Nhà cửa được lát từng tảng đá bản trắng đen xen lẫn nhau, cột trụ màu đỏ son, trên lan can có khắc những hoa văn hoa hải đường đầy phức tạp. Sau một đêm mưa, những hạt mưa óng ánh từ lá cây chuối tây rơi xuống, thấm vào trong đất.
Trên bàn tử kim (màu tím) có một chiếc lư hương được làm thành hình dáng con thú, vô cùng tinh xảo, đang nhả ra những làn Thủy mộc hương, trời mới vào thu, cùng những âm thanh nhẹ nhàng, mang lại cảm giác khoan khoái.
Đầu giường tứ giác treo túi thơm Lưu tô hương, màu sắc tươi sáng. Bên giường lớn mềm mại, hai nha hoàn cao gầy đang quạt hết sức cẩn thận cho người nằm trên giường.
"Tiết trời rét lạnh, tiểu thư lại ngã xuống nước, cũng may đã hạ sốt. Tiểu thư cũng đã ngủ một ngày một đêm, theo lời đại phu nói một chút nữa tiểu thư cũng nên tỉnh, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì nhỉ?"
Nha hoàn mặc y phục xanh nói với nét lo âu trên khuôn mặt.
"Cốc Vũ, đã hơn nửa canh giờ, sao đại phu còn chưa tới nữa?"
Một nha hoàn mặc tử y nói.
"Nhị thái thái bên kia biết tin, lại nói bóng gió, cố ý gièm pha, khiến cho đại phu trong phủ không dám đến đây."
Cốc Vũ nhìn thoáng nữ tử trên giường.
"Phu nhân và lão gia không có ở kinh thành, đại thiếu gia cũng vậy, lão phu nhân ở Đông viện, không quan tâm đến chúng ta, Bạch Lộ cùng Tiết Sương Giáng đi tìm đại phu giờ còn chưa về, chắc là bị người khác ngăn cản. Đây là muốn dồn tiểu thư vào chỗ chết! Không được, ta phải ra ngoài nhìn xem."
Vừa dứt lời, hai nha hoàn liền nghe được âm thanh yếu ớt phát ra từ trên giường.
"Tiểu thư, người tỉnh!"
Tử y nha hoàn kinh hỉ kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đến bên giường, thấy nữ tử vừa tỉnh nhăn trán, từ từ ngồi dậy
"Kinh Trập..."
Thẩm Diệu lẩm bẩm nói.
"Nô tỳ ở đây"
Tử y nha hoàn mỉm cười, cầm lấy tay Thẩm Diệu nói:
"Tiểu thư đã thấy đỡ hơn chưa? Người đã ngủ một ngày một đêm, tuy đã hạ sốt nhưng người vẫn chưa tỉnh, làm nô tỳ còn nghĩ muốn đi tìm đại phu một chuyến."
"Tiểu thư, người có muốn uống chút nước?"
Cốc Vũ bưng đến một ly trà.
Thẩm Diệu có chút hoang mang nhìn hai nha hoàn trước mặt. Nàng có bốn nhất đẳng nha hoàn: Kinh Trập, Cốc Vũ, Bạch Lộ, Tiết Sương Giáng. Bọn họ đều là những nha hoàn trí tuệ linh mẫn. Đáng tiếc đến cuối cùng, một người cũng không còn.
Khi nàng còn ở Tần quốc làm con tin, Cốc Vũ vì muốn bảo hộ nàng không bị Thái Tử Tần quốc nhục nhã, chết trong tay Thái Tử Tần quốc. Bạch Lộ và Tiết Sương Giáng, một người chết cùng Uyển Du trên đường hòa thân, một người chết trong tay Mi Phu nhân khi tranh đấu trong cung.
Về phần Kinh Trập, có tướng mạo xinh đẹp nhất, lúc trước vì muốn Phó Tu Nghi thượng vị, mượn sức quyền thần, Kinh Trập tự nguyện làm thiếp, lấy sắc đẹp của chính mình quyến rũ quyền thần của Đại Lý, cuối cùng bị thê tử của quyền thần đó tìm cớ dùng trượng đánh chết.
Thẩm Diệu sau khi biết Kinh Trập chết, khóc lớn một hồi, suýt chút nữa đã sinh non.
Nay Kinh Trập yên ổn đứng trước mặt mình, mặt mày như trước vẫn xinh đẹp kiều diễm, Cốc Vũ cười khanh khách nhìn nàng, hai nha hoàn đều mười bốn, mười lăm tuổi, làm cho Thẩm Diệu nhất thời hoảng hốt.
Qua một lát, Thẩm Diệu mới cười khổ, nhắm mắt lại:
"Thì ra trước khi chết sinh ra ảo giác, cảnh tượng này cũng quá chân thật rồi."
"Tiểu thư đang nói chuyện gì vậy?"
Cốc Vũ đặt tách trà sang một bên, tay sờ lên trán Thẩm Diệu:
"Tiểu thư bị sốt đến hồ đồ rồi ư?"
Cảm giác bàn tay mát lạnh đặt ở trên trán, thoải mái mà chân thật, Thẩm Diệu trợn mắt, ánh mắt trở nên sắc bén. Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn tay của chính mình. Đó là một đôi tay mảnh khảnh, trắng noãn, móng tay được chăm sóc cẩn thận, mềm mại mà đáng yêu, có thể thấy rõ bàn tay này được sống trong an nhàn suиɠ sướиɠ.
Đây không phải tay nàng.
Tay nàng, vì Phó Tu Nghi mà tự xử lý chính sự, xem xét thời thế, dĩ nhiên đặc biệt thô ráp, nàng vừa cầm bút vừa xem sổ sách, đánh dấu tất cả, ở Tần quốc trở thành vú già bị người kêu đến kêu đi, sau trở về cung lại vì Phó Minh mà tranh đấu hết thảy, ở lãnh cung tự tay giặt quần áo, lâu ngày bàn tay chai sần, các đốt ngón tay vì vậy trở nên đen gầy, làm sao có thể trắng nõn mềm mịn như này?
"Lấy cho ta cái gương lại đây."
Thẩm Diệu nói. Thanh âm của nàng tuy còn suy yếu nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
Cốc Vũ cùng Kinh Trập hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kinh Trập nhanh nhẹn lấy tới một cái gương đưa cho Thẩm Diệu.
Phản chiếu trên chiếc gương đồng là khuôn mặt tròn tròn của nữ tử, cái trán no đủ, một đôi mắt hạnh thật to, hơi hơi đỏ do mới tỉnh dậy, mũi thẳng tắp, mượt mà, miệng nho nhỏ ngọt ngào. Gương mặt vẫn chưa thoát hết vẻ trẻ con, hiện giờ vẫn chưa thể nói rõ diện mạo, nhưng lại rất tươi mát đáng yêu, một dáng vẻ e lệ nhu thuận.
Đây là khuôn mặt từng được người trong Hoàng thất khen gợi mình có tướng mạo "Vượng phu"(*).
(*) Vượng phu: Theo một số quan niệm, người phụ nữ có tướng Vượng phu sẽ giúp chồng thăng tiến, gia đình luôn sung túc, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Gương trong tay Thẩm Diệu bỗng rơi xuống đất, phát tiếng kêu thanh thúy, từng âm thanh của mảnh vỡ như đánh thật mạnh vào lòng nàng, tạo nên một trận kinh hãi. Nàng hung hăng tự nhéo mình một cái, hai hàng lệ nóng cuồn cuộn chảy xuống.
Trời xanh không phụ người tốt, ông trời không phụ nàng!
Nàng đã trở lại!
Cốc Vũ cùng Kinh Trập bị dọa một phen hoảng sợ, Cốc Vũ dọn đi những mảnh vỡ trên đất, lo lắng nói:
"Tiểu thư cẩn thận, đừng để mảnh vỡ đâm vào chân."
"Tiểu thư, người sao lại khóc rồi?"
Kinh Trập cầm khăn tay lau mặt Thẩm Diệu, thấy Thẩm Diệu vẻ mặt quỷ dị, như vừa khóc lại vừa cười, miệng lẩm bẩm nói:
"Ta đã trở về..."
Nàng vội vàng hỏi Kinh Trập:
"Hiện tại là năm bao nhiêu?"
Kinh Trập có chút sợ hãi, nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Minh Tề năm thứ 68. Tiểu thư người làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái chỗ nào sao?"
"Minh Tề năm thứ 68, Minh Tề năm thứ 68..."
Thẩm Diệu trợn to hai mắt, Minh Tề năm thứ 68, năm ấy nàng mới mười bốn tuổi, gặp được Phó Tu Nghi, một lòng si mê hắn, thậm chí nàng còn ép phụ thân gả nàng cho hắn, hiện giờ là trước một năm thời điểm nàng gả cho hắn!
Mà bây giờ... bên tai nàng vang lên lời nói của Cốc Vũ:
"Tiểu thư đừng dọa chúng nô tỳ, người vừa mới hạ sốt, có lẽ thần trí có chút không rõ ràng, Đại tiểu thư cũng thật sự quá độc ác, rõ ràng muốn đẩy tiểu thư vào chỗ chết..."
Kiếp trước phần lớn thời gian của Thẩm Diệu đều đi theo Phó Tu Nghi, cùng hắn bôn tẩu, những ngày ở Thẩm phủ trôi qua cũng nhạt nhẽo. Chuyện này và mỗi sự kiện liên quan đến Phó Tu Nghi nàng đều nhớ rõ ràng.
Thẩm Thanh nói cho nàng biết Phó Tu Nghi muốn tới Thẩm gia để chào hỏi Nhị thúc cùng Tam thúc, liền kéo nàng vụиɠ ŧяộʍ đi xem, khi nấp trên hòn núi giả trong hoa viên, Thẩm Thanh lại đẩy nàng ngã từ trên núi giả xuống hồ nước lạnh lẽo. Lúc ấy còn có các đại thần, quan viên khác khiến nàng bị bọn họ và cả Thẩm phủ chê cười. Chuyện nàng mê luyến Định vương từ nửa năm trước truyền khắp kinh thành, làm cho phụ thân bị đồng liêu cười nhạo.
Sau khi nàng tỉnh lại liền đi chỉ trích Thẩm Thanh đã đẩy nàng xuống hồ, nhưng không một ai tin nàng khiến Thẩm Diệu vô cùng ủy khuất, nàng còn bị lão phu nhân phạt cấm túc trong Phật đường, đến Trung Thu nàng không được ra ngoài, Thẩm Nguyệt vụиɠ ŧяộʍ thả nàng ra, mang nàng đi ngắm cúc yến, chủ yếu làm nàng trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thẩm Diệu nhắm mắt lại.
Thẩm gia có tam phòng, Đại phòng Thẩm Tín, chính là phụ thân nàng, là trưởng tử của lão tướng quân. Lão phu nhân chết bệnh, lão tướng quân cưới kế thất, kế thất sinh Nhị phòng Thẩm Quý và Tam phòng Thẩm Vạn. Sau khi lão tướng quân mất, kế thất trở thành lão phu nhân, Thẩm gia cũng không tách ra, huynh đệ ba người nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt, truyền thành một đoạn giai thoại.
Thẩm gia chinh chiến qua nhiều thế hệ, đến đời Thẩm Tín, ngoại trừ Đại phòng nắm binh quyền trong tay, Nhị phòng cùng Tam phòng đều chọn con đường làm quan văn. Hàng năm Thẩm Tín chinh chiến ở bên ngoài, Thẩm phu nhân cũng đi theo trượng phu, Thẩm Diệu ở lại Thẩm phủ, để lão phu nhân và hai người thẩm thẩm dạy dỗ.
Dạy đến dạy đi, trở thành như vậy. Chuyện gì cũng làm không xong, không học vấn không nghề nghiệp, gặp nam nhân lại không biết ngượng mà suốt ngày bám lấy. Lúc trước, nàng chỉ cảm thấy thẩm thẩm cùng lão phu nhân đối xử với nàng vô cùng tốt, Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh phải học quy củ lễ nghi, nàng hết thảy không cần học. Hiện tại xem ra, dưỡng nàng thành phế nữ, khiến nàng càng thêm sứt sẹo phủng sát(*).
(*) Phủng sát: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.
Phụ mẫu cùng huynh trưởng không ở bên cạnh, thuận tiện cho bọn họ dưỡng nàng thành bộ dáng hai mặt, làm cho Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân mỗi lần trở về đều cảm thấy nàng ngày càng bất tài, vô dụng.
Kiếp này sống lại, nàng muốn nhìn xem những người vô sỉ này làm sao giở trò cũ đối với nàng!
Vừa nghĩ tới, nàng liền nghe được tiếng thông báo của nha đầu quét dọn ngoài sân:
"Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến thăm người."