn một cái, nói không chừng ta cùng Đại tỷ có thể giúp muội chút ít."


Thẩm Thanh gật đầu:

"Không sai. Ta cùng Nhị muội rút được thư và họa, muội rút được gì?"

Thẩm Diệu không nói, Thẩm Nguyệt cười tiến lên lấy đi tờ giấy trong tay Thẩm Diệu, giả vờ nói:

"Ngũ muội muội chớ sợ hãi, dù sao muội còn hai tỷ muội bọn ta, chắc chắn bọn tỷ sẽ chiếu cố ngươi một hai phần."

Phùng An Ninh nghe vậy liền hừ một tiếng. Trước đó tuy rằng nàng không thích Thẩm Diệu, nhưng cũng chẳng thuận mắt hai người Thẩm Thanh Thẩm Nguyệt. Mẫu thân nàng là người lợi hại, trong nhà tỷ muội lại nhiều, ai rắp tâm hại người, ai tính toán nhỏ nhặt, Phùng An Ninh chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn ra. Thẩm Thanh Thẩm Nguyệt cùng thứ tỷ muội khác trong phủ bình thường tranh đấu nhau có gì khác đâu chứ? Đơn giản là muốn Thẩm Diệu xấu mặt để phụ trợ cho chính mình thôi.


Quả nhiên, Thẩm Nguyệt vừa nói ra lời này, bên kia Dịch Bội Lan nghe được liền cười nhạo, đứng lên nói:

"Thẩm Nguyệt, ngươi cùng nàng nói chuyện này để làm gì? Cho dù ngươi có chỉ điểm cho nàng, chỉ sợ nàng cũng không ứng phó được."

"Đúng vậy, vẫn là để Thẩm Diệu tỉ mỉ chuẩn bị đi."

Giang Thải Huyên cũng cười.

Các nàng trào phúng Thẩm Diệu một cách lộ liễu như vật, bốn phía tiểu thư phu nhân nghe được, lại làm bộ không nghe thấy, trên mặt nhìn vẫn nghiêm trang, nhưng khóe miệng lại khẽ nhấc lên.

Không sai, hàng năm khảo nghiệm Thẩm Diệu luôn là trò cười cho người khác, nàng bị cười nhạo thành thói quen, mọi chuyện không có gì khác. Cho dù vậy, hành vi trào phúng như vậy cũng không nên xuất hiện trên người các huân quý nữ tử.

"Đừng nói Ngũ muội muội như vậy,"


Thẩm Nguyệt không đồng ý nói.

"Ngũ muội muội cũng rất chăm chỉ."

Nàng mở ra tờ giấu, "ai nha" một tiếng, kinh hỉ nhìn về phía Thẩm Diệu:

"Là họa, Ngũ muội muội, tỷ và muội thi cùng một hạng mục rồi."

Phùng An Ninh có chút không hiểu, nhìn Thẩm Nguyệt, chẳng qua là thi cùng hạng mục mà thôi, có gì đáng kinh ngạc đâu?

Trong lòng Thẩm Diệu lại biết rõ ràng, có lẽ Thẩm Nguyệt cảm thấy Thẩm Diệu vụng về, hôm nay thi cùng hạng mục nên có thể phụ trợ nàng ta, giúp nàng ta phong nghi xuất chúng. Huống hồ hôm nay Phó Tu Nghi cũng ở đây, nghĩ đến Phó Tu Nghi, đôi mắt nàng trở nên u ám.

"Ngũ muội tính vẽ cái gì?"

Thẩm Thanh tò mò hỏi.

"Nếu chưa biết, có thể để tỷ và Nhị muội chỉ điểm cho muội được không?"

Lời nói tràn đầy thiện ý, hoàn toàn thể hiện hình mẫu Đại tỷ toàn tâm toàn ý lo cho muội muội. Người ngoài nhìn vào, cũng sẽ chỉ nói Thẩm Thanh chăm sóc vô cùng tốt đường muội của mình.
"Làm phiền hai tỷ quan tâm."

Thẩm Diệu lạnh băng nói.

"Nhưng mà đây là khảo nghiệm, phải tuân thủ tốt quy củ, Nếu Nhị tỷ giúp ta, chẳng phải là gian lận sao? Một khi gian lận bị phát hiện, cả hai người đều bị loại khỏi khảo nghiệm, Nhị tỷ vì ta mà có thể làm đến mức này sao?"

Thẩm Diệu ôn hòa nói một phen, sắc mặt Thẩm Nguyệt liền đổi liên tục. Không sai, hành vi như vậy chính là làm rối kỉ cương, nhưng trước giờ mọi người chỉ nói nàng hữu ái lương thiện, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Mà nay lại bị Thẩm Diệu "cố ý" nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Nguyệt liền thay đổi.

Mỗi lần kiểm tra, mọi người đều là đối thủ, ai cũng đều muốn đỗ trạng nguyên, có tương lai tốt đẹp. Thẩm Nguyệt ở Quảng Văn đường giao hảo tốt cùng các học trò, nhưng không có nghĩa nàng không có người ghen tị. Ở đây, các tiểu thư đều là đối thủ với nhau, hàng năm khảo nghiệm đều bị Thẩm Nguyệt giành lấy hạng nhất, tất nhiên là có oán khí. Nếu có thể bắt được nhược điểm của nàng, khiến nàng không thể tham gia khảo nghiệm, chẳng phải loại bỏ được một đối thủ mạnh sao. Nhất thời, một bên nữ đệ tử như hổ rình mồi nhìn qua, bao gồm cả Dịch Bội Lan vốn thân thiết cùng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt rùng mình một cái, nàng tự nhiên cũng biết sự lợi hại của việc này. Quay đầu lại, nàng thấy Thẩm Diệu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng.

Nếu cứ như vậy lùi bước, xem ra ý tốt vừa rồi của Thẩm Nguyệt đều là giả, nếu cứ tiếp tục, khó chắc chắn được những đệ tử ở đây không nắm bắt nhược điểm này mà loại nàng khỏi khảo nghiệm. Dù làm thế nào cũng không ổn, Thẩm Nguyệt mạnh mẽ đè nén oán giận trong lòng xuống, miễn cưỡng cười nói:

"Nếu Ngũ muội muội đã nói như vậy, tỷ cũng không dám tự tiện có ý như vậy nữa."

Phùng An Ninh cười nhạo một tiếng, cố ý cao giọng nói:

"Còn tưởng rằng có bao nhiêu yêu thương muội muội, hóa ra cũng chỉ như thế, chẳng qua bị dọa một chút đã muốn rút lui, còn nói cái gì mà thật lòng tương trợ?"
Phùng An Ninh vừa nói xong, các nữ tử nhìn Thẩm Nguyệt đầy thâm ý. Trần Nhược Thu cũng nghe thấy bên này nói chuyện, nàng có chút hoảng, dù sao Thẩm Nguyệt còn trẻ, không biết cách nào ứng phó với cục diện trước mắt. Đồng thời trong có chút rét run, chỉ vài câu của Thẩm Diệu có thể gây sóng gió như vậy, làm cho người khác nghe theo lời của nàng, cái miệng thật lợi hại! Nhưng Trần Nhược Thu cũng không thể nhúng tay vào chuyện này, chuyện của tiểu hài tử, nàng thân là mẫu thân, nếu can thiệp vào, sẽ không hợp với thân phận.

Nhiệm Uyển Vân cùng Thẩm Thanh có chút vui sướng khi người gặp họa, phải biết rằng nếu Thẩm Nguyệt quá mức xuất sắc sẽ lấp mất hào quang của Thẩm Thanh. Nếu Thẩm Nguyệt gặp chuyện bất trắc, Thẩm gia chỉ còn Thẩm Thanh có thể chống đỡ cục diện.
Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu, nàng tưởng, nếu muội muội này thông minh một chút, giờ phút này sẽ nói giúp giải vây cho nàng. Dù sao đều tỷ muội Thẩm gia, nếu những lời đồn Thẩm gia mấy phòng bất hòa bị truyền đi thì có gì tốt đâu? Huống chi Thẩm Diệu trước giờ luôn nịnh bợ Thẩm Nguyệt, nàng ta cũng không có ai là bằng hữu.

Nhưng Thẩm Nguyệt đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy Thẩm Diệu trả lời. Thẩm Nguyệt nhịn không được mở miệng nói:

"Ngũ muội muội..."

"Nhị tỷ tỷ không cần suy nghĩ sẽ vẽ gì sao?"

Thanh âm Thẩm Diệu đều đều.

"Về phần muội bên này, không cần tỷ giúp."

Nhìn ra Thẩm Diệu không muốn giải vây cho Thẩm Nguyệt, lại nhìn chung quanh những nhóm tiểu thư đều mang theo ánh mắt chê cười, lần đầu tiên, Thẩm Nguyệt khó kiểm soát được bản thân không cho Thẩm Diệu một cái tát. Nàng miễn cưỡng chế trụ cảm xúc của chính mình, cắn răng nói:
"Xem ra Ngũ muội muội đã có chuẩn bị từ trước, một khi đã nhu vậy, tỷ sẽ đợi lát nữa xem Ngũ muội muội vẽ tốt đến mức nào, nhất định là vạn phần phấn khích!"

Bốn chữ "Vạn phần phấn khích" được Thẩm Nguyệt vô cùng nhấn mạnh. Nói xong câu đó, nàng liền phất ống tay áo, nổi giận xoay người đi chỗ khác. Thẩm Thanh vội vàng đi theo Thẩm Nguyệt. Phùng An Ninh nhìn Thẩm Diệu, hỏi:

"Tuy rằng làm như vậy rất thoải mái, nhưng vì sao ngươi không tự lưu đường lui cho chính mình, đến lúc ngươi lên đấu đài, nàng ta chắc chắn nắm cơ hội cười nhạo ngươi."

"Ta không thích nhịn."

Thẩm Diệu nhìn ván cờ trước mặt, không cần nhịn, không cần quay đầu, không cần mềm lòng.

"Không nhịn nữa, muốn gϊếŧ."

Nàng xuất ra một quân cờ, đặt trên bàn cờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play