Editor: Lưu Hii

Khai đao trên đầu Tần Phong, chỗ tốt rất nhiều. 

Tần Phong giỏi tạo quan hệ lại có tiền, đừng nhìn chức quan của gã không cao mà đánh giá thấp, trong phủ của gã vàng bạc châu báo hơn rất nhiều quan viên nhất phẩm, nếu nắm được đuôi của hắn sẽ có lợi rất nhiều cho quốc khố, tiếp theo, Tạ Trọng Tự nhìn Tần thị không vừa mắt, nên mượn cơ hội gõ đầu Liên tần trước, gõ càng tàn nhẫn càng tốt, tốt nhất có thể cắn ra một đám người.

Chẳng qua Tạ Trị không biết việc này.

Tạ Trọng Tự nhân ngày hưu mộc*, đi đến phủ Thái tử, đúng lúc Tạ Trị đang chải lông cho con mèo rừng đốm trắng của hắn.

(*Nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật” 休沐日.)

Thái tử gia không biết là do đã chán ngấy mùi son phấn hay là Long Dương*, vì trong phủ không có gã nam sủng nào, cũng không có ham muốn thế tục, trong hậu viện không có người nào, giống cái có dung mạo mỹ lệ trẻ tuổi duy nhất cũng chỉ có con mèo rừng này.

(*Long Dương quân không rõ tên tuổi, quê quán, chỉ biết là nam sủng của Ngụy An Ly vương, từng dùng kế để vua Ngụy không nạp mỹ nữ vào cung.

Theo ghi chép trong Chiến quốc sách, trong một lần cùng ngồi thuyền đi câu, Long Dương quân câu được hơn mười con cá, lại ngồi khóc. Ngụy vương hỏi:

Có chuyện gì bất an sao? Nếu có, hà cớ gì không nói cho quả nhân?

Long Dương quân trả lời:

Thần không có chuyện gì bất an.

Ngụy vương lại hỏi:

Vậy vì sao ngươi lại khóc?

Long Dương quân hồi đáp:

Thần vì lũ cá câu được mà rơi lệ.

Ngụy vương nói:

Ý tứ gì?

Long Dương quân trả lời:

Thần khi mới câu được cá thấy rất vui, nhưng khi câu được cá lớn hơn thì lại muốn đem cá nhỏ câu được lúc trước vứt bỏ. Thần giờ đây chỉ có mỗi dung mạo xấu xí, lại may mắn có cơ hội cho Đại vương thị tẩm, còn được phong tước Long Dương quân. Trong triều đình, các quan viên thấy thần bước nhanh; ở ngoài đường,bình dân không dám không nhường đường. Mà giờ đây, mỹ nhân trong thiên hạ nhiều vô cùng. Biết được hạng như thần còn được Đại vương sủng tín, thì những người đẹp như các nàng nhất định sẽ xách váy lên, chạy đến chỗ Đại vương. Đến khi đó, thần kém những mỹ nhân đó, giống như những con cá câu được lúc đầu, sẽ bị ném bỏ không tiếc. Thần sao không khóc?

Ngụy vương nói:

Không đâu! Nghĩ như thế, cớ sao không dám nói cho quả nhân?

Sau đó Ngụy vương hạ lệnh: Ai dám tiến cử mỹ nhân vào cùng thì diệt tộc!

Vì câu chuyện của Long Dương quân, nên hậu thế dùng những thuật ngữ Long Dương để chỉ đồng tính nam. Tương tự như thuật ngữ Phân đào ("chia đào") gắn với Di Tử Hà, Đoạn tụ ("cắt ống tay áo") gắn với Đổng Hiền.)

Mèo tiểu thư ngày thường được nuôi dưỡng vô cùng cưng chiều, bị Tạ Trọng Tự không cẩn thận dẫm vào đuôi, nó giương nanh múa vuốt nhảy lên định cào nàng.

Tạ Trọng Tự không nặng không nhẹ túm sau cổ tiểu súc sinh này, cười hỏi “Ca, đang bận hở?”

Tạ Trị không có chí tiến thủ “.....”

Hắn chột dạ sờ sờ chóp mũi, hối hả đón lấy mèo tiểu thư bị muội muội ném đến. Con mèo ngậm bồ hòn, phát hiện Tạ Trọng Tự là người không dễ chọc, nó nhanh như chớp nhảy lên đầu tường sau đó chạy biến.

Trong lòng Tạ Trị trống không, đành phải đem lược ngà voi để sang một bên, đứng dậy hỏi, “Không bận, có chuyện gì sao?”

Tạ Trọng Tự gật đầu, “Có.”

Nói xong, nàng liền túm lấy hắn lôi đến thư phòng, giải thích ngắn gọn việc điều tra Tần Phong.

Tạ Trị mờ mịt nghe xong, có chút phát ngốc hỏi, “Trọng Trọng, nhà hắn chọc ghẹo gì muội sao?”

Sau đó lại tự hỏi tự đáp, “A, ta nghe nói con trai của Tần Phong bướng bỉnh lại háo sắc, chẳng lẽ hắn đã làm gì muội? Để ca thay muội dạy dỗ hắn.”

Trực tiếp khai đao trên đầu triều thần..... Trận chiến này quá lớn, Tạ Trị không tiêu hoá nổi, căn bản không coi trọng những gì Tạ Trọng Tự nói.

Tạ Trọng Tự chớp chớp mắt, “Không phải, muội chưa từng gặp con trai của hắn. Là Tần Phong, Tần Phong cơ. Gã đấy kiếm lời thông qua trung gian đã nhiều năm, chỉ cần tra đến chỗ Đại Lý Tự, nhất định sẽ có thu hoạch.”

Tạ Trị muốn hỏi làm sao muội biết được, có thời gian rảnh xen vào việc của người khác, có thời gian rảnh suy nghĩ lung tung, chi bằng hãy đi làm thêm vài bộ y phục xinh đẹp đi.

Quá nhiều vấn đề, Thái tử gia nhíu mày suy tư, chậm rì rì phun ra một câu, “Sáng sớm tinh mơ, có muốn dùng bữa sáng không? Chỗ ta có đầu bếp nữ mới tới từ Dương Châu, cháo dược thiện là tuyệt nhất, bảo họ làm một chút cho muội nếm thử nhé?”

Tạ Trọng Tự ngất xỉu “...”

Nàng vỗ trán, “Huynh trưởng của ta ơi....”

Tạ Trị, bình hoa mỹ lệ lớn nhất ở Đại Tề, không học vấn không trí thông minh. Đời trước sau khi phụ hoàng mất, hắn mới miễn cưỡng chống đỡ lên ngôi.... Tạ Trọng Tự hoàn toàn không thể trông đợi vị này giác ngộ được.

Vì vậy, nàng ghé vào bàn, chống cằm bắt đầu bán thảm, “Nửa tuần* trước, có người dám mượn tay mẫu hậu ở trong cung hại người.”

(*Tuần ở đây là 旬, một tuần gồm mười ngày, một tháng chia làm ba tuần gồm thượng tuần, trung tuần và hạ tuần.)

Tạ Trị “?”

Tạ Trọng Tự nửa thật nửa giả vô căn cứ nói, “Có một Lỹ Mỹ nhân, mặc một bộ váy tím có hoa văn trên váy hệt như bộ mẫu hậu mặc lúc bị ám sát. Phụ hoàng đến cung yến thấy được liền giận dữ, muốn trị tội, sau đó bị muội can ngăn. Ca nghĩ làm sao có người ngu ngốc biết rõ hoa văn đó có ý nghĩa thế nào, còn muốn chọc phụ hoàng tức giận chứ?”

Nàng hít hít cái mũi, như nhịn xuống bi thương nói, “Nên... Nên muội nghĩ, nếu mẫu hậu còn sống thì tốt quá rồi, như vậy sẽ không có ai dám lợi dụng người.... Bọn chúng dám khi dễ người đã qua đời... Muội thực khó chịu lắm...”

“...” Tạ Trị ngây người, quát lên theo bản năng, “Là kẻ nào dám động tay động chân? Tần gia? Ai, Trọng Trọng muội chớ khóc.”

“Muội đoán là con gái của Tần thị Liên tần...” Lần trước Tạ Trọng Tự phải dồn hết sức lực, mới lao lực rơi được vài giọt nước mắt, lần này nhìn mặt Tạ Trị như bị chết não vậy, Tạ Trọng Tự thật sự.... khóc không nổi, vì vậy nàng dứt khoát ôm gặt gào khan, “Nhà nàng ta ở Giang Nam, hơn nữa còn kinh doanh phường vải dệt...... Muội biết ngay nàng ta mời muội tới đó là không có ý tốt mà.”

Tạ Trị cuống lên.

Từ khi còn bé, Tạ Trọng Tự đã được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, Tạ Sách đang phê duyệt tấu chương nàng dám trèo lên bàn nhổ râu hắn, gặp phi tần nào không thích nàng sẽ lấy đá ném bọn họ.

Từ trước đến này, nàng rất ít khi rơi nước mắt.

Leo cây bắt cá ngã bị thương, cũng không rên lấy một tiếng mà nhanh chóng bò dậy.

Nàng rơi nước mắt, tuyệt đối là uỷ khuất đến cực điểm. Hệt như năm đó phụ hoàng của bọn họ đưa nàng đi Quỷ cốc.

Quy củ của Quỷ cốc cổ quái, không cho phép người ngoài đi vào. Đặt cách thu Tạ Trọng Tự  vào trị liệu, cũng là do mẫu thân nàng xuất thân từ Quỷ cốc, nàng xem như một nửa người của Quỷ cốc.

Tạ Trị đưa nàng tới đó. Tạ Trọng Tự lẻ loi một mình, cả người lặng băng bị ôm vào cốc, dần dần biến mất trong trận pháp. Những giọt nước mắt không một tiếng động rơi xuống như chuỗi hạt châu dứt gãy.

Từ đó về sau, Tạ Trị thề sẽ không để nàng rơi lệ thêm lần nào nữa, hắn lập tức đau lòng, bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng Tạ Trọng Tự, “Được rồi, việc này ta sẽ châm chước đi làm, trước cứ đem tình hình nói rõ cho ta. Quan viên từ tam phẩm, trừ phi trong thời gian chiến tranh, không thì việc quản lý ngựa không phải là việc trọng điểm trong triều chính, vi huynh dù sao cũng cần có một cái cớ mới có thể tra được.”

Tạ Trọng Tự vui vẻ ngẩng đầu nói, “Thật Không? Cảm ơn ca! Ca là tốt nhất!”

Trên gương mặt xinh đẹp nào có nửa giọt nước mắt nào, đã thế còn cười hớn hở như được mùa nữa...

Tạ Trị “....”

Bàn tay đang trấn an nàng khựng lại, hắn không cần nghĩ ngợi liền lấy tay gõ gõ trán nàng, hung dữ hỏi, “Lừa ta hả?”

Mệt hắn đau lòng cả nửa ngày.

“Không dám không dám.” Tạ Trọng Tự nịnh hót lấy lòng, “Việc này còn không phải lấy triều chính làm đại cục, sau đó lại khiêm báo thù riêng sao!”

Tạ Trị trừng nàng, “Ta sẽ tận lực làm, nhưng mà việc này không thể gấp được. Trực tiếp chạy đến Đại Lý Tự điều tra, không bằng không chứng, về lý thì không thích hợp. Lại nói tới muội...”

Tạ Trị nhăn mày, “Quan liêu Đại Tề tham ô nghiêm trọng không sai, nhưng muội làm sao có thể tính đến đầu của Tần Phong vậy?”

Tạ Trọng Tự đảo mắt bịa đặt lung tung, “Cơ duyên xảo hợp thôi. Lúc trước muội có đến khu vực đồng cỏ, nhìn thấy bầy ngựa được nuôi thả ở đó, nhìn bọn chúng được nuôi dưỡng như lại gầy yếu chịu không thấu.”

Nàng phân tích rõ ràng như thể đã tận mắt nhìn thấy. Mặc dù hôm đó, Tạ Trọng Tự căn bản không có đến trại nuôi ngựa.

Sau khi nói xong, ánh mắt của Tạ Trọng Tự mơ hồ.

Quả thật, tình trạng tham ô của Đại Tề ngày càng nghiêm trọng, phụ hoàng nàng hạ lệnh vô cùng nghiêm khắc, nhưng cũng không thể diệt trừ.

Nhưng sau khi Tuyên Giác đăng cơ, chàng lại có thể xử lý bọn chúng đến mức vô cùng hoàn mỹ.

Chỉ ban bố hai đạo pháp lệnh.

Một là, cổ vũ bá tánh bình thường lên kinh thành tố giác quan lại, cho dù không có văn dẫn, các bến đò cửa khẩu, gác cổng thành trì cũng không được phép ngăn cản, lập tức thông qua. Nếu ngăn cản sẽ bị định tội danh “Yêu tiệt thực phong”, cũng chính là tội dám giam tấu chương của Hoàng đế, những bá tánh bình thường hứng chịu sự bất công từ quan liêu, chính là góc độ chân thật nhất của tấu chương.

Hai là, khi xét xử tham quan, chỉ cần tra được, lập tức cho phép quan viên cấp dưới dám tố giác sẽ thượng vị lên thay thế, rất nhiều quan viên không thể tấn vị đã chờ đợi ngày này mấy chục năm, đương nhiên liều mạng đi tra thậm chí đứng ra tố giác, chỉ cần điều tra rõ sổ sách của người tiền nhiệm, bản thân trong sạch thì tuyệt đối sẽ không bị các tham quan này liên luỵ, có thể thăng quan thì tại sao lại không làm?

Hai đạo pháp lệnh vừa ra, người người đều cảm thấy bất an.

Cùng với các biện pháp vừa đánh vừa xoa này, Hoàng quyền lớn mạnh đến mức không ai có thể chống lại.

Tay cầm ngọc tỷ, lại có thể kê cao gối mà ngủ.

Tuyên Ly Ngọc ơi Tuyên Ly Ngọc...

Tạ Trọng Tự thở dài tận đáy lòng.

Chàng quả thật đã nắm được lòng dân dù ở mức độ nhỏ nhất, là người phù hợp với triều đình hơn bất cứ kẻ nào, thậm chí.... Vô cùng phù hợp với vị trí kia.

*

Lúc Tạ Trọng Tự rời khỏi phủ Thái tử đã là giờ ngọ, nàng bị Tạ Trị bắt lại dừng cơm trưa, thế nào cũng phải bắt nàng đánh giá tay nghề của nữ đầu bếp đến từ Dương Châu này.

Nàng chịu đựng hắn náo đến nổi sống dở chết dở. Tạ Trọng Tự vô cùng nghi ngờ có phải ca ca nàng đang trả thù nàng hay không.

Ánh nắng mặt trời mùa hè gay gắt, Diệp Trúc muốn bung dù, nhưng bị nàng cự tuyệt.
Tạ Trọng Tự đắm mình trong ánh nắng mặt trời, nàng định đi bộ về cung cho tiêu thực.

Da thịt nàng như sứ, bởi vì dưỡng bệnh ba năm, nên hơi tái nhợt, nhìn từ xa nàng như một bông tuyết trong sáng uyển chuyển nhẹ nhàng, vô cùng dễ thấy.

Chợt thấy trên đường có bán hạt sen, nàng hỏi “Ơ, lúc này đã có hạt sen ư?”

Diệp Trúc “Năm nay hạ đến sớm, cho nên có hạt sen sớm.Trong hồ của Vị Ương cung, hoa sen vì vừa mới được trồng nên rể bị tổn hại, chậm lớn. Hoa sen trong Lãm Nguyệt trì và các cung khác đều đã héo tàn ạ.”

Nhìn đường xá dài dằng dặc và những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen nhánh của Tạ Trọng Tự, nàng thẫn thờ mà lẩm bẩm, “Đã quay về bốn tháng rồi ư? Rất nhanh đã đến giữa mùa hạ. Đi thôi, hồi cung. Chờ tin tức của hoàng huynh.”

Tạ Trọng Tự vốn nghĩ ít nhất cũng nửa tuần, nhiều thì cũng mấy tháng, Tạ Trị mới có thể động thủ. Nào ngờ chỉ mới qua hai ngày hạ triều, vị Thái tử gia hiếm khi để tâm đến sự nghiệp làm thái tử của mình đã tìm đến Vị Ương cung, “Muội còn cùng Thích tiểu tướng quân thương lượng qua chuyện này?”

Tạ Trọng Tự “???”

Tạ Trị năm nay hai mươi hai tuổi, lúc niên thiếu lấy hoa danh là “Triều Húc” viết từ bán khúc*, oanh động cả Vọng Đô, nổi tiếng nhất ở Hồng Lâu Xuân Oanh. Sau đó, hắn lại viết chút thoại bản hiểm lạ cổ quái, bán cực kỳ chạy, phố lớn ngõ nhỏ, từ những thiếu nữ đến những lão phụ nhân đều xô đẩy giành giật để mua.

(*Viết nhạc đem đi bán.)

Cho nên, trong não hắn không có gì khác ngoài những suy nghĩ lung tung, rối loạn, miên man bất định.

Tạ Trọng Tự chụp móng vuốt lên vai Tạ Trị, phá tan ảo tưởng hóng bát quái của hắn, sau đó cười hihi hỏi, “Sao đấy, Thích Văn Lan đã làm cái gì?”

Tạ Trị che miệng khụ một tiếng đáp, “Hắn.... Hắn đến Thái Bộc Tự náo loạn một hồi, nói Tần Phong ngược đãi ngựa nhà hắn. Sau đó bắt người mang đến Đại Lý Tự, kêu gào đòi tra cho rõ ràng.”

Tạ Trị vỗ vỗ tay, vô tội nói, “Không phải là huynh không giúp muội, mà là có người hớt tay trên của ta đó!”

Tạ Trọng Tự thất thần một lúc lâu.

Dựa theo tính cách của Thích Văn Lan, hẳn phải là, nhân lúc nguyệt hắc phong cao, trùm bao bố kéo người ra tẩn cho một trận hả giận là xong việc sao?

Hắn chỉ có bản lĩnh đó!

Không đúng....

Tạ Trọng Tự cảm thấy vô cùng hoang mang.
Cái này không phải là phong cách của Thích Văn Lan.

Lần trước ở Thủ Chuyết viên gặp được Thích Văn Lan, có khả năng hắn đi cưỡi ngựa bắn tên, nhưng Tuyên Giác đến đó làm gì?

Tuyên Giác mặc trường bào, không phải áo bó quần ngắn. Cũng không phải đến đó để ngắm phong cảnh được?

Lúc ấy hai người họ âm thầm đi điều tra 3000 con ngựa Thích gia đặt cho quân đội tại đấy sao?

Chỉ là.... Thần sắc Tạ Trọng Tự có chút quái dị.

Đời trước, việc này của Tần Phong bị khơi ra không phải do Thích Văn Lan.

Mà là do Tần Tấn con trai của Tần Phong, quá mức hung hăng ngang ngược, va phải nha đầu Vinh An kia, bị nàng tra ra được. Kéo ra cả một tảng lớn, mọi người đều trêu ghẹo nàng là “An Vinh chi biện”.

Tạ Trọng Tự hỏi “Vậy hiện tại thế nào?”

Tạ Trị nhún vai, “Còn có thể như thế nào, ở Đại Lý Tự nháo tới rung trời. Lúc vừa mới bắt đầu, ta định dặm mắm thêm muối, muội cảm thấy ta nên nhân cơ hội này nói phu nhân của Tần Phong nhận hối lộ không? Có mưu sĩ đã mách với ta đấy.”

“Ý kiến bắt gió bắt bóng*... còn không bằng đi tố giác con trai hắn đi hãi hại dân nữa!” Tạ Trọng Tự ghét bỏi nói, sau vội vàng đứng dậy, “Muội tới Đại Lý Tự một chuyến.”

(*Lời nói vô căn cứ.)

Tạ Trị ngơ ngác, hắn đặt tay lên ngực tự hỏi: Hắn không có làm ra việc gì khiến Trọng Trọng ghét bỏ chứ hả?

Tạ Trọng Tự không mang theo cung nữ, nàng chỉ mang theo lệnh bài “Như trẫn đích thân tới” do Tạ Sách ban cho, dẫn ngựa ra khỏi cung. Lúc vào Đại Lý Tự, chỉ vừa đến bữa trưa.

Trước cửa có hai cây hoè, có một chiếc xe ngựa đứng dưới một cây hoè trong số đó, Tạ Trọng Tự liền đem liệt mã cột lên cây còn lại.
Sau đó đi vào Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự gà bay chó sủa.

Thích Văn Lan đang nổi giận đùng đùng, vẫn còn đang gào rú, “Không phải? Việc này mà ngươi còn dám nguỵ biện sao?! Năm trước một đám ngựa béo tốt như vậy, phải dùng giá rất lớn mới mua được từ Tây Vực, đưa cho ngươi, ngươi dám nuôi bọn nó thành bộ dạng kia??? Con mẹ nó chứ khí hậu không hợp! Ngươi vẫn là người ở Li Giang đấy, sao ta lại không thấy ngươi gầy thành cây sài côn hả??!”

Tạ Trọng Tự “......”

Nàng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nổ lực nhớ lại ký ức của đời trước, đem họ tên và những người xung quanh đối chiếu một lần. Chẳng qua có một gã nàng không biết là ai, chẳng cần suy đoán....... Gã bị trói lại sau đó bị tẩn đến mặt mũi bầm dập, môi đang rỉ máu lại thiếu cái răng cửa kia, nhất định là Tần Phong.

Tần Phong là gã quan lại có cái bụng béo phệ, bên cạnh có Thích Văn Lan tay chân linh hoạt, gã không né được một đá của Thích Văn Lan, đành nhe răng trợn mắt hứng chịu một đạp, giảo biện nói, “Ai ai ai! Thích tiểu tướng quân, lời ta nói ý không phải như vậy mà. Đại Lương kia là địch quốc của chúng ta, chúng có thể tốt bụng với chúng ta sao, nói không chừng đám ngựa đó đều là hàng thứ phẩm, đem ra hố chúng ta đấy! Tiểu quan ta thức khuya dậy sớm, một lòng một dạ với Thái Bộc Tự như vậy, cẩn trọng mua cỏ khô loại tốt nhất, đồ dùng cho ngựa cũng là hàng tốt nhất, ngựa bị bệnh ta gấp còn hơn người khác nhiều! Nhưng nhưng nhưng...... Nhưng bọn chúng vốn dĩ đã không dùng được, thì dù có tỉ mỉ chăm sóc cũng uổng công thôi!"

Đây là muốn ném nồi đó hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play