Đầu tháng mười xảy ra một chuyện lớn.
Trong kinh thành, Thế tử Tô Minh Phong phủ Bình Nam đột nhiên thân nhiễm bệnh nặng, chỉ có thể ở nhà an dưỡng. Bình Nam chủ đau lòng thương con, cùng phu nhân ở nhà chăm sóc Tô Đại thiếu gia, chuyện quân mã tạm thời gác lại, Bệ Hạ ban cho một ít dược phẩm, tỏ vẻ an ủi, rồi để người khác tiếp quản công việc này.
Dân chúng trong kinh thành thảo luận chuyện này vô cùng sôi nổi, rồi lại thở dài, Tô Đại thiếu gia thanh niên tài tuấn, làm quan không lâu đã lập được công lớn, sắp một bước lên mây, tiền đồ vô lượng, đột nhiên lúc này sinh bệnh nặng. Quả thật là trời ghen tỵ anh tài, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi trở lại triều đình cũng không còn chỗ đứng.
Dân chúng đều nghĩ như thế, nhưng triều thần trong triều đều bặt vô âm tín. Có người thông minh nói:
"Sao có thể tự nhiên sinh bệnh được, đây rõ ràng là tránh họa. Ban đầu Tô gia như ngọn lửa lan xa, hiện tại tai họa sắp tới, không nghĩ còn có thể thấy rõ thế cục, tự mình rút củi dưới đáy nồi."
Việc này rơi vào tai Thẩm Diệu, lúc đó nàng đang đứng trong viện, tu bổ lại cây hoa hải đường. Mấy ngày này ở Quảng Văn quán, có chuyện của Tô Đại thiếu gia, mọi người có thêm chủ đề mới để bàn tán, ngược lại không chú ý đến nàng. Nàng cũng thanh nhàn được mấy ngày.
"Tiểu thư, vẫn là hoa cỏ khiến người ta yêu thích."
Cốc Vũ cười nói.
"Như cây hoa hải đường này, trông thật đẹp mắt."
Những đóa hoa hải đường đỏ thẫm trong khung cảnh ngày thu xơ xác, hiện ra vài phần linh động, lúc nàng làm Hoàng Hậu, lo liệu mọi việc trong cung, giúp Phó Tu Nghi mược sức quyền thần, cam tâm đi Tần quốc làm con tin, tranh đấu cùng Mi Phu nhân. Đại đa số thời điểm nàng đều sống trong quyền mưu cùng cung đấu, làm sao có tâm tình bình thường như hiện tại, ngắm hoa giải sầu?
"Ngươi có biết vì sao hoa hải đường nở rộ lại đẹp như thế không?"
Nàng hỏi.
Cốc Vũ mặc dù không rõ tiểu thư nhà mình vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp:
"Đây là do quản sự mang hạt giống từ bên ngoài về, nghe nói hạt giống rất quý hiếm, các phu nhân cũng khen ngợi, loại hoa hải đường này vào mùa thu đặc biệt nở đẹp đẽ."
Thẩm Diệu nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Làm sao lại là nguyên nhân này được?
Một nơi lạnh lẽo âm trầm như trong cung, ngay cả bên ngoài lãnh cung cũng có đầy hoa, sắc màu rực rỡ. Đó là bởi vì, dưới những gốc hoa đó chính là những xương cốt của các phi tần cung nữ nơi đây. Trên đời này, đằng sau những thứ diễm lệ tốt đẹp, đều có mặt đen tối.
Tô gia đã hiểu được đạo lý này, bọn họ sẽ làm gì đây?
Nàng mỉm cười.
———————————————
Phủ Bình Nam.
Sân của Tô Đại thiếu gia được trông chừng rất nghiêm ngặt, ngoại trừ gã sai vặt đứng canh gác cùng thư đồng bên cạnh thì người ngoài không thể tiến vào. Chỉ ngửi thấy vị thuốc thật nồng đậm từ bên trong, Tô lão gia đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tạ tiểu Hầu gia là bằng hữu tốt của Tô Thế tử, tất nhiên là muốn đến thăm bệnh.
Xe ngựa Tạ gia đứng ở bên ngoài Tô phủ, gã sai vặt đang bận rộn chuyển dược liệu quý hiếm vào bên trong. Tất cả dược liệu đều được để trong thùng, đủ để thấy tấm lòng Tạ tiểu Hầu gia đối với bằng hữu.
Trong thư phòng, Tô Minh Phong một thân y phục xanh nhạt, ngoại trừ thân hình có chút gầy yếu, tinh thần lại không suy giảm chút nào, làm sao nhìn ra được một chút dấu vết bệnh tật?
Đối diện hắn là thiếu niên mặc cẩm y đang nhíu chặt mày, giương giọng hỏi:
"Tránh họa?"
"Không sai."
Tô Minh Phong nhìn Tạ Cảnh Hành, thở dài nói.
"Ngươi cũng thấy Tô gia ngày càng phát triển, đã qua mấy đời, thế lực ngày càng lớn. Hiện nay, ta lại giữ thêm việc quân mã... Thật sự không thể lên cao nữa. Tuy Bệ Hạ không chèn ép Tô gia, nhưng như vậy mới càng nguy hiểm."
"Ngươi còn lập công."
Tạ Cảnh Hành nhắc nhở.
"Bởi vì lập công, phụ thân cùng ta đều có chút đắc ý, lại quên nguy cơ rình rập sau lưng. Công trạng càng lớn, chính là tai họa. Ta nói lời này ngươi đều hiểu được, ban đầu Tô gia khó tránh khỏi bị che mắt, nay suy nghĩ kĩ lại, không thể không dừng trước bờ vực sâu, thật sự quá nguy hiểm."
"Làm như vậy cũng tốt."
Tạ Cảnh Hành gật đầu.
"Chỉ là hiện giờ ngươi phải ở nhà không công ngây ngốc vài năm."
"Ta chỉ mong Tô gia bình an vô sự."
Tô Minh Phong nói.
"Không nói chuyện của ta nữa, ngươi dạo này sao rồi? Tô gia cùng Tạ gia nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (*), Tô gia đã quyết định an phận thủ thường, Tạ gia ngươi..."
(*)Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Hắn không nói tiếp, Tạ Cảnh Hành nhướng mày:
"Ta không là quan trong triều, hắn làm gì được ta? Tạ gia chỉ là Lâm An Hầu, hắn chủ yếu quan tâm lời nói của thiên hạ."
Tạ Cảnh Hành không giống Tô Minh Phong. Tô Dục vì Tô gia, từ sớm đã đưa trưởng tử vào con đường làm quan. Nhưng Tạ Cảnh Hành lại khác, chỉ là một người nhàn tản. Mấy lần hắn theo Tạ Đỉnh xuất chinh, đều không ai cản được. Hoàng thất dù muốn chèn ép Tạ gia, cũng sẽ không đi chèn ép một nhi tử không nối nghiệp.
"Hóa ra ngươi có mưu tính sâu xa."
Tô Minh Phong nhịn không được nở nụ cười.
"Cũng chẳng phải ta phòng hắn."
Tạ Cảnh Hành lười biếng nói.
Hắn quả thực không phải đề phòng Hoàng Thượng, chẳng qua vì hắn muốn đối nghịch với phụ thân thôi.
"Dù sao,"
Tạ Cảnh Hành nhướng mày, đột nhiên nói:
"Sao bỗng nhiên ngươi lại nghĩ thông chuyện này? Ban đầu ta có nhắc nhở ngươi vài lần, ngươi đều không nghe."
Tô Minh Phong hổ thẹn cúi đầu:
"Lúc đó nhất thời khí phách, lại đắc ý, làm sao nghĩ nhiều như vậy. Cũng may, nhờ có Nhị đệ."
"Nhị đệ ngươi?"
Tạ Cảnh Hành vốn lười biếng dựa vào ghế, nghe thấy vậy liền ngồi thẳng người, trong mắt lóe lên một tia khác thường:
"Cái nắm gạo nếp kia á?"
Tô Minh Lãng chính là cái nắm gạo nếp không thể làm ra chuyện gì khiến người khác ngạc nhiên, làm sao có thể nhắc nhở Tô gia việc này? Không phải Tô Minh Lãng uống nhầm thuốc rồi chứ?
Tô Minh Phong liền đem chân tướng nói một lần, cuối cùng, mới nói:
"Lần này nếu không phải Nhị đệ đánh bậy đánh bạ, nói không chừng sẽ gây thành đại họa?"
"Đánh bậy đánh bạ?"
Tạ Cảnh Hành nhẹ giọng tự nói.
Đúng lúc này, liền nghe được một tiếng non nớt:
"Đại ca, nương kêu ta mang điểm tâm đến cho huynh."
Tô Minh Lãng bưng một đĩa điểm tâm được làm thành hình bông hoa, đôi chân ngắn nhỏ nhắn đi đến, hắn tròn tròn mập mập giống cái bánh trôi nước, khóe miệng còn dính ít vụn bánh ngọt, chắc hẳn đã ăn vụng không ít trên đường tới đây.
Mấy ngày nay bởi vì hắn trong lúc vô tình nhắc nhở, Tô gia đổi sách lược, ngay cả Tô lão gia luôn nghiêm khắc cũng phá lệ cảm thấy nhi tử nhà mình "tất có trọng dụng", "trí tuệ nhanh nhẹn", "đại trí giả ngu". Tô phu nhân lại bồi bổ đa dạng cho hắn, trong vòng mấy ngày, Tô Minh Lãng liền béo thêm một vòng lớn.
Tiểu hài tử nhìn thấy Tạ Cảnh Hành ở đây, thanh âm không khỏi nhỏ hơn, chẳng biết vì sao hắn có chút e ngại vị ca ca tuấn mỹ này.
Tô Minh Lãng đem điểm tâm đặt lên bàn, vội nói:
"Đại ca, đệ đi đây."
Vừa xoay người định chạy, không ngờ bị một người túm áo. Quay đầu nhìn lại, một thiếu niên mặc cẩm y hoa phục, ôn nhu ngồi xổm xuống nhìn, sờ sờ đầu hắn, một đôi mắt hoa đào mang theo ý cười sinh động, nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh lùng. Tạ Cảnh Hành hỏi:
"Câu nói kia là ai dạy cho đệ?"
Tô Minh Lãng trợn to hai mắt.
"Thỏ khôn tử, chó săn phanh."
Tạ Cảnh Hành cười tà khí.