__________________

Cuối tháng giêng, gió lạnh ập đến, cả Đại Tề đều chìm trong tuyết trắng.

Đặc biệt là các châu phủ ở phía tây nam Li Giang, tuyết rơi vô cùng dày đặc, rơi trọn ba ngày vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Như đang báo hiệu một năm không yên bình.

Ngày hai mươi tám tháng giêng, lão gia Nhị phòng của Tần thị là Tần Huy bệnh nặng qua đời. Ngày hôm sau, Nhị phòng báo cáo trong tộc rằng, cái chết của lão gia Nhị phòng Tần Huy là bút tích của Đại phòng, bởi vì Nhị phòng muốn vào kinh thỉnh tội với Thánh thượng, mà Đại phòng lại không đồng ý, cho nên ra tay tàn nhẫn, giết chết Tần Huy. Đại phòng của Tần thị một mực kêu oan, sống chết không nhận, nhưng khi Nhị phòng đưa ra bằng chứng, Đại phòng lại không thể biện luận lấy một câu.

Tam phòng Tần thị trước nay chưởng quản thương nhân Li Giang cùng công việc vận chuyển, vốn định bo bo giữ mình, không ngờ lại bị trưởng tử Đại phòng kéo xuống nước.

Tần thị còn lại mấy phòng nữa, nhưng thế lực trong tộc lại yếu kém hơn hẳn, mấy phòng còn lại đều nhất trí không lên tiếng, đứng ngoài cuộc xem ba phòng kia tranh chấp đến ngươi sống ta chết.

Nửa đêm hai mươi chín tháng giêng, ba mỏ dầu của Tần gia nổ vang trời, lửa lớn xua tan băng tuyết trong phút chốc, mấy cánh rừng nhỏ lân cận đều bị thiêu rụi.

Vụ nổ lần này không khác gì đổ dầu vào lửa, không chỉ có Tần thị, mà mấy gia tộc nhỏ có mỏ khoáng trong tay đều nháo nhào cả lên, tất cả mọi người đều hoang mang, nghi kị lẫn nhau. Mấy giao ước liên minh trước đây, chỉ trong một đêm, đều bị phá vỡ.

Họa này chưa hết, lại đến thêm một tai họa khác, các công nhân làm việc tại các mỏ khoáng đều nổi loạn, đình công đòi cắt giảm thời gian làm việc, đòi trợ cấp. Chẳng hặn như, công nhân gặp tai nạn ở mỏ khoáng thì người nhà sẽ nhận được bồi thường, vv..v..vv. Nghe dân chúng truyền tai nhau, đây là cách làm ở Bách Việt. Li Giang năm nay đúng là họa vô đơn chí.

Những người công nhân làm việc tại mỏ khoáng trước đây bị lao phổi sắp chết, những người mất cha, mất chồng, mất con thi nhau đòi quyền lợi, bọn họ tủa đến khắp hang cùng ngõ hẻm. Chỉ trong một ngày, đoàn người từ mười mấy người đã đông đến gần vạn người. Từ đó có thể thấy thị tộc ở Li Giang đã hà hiếp dân chúng đến trình độ nào.

Thậm chí đoàn người còn thừa dịp mấy đại gia tộc gặp loạn thay nhau đập phá mấy phủ đệ của thị tộc, cho dù bị người hầu của thị tộc ngăn cản, bọn họ cũng quyết đạp nát mấy tòa phủ đệ rộng lớn kia. Không biết trong đám đông người nào lên tiếng, nói mấy phủ đệ xa hoa kia đều được xây bằng mồ hôi, xương máu của bá tánh Li Giang, làm cho sức chiến đấu của dân chúng dâng lên một tầm cao mới.

Trong lúc nhất thời, máu của quý nhân cùng máu của bần phu tiện dân, hòa vào nhau rơi trên tuyết, nhiễm đỏ cả một vùng trời.

Lúc này, cuộc nội chiến giữa các thị tộc ở Li Giang cũng bắt đầu.

Cách đây vài ngày, một bức mật thư được đưa đến tay Tạ Trùng Tự.

Nàng im lặng xem xong, tiện tay xé nát, ném vào trong lò lửa bên cạnh, lại hỏi: "Là Hoàng huynh nhúng tay?"

Vân Thâm- Vân thủ lĩnh- hồi đáp nàng: "Chưa từng nghe Ôn đại nhân nhắc tới, nhưng Vương gia có thể có tính toán riêng của mình.”

Tạ Trùng Tự cười khẽ: "Lần này tay chân đầu óc huynh ấy thật nhanh nhạy, quả thật có tiến bộ. Chuyện kế tiếp giao cho huynh ấy cùng Phụ hoàng đi. Nhanh nhất thì cũng phải đến trung tuần tháng sau Phụ hoàng mới có động tác. Chúng ta bên này nhanh chóng rút người trước.”

“... Điện hạ." Vân thủ lĩnh do dự một lát, vẫn nói, "Người của chúng ta ở Li Giang tổn thất rất nhiều.”

Lúc trước điện hạ đã nói, muốn làm bệ hạ phẫn nộ đến cực điểm, cho nên bọn họ mài đao soàn soạt, nhanh chóng chớp thời cơ đục nước béo cò, náo loạn Li Giang một trận long trời lỡ đất.

Mặc dù, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng tổn thất là không thể tránh được.

Vân Thâm có chút tiếc: "Nếu người động thủ muộn mấy tháng thì tốt rồi.”

Tạ Trùng Tự lại lắc đầu: "Không có gì khác biệt. Cả đám người đều muốn chết, vậy chết nhanh một chút không phải là đang giúp đỡ bọn họ sao? Ngươi truyền lời xuống, đoàn người hộ tống Ngũ phu nhân cẩn thận chút, tốt nhất là nên đổi lộ trình, nhanh chóng đến Vọng đô, đúng rồi, dặn dò bọn họ cả đường đều phải dùng lễ đối đãi với Ngũ phu nhân.”

Ngũ phu nhân trong miệng Tạ Trùng Tự, là lão phu nhân của Ngũ phòng Tần gia.

Con cháu Ngũ phòng vốn thưa thớt, cho đến hôm nay, Ngũ phòng chỉ còn lại một mình lão nhân gia. Lão phu nhân không có con cái, phu quân lại mất sớm. Nghe nói năm xưa lão phu nhân cũng là con trai con gái, cả nhà hạnh phúc mĩ mãn, vẹn toàn, nhưng không biết về sau đã trải qua chuyện gì. Thay vì nói bà ấy trung thành với Hoàng quyền, không bằng nói bà ấy thống hận gia tộc mình- - lần này người của Tạ Trùng Tự có thể náo Li Giang đến mức độ này, phần lớn là công lao của vị phu nhân này.

Vân Thâm đáp: "Vâng. Lão phu nhân thân thể không tốt, thuộc hạ đã sai người cẩn thận chăm sóc.”

Vân Thâm nhướng mày nhìn điện hạ nhà mình muốn nói lại thôi, hắn đợi một lúc lâu, đang muốn cáo lui, thì bỗng nhiên nghe Tạ Trùng Tự nhẹ nhàng hỏi: "Người tỉnh chưa?"

“Vẫn chưa." Vân Thâm cũng bất đắc dĩ, bồi thêm một câu "Tỉnh lại sẽ lập tức bẩm báo người.”

Tạ Trùng Tự nhẹ "Ừ" một tiếng, vẫy tay cho Vân Thâm lui ra, rồi cầm kéo bạc tỉ mỉ chỉnh sửa chạc cây đang nhô ra.

Tạ Trùng Tự nhẩm tính, chờ qua một đoạn thời gian nữa, nàng nhàn rỗi sẽ đi lãnh cung một chuyến, ân cần hỏi thăm Tần Vân Sam.

Tần Vân Sam khiến Lan phi sinh non, lại dùng kiểu dáng quần áo cũ của mẫu hậu hãm hại Lý Mỹ nhân, nàng chỉ cần chỉ điểm hai người này mấy câu, liền có thể nhàn hạ rồi phía sau thưởng thức trò hay.

Tạ Trùng Tự không thích mấy trò cung đấu này, sau khi nàng chỉ điểm cho Lý Mỹ nhân vài câu, nàng ta liền muốn lôi kéo nàng, hết đưa trà, lại dâng điểm tâm, đều bị nàng cự tuyệt bên ngoài.

Lan phi ánh mắt tốt hơn nhiều, không có đến quấy rầy nàng, chỉ đưa đến cho nàng một khối ngọc tốt mà mình cất giữ từ lâu xem như cảm tạ. Về sau liền thành thật ở trong cung của mình.

Tạ Trọng Tự híp mắt suy ngẫm, nắm chặt ngón tay, "Sột soạt" một tiếng, cành cây cong rơi xuống đất.

Bên trong biệt trang Tề phủ, tuyết rơi lả chả trên cành cây.

Kim Phồn trưng ra khuôn mặt thối, trong lòng thầm mặc niệm mấy lần "Lương y như từ mẫu", hắn là một đại quân tử, là một đại phu, không thể đánh người, càng không thể đánh một người bệnh nằm liệt giường. Kim Phồn phải tự khuyên nhủ bản thân rất nhiều lần. Một lúc lâu sau, sau khi thật sự đã bình tâm lại, Kim Phồn mới theo hạ nhân đi vào trong viện

Mới vừa đi được vài bước, bước chân dừng lại, hướng người đứng trong viện nói: "Tỉnh rồi? Hừ! Ngươi vừa tỉnh lại đã chạy lung tung rồi, đến lúc ngất đi ta không chịu trách nhiệm đâu!”

Tuyên Giác đứng dưới gốc mai, hơi ngửa đầu, như đang nhìn mai rơi trong tuyết.

Tuyên Giác nghe Kim Phồn lên tiếng thì quay đầu lại, ôn tồn cười nói: "Sáng nay vừa tỉnh lại, ở trong phòng mãi cũng buồn bực cho nên mới ra ngoài một chút. Kim đại phu vất vả rồi.”

Tuyên Giác vẫn mặc một thân áo trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu xám. Hành động, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra là một người bị thương trên vai, mấy này trước còn hôn mê suýt chết.

Kim Phồn thấy mí mắt mình giật giật mấy cái, hắn thấy cái áo choàng kia rất nặng, chẳng lẽ tên kia không thấy đau sao?

Kim Phồn híp mắt nói: "Vào nhà, nằm xuống, nghỉ ngơi!”

Tuyên Giác khách khí đón Kim Phồn vào nhà, nói: "Là Giác tùy hứng.”

Kim Phồn bắt mạch, kiểm tra miệng vết thương cho Tuyên Giác như thường lệ. Còn cố ý hỏi dò vài câu, nhưng Tuyên Giác trả lời kín kẽ đến không lọt một giọt nước, Kim Phồn cũng bất lực, căn bản là không moi được chút thông tin nào từ miệng tên hồ ly này.

Nửa canh giờ sau, Kim Phồn rốt cuộc từ bỏ, buồn bực chuẩn bị rời đi, thì lại nghe Tuyên Giác hỏi hắn: "Kim đại phu, là điện hạ bảo ngươi tới sao?"

Kim Phồn coi như đã tìm được cơ hội, xụ mặt, nhìn Bạch Đường đứng ở một bên, nói: "Không phải muội ấy, là thuộc hạ của ngươi đến tìm ta. Sao, ngươi và tiểu sư muội của ta rất thân quen sao?”

“Cũng tạm." Tuyên Giác cười cười, "Chuyến này đi Li Giang là do điện hạ nhờ vả- - Giác không thể tiễn người, để Bạch Đường đưa Kim đại phu về nhé.” Tuyên Giác tỏ vẻ mệt mỏi, chỉ ứng phó mấy câu qua loa rồi chặn miệng Kim Phồn lại.

Bạch Đường bên cạnh làm thủ thế "Mời", Kim Phồn vẫn muốn hỏi thêm, do dự nhiều lần, nhưng cũng biết mình không thể đào thêm chuyện gì trong mấy câu được cho nên quay người trực tiếp rời đi.

Tuyên Giác tựa vào giường, tháo tóc xuống, nhẹ nhàng hỏi Lan Mộc còn ở trong phòng: "Như thế nào?”

Lan Mộc khẩn trương mím môi, nhìn khuôn mặt tuấn dật hòa nhã của Tuyên Giác, lại nhạy bén bắt được một tia âm trầm. Hắn bất an trả lời: "Không, không có. Hôm nay vẫn không có. Đã là ngày thứ ba...”

“Ngày thứ ba?" Tuyên Giác nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc trong lòng bàn tay, "Chờ hết ngày mai, nếu vẫn không có, thì không cần canh nữa, cho người rút lui đi.”

“... Vâng." Lan Mộc cực kỳ cẩn thận đáp lời, không dám thở mạnh, nhẹ nhàng từng bước lui ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa lại hắn mới dám thở ra một hơi, rùng mình một cái nhìn cánh cửa trước mặt, chủ tử... chủ tử lúc nãy đáng sợ quá a.

Cửa phòng khép lại mang theo chút gió, gió cuốn qua rèm lụa, làm mấy cánh hoa trong bình sứ lung lay, một đóa hoa mai rơi xuống, Tuyên Giác dùng tay tiếp được, nhẹ nhàng đặt lại trên bàn.

Kỳ thật, dù hắn đợi hết ngày mai, thì kết cuộc vẫn...

Tuyên Giác bỗng nhiên nghĩ tới cuối mùa đông năm đó.

Hắn thuyết phục các lão Trần Kiến Quốc cùng mấy vị đại thần, lại âm thầm thu xếp nhân mã ở Vọng đô, trong chớp mắt đã vây khốn Thiên Kim Khuyết. Sau khi phá cổng cung, hắn ung dung thoải mái đi tới Thái Cực điện - - Tạ Trị lúc đó vẫn đang ngồi trong ngự thư phòng, không thể tin mà nhìn hắn chằm chằm.

“Bệ hạ." Tuyên Giác chỉ ôn hòa nói, "Thần đến đòi món nợ cũ, đòi lại công bằng cho Tuyên phủ, mong bệ hạ thông cảm.”

Sắc mặt Tạ Trị xám xịt trong nháy mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thị tộc... Ngươi cấu kết với thị tộc?”

“Cấu kết?" Hai chữ này quanh quẩn trên đầu lưỡi của Tuyên Giác, hắn nở nụ cười, “Ai có lợi ích người đó thôi, Hoặc là thần tự tay lột da da hổ, không thì...”

Nếu hắn không tìm cách lợi dụng thị tộc, thì chính hắn sẽ biến thành con cờ trong tay thị tộc.

Nhưng Tuyên Giác cũng không nói hết câu, hắn cũng lười đôi co với Tạ Trị, khoát tay ra hiệu binh lính bắt lấy Tạ Trị.

Ngàn mét ngoài phủ Công chúa, trọng binh canh gác nghiêm ngặc, kín đến không một kẽ hở, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt vào được.

Chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, hắn lại tỉ mỉ trù tính tiếp. Ít nhất, trong tất cả các trường hợp mà hắn nghĩ đến, không có trường hợp nào về việc Nhĩ Ngọc chính mắt nhìn thấy hắn giết Tạ Trị.

Hắn tính toán hết thảy, nhưng lại không tính đến việc trong phủ Công chúa có mật đạo dẫn thẳng đến Hoàng cung. Nhĩ Ngọc có lẽ là sợ hắn khó xử, cho nên chưa từng nói cho hắn biết.

Nếu không... nếu không, mọi chuyện đã không đến nước này.

Nhưng Tuyên Giác lại tự hỏi, cho dù hắn thật sự có thể ngụy tạo mọi việc, bịa ra mấy cái lý do dỗ dành nàng, nói hai tay hắn sạch sẽ, hắn hoàn toàn không biết gì cả, hắn là bị thị tộc buộc phải ngồi lên ngai vị. Thì nàng sẽ tin sao?

Cho dù tin, thì sao?

Tay hắn vẫn dính máu tươi, đạp lên vô số người, tự tay giết chết người nàng yêu thươnng.

...Hắn thậm chí còn tự tay giết chết Ly Ngọc của nàng.

Lúc Kim Phồn tới, đã là chạng vạng rồi, sau khi khám xong thì đêm đã khuya.

Tuyên Giác thấy Kim Phồn đi rồi, cũng không tính giấu nàng việc hắn tỉnh lại.

Bữa tối, Tạ Trùng Tự liền nhận được tin tức Tuyên Giác tỉnh lại, nhưng nàng nhìn bầu trời bên ngoài, đã tối đen lại rồi, nàng cũng không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngoi, thôi thì sáng mai nàng sẽ đến.

Hôm sau, vẫn không có thư tín nào gửi đến Bách Việt.

Sáng sớm, Lan Mộc báo cáo lại việc này, cùng việc Tạ Trùng Tự đã nhận được tin tức cho Tuyên Giác, xong thì cẩn thận đánh giá sắc mặt của chủ tử, cân nhắc một lúc lâu, lại không nhìn ra được manh mối gì, đành phải thấp thỏm dò hỏi Tuyên Giác, “Vậy,... thuộc hạ tiếp tục canh chừng hay...”

Lời còn chưa nói hết, Tuyên Giác đã lên tiếng: "Rút lui.”

“Rút lui đi." Tuyên Giác thở dài, "Có lẽ sẽ không có thư đi Bách Việt đâu, không cần uổng phí khí lực nữa.”

Giọng nói của Tuyên Giác cực nhỏ, Lan Mộc phải ghé sát vào miễn cưỡng nghe được. Đúng lúc này Tạ Trùng Tự vừa bước vào phòng, hẳn là không nghe được. Nàng chau mày lại, nàng ngửi được mùi thuốc trong phòng rất đậm, hẳn là vết thương của Tuyên Giác vẫn chưa ổn định lại, ra vẻ thoải mái hỏi: "Rút lui cái gì nha? Nói cho ta nghe một chút?”

“Cho ám vệ ở Li Giang rút lui, mấy ngày trước mỏ khoáng của Tần thị vừa bị nổ tung, nếu ám vệ còn tiếp tục ở lại sẽ nguy hiểm." Tuyên Giác tiếp lời, mặt không đổi sắc nói, "Điện hạ đến rồi?”

“Đúng vậy. Vết thương đã khá hơn chút nào chưa?" Tạ Trùng Tự một tay cầm một cành mai trắng, một tay nắm cầm Tuyên Giác, nhìn trái nhìn phải, “Không trắng bằng ngươi.”

Lan Mộc ở bên cạnh càng thêm bất an, đặc biệt là khi nhìn thấy Tuyên Giác thần sắc tự nhiên đưa tay nhận bạch mai, đặt vào trong bình hoa.

Nếu nói về trực giác nhạy bén, Lan Mộc còn hơn Bạch Đường mấy phần. Mới vừa rồi, khi chủ tử phân phó "Rút lui", mặc dù giọng nói, thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng Lan Mộc nhạy bén phát hiện, so với câu chủ tử nói lúc ở Li Giang, “Thêm một chút...” kia không khác là mấy, thậm chí ý tứ điên cuồng trong đó còn hơn lần đó mấy phần.

Hiện tại... chủ tử vẫn cười ôn hòa như cũ.

Nhưng Lan Mộc không dám nhiều lời, chỉ có thể ra ngoài đóng cửa lại.

“Làm điện hạ lo lắng rồi, miệng vết thương cũng không còn đáng ngại, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng." Tuyên Giác nói, lại ngước mắt hỏi, "Điện hạ có gì muốn hỏi không? Bất cứ chuyện gì.”

Tạ Trùng Tự híp mắt nhìn hắn, bất cứ chuyện gì... kể cả mấy lời hắn nói thầm trong mộng ư?

Tạ Trùng Tự ngồi ở bên giường, nói: "Có a.”

Nói xong, nàng giơ ngón tay lên, hung hăng chọc chọc vai phải Tuyên Giác, hỏi: "Ngươi chăm sóc bản thân như vậy ư? Vết thương lại nặng như vậy? Hả? Nghe Vân Thâm nói là Bùi Cửu đâm ngươi, đám người này thật là gan chó cùng trời, ta nói với ngươi, mấy ngày trước ta..."

Nàng vừa định nhắc tới sự quấy nhiễu Tần thị mấy ngày nay, Tuyên Giác lại từ từ ngắt lời nàng, hồi đáp: "Tình huống lúc đó cấp bách, có thể nhặt lại một mạng là tốt rồi, không ai ngờ được Bùi Cửu sẽ chó cùng rứt giậu. Ngoại trừ việc ở Li Giang, điện hạ còn muốn hỏi gì không?"

Nói xong, hắn cầm lấy tay Tạ Trùng Tự, nhấc tới bên môi, nhẹ hôn đầu ngón tay nàng.

“Hả?" Tạ Trùng Tự bị hắn hỏi đến có chút mờ mịt.

Còn hỏi gì nữa? Ngoại trừ chuyện ở Li Giang còn muốn hỏi gì không? Gần đây hắn cũng chỉ tập trung có chuyện này mà?

Tạ Trùng Tự thật không hiểu ra sao.

Thật ra Tuyên Giác canh giờ rất chuẩn xác, hắn cưỡng chế bản thân thanh tỉnh, lại trong trạng thái sốt cao, làm bộ mơ mơ màng màng, nói một đống lời “khó hiểu”.

Nhưng mấy lời này của hắn quả thật làm Tạ Trùng Tự rối bời, nếu không phải lúc đó Kim Phồn chẩn đoán Tuyên Giác đã hôn mê sâu, Tạ Trùng Tự có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được việc Tuyên Giác cố ý nói mấy lời đó cho nàng nghe.

Tạ Trọng Tự thấy thần sắc Tuyên Giác có điểm không đúng, thân thiết hỏi: "Còn có cái gì muốn hỏi a? Ly Ngọc, ngươi không thoải mái sao?"

Vừa dứt lời, đầu ngón tay Tạ Trùng Tự hơi đau, Tuyên Giác ngoại trừ hôn nhẹ mấy cái, còn không nhẹ không nặng cắn cắn đầu ngón tay nàng. Sau đó nắm chặt cổ tay Tạ Trùng Tự, dùng sức xoay người một cái, đem nàng đặt ở dưới thân. Mái tóc dài chưa buộc của Tuyên Giác chảy xuống, như nước quấn quanh cổ Tạ Trùng Tự, dáng vẻ lưu luyến triền miên.

Tạ Trùng Tự hơi sửng sốt, chỉ thấy Tuyên Giác cúi đầu, hơi thở nóng bỏng của hắn còn đang quấn quanh tai nàng: "Đúng vậy, ta luôn gặp ác mộng, rất sợ bản thân không gặp lại người.”

“Điện hạ, thần sợ không gặp lại người được nữa." Tuyên Giác lặp lại.

Ở nơi Tạ Trùng Tự không nhìn thấy, Tuyên Giác mím chặt môi mỏng, ánh mắt đều ảm đạm đi, chỉ còn lại cô đớn cùng tĩnh mịch.

Cảm giác này, như có một mũi kiếm đâm mạnh xuống, xuyên qua cơ thể hắn, làm cho hắn chảy máu đầm đìa. Lại giống như có một tảng đá lớn rơi xuống, đè hắn đến không thở nổi.

Tuyên Giác tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lông mi dài run run, đuôi mắt đều ửng đỏ lên.

Thực ra,...

Tạ Trùng Tự còn tưởng rằng Tuyên Giác nói lúc hắn bị thương, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, hắn lúc đó lo sợ, không về được.

Tạ Trùng Tự cũng mặc kệ, để cho hắn ôm chặt mình, hai tay nàng cũng không dám động đậy, sợ chạm vào vết thương của hắn, thở dài, nói: "Chú ý miệng vết thương của ngươi, đừng dùng sức quá, sẽ..."

Mấy chữ còn lại còn chưa kịp nói, đã bị Tuyên Giác dùng nụ hôn nóng bỏng chặn lại.

Nụ hôn này không giống với bất kì nụ hôn nào trước đây, không hề ôn nhu, nhẹ nhàng hay chậm rãi, mà lần này hắn hôn nàng vô cùng quyết liệt, hung hăng công thành đoạt đất, tiến quân thần tốc.

Tuyên Giác nâng cằm Tạ Trùng Tự lên, hắn ỷ vào việc trên người có thương tích, nàng sẽ không đẩy ra, càng thêm càn quấy hung hăng hôn nàng, làm nàng không thở nổi.

Cuối cùng, Tuyên Giác cụp mắt xuống, nhìn gò má nàng đỏ bừng, hơi thở thì hổn hển, ánh mắt nàng lúc này mơ màng, đôi môi sưng đỏ ướt át.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play