A Cửu - - Vệ Húc mở mắt nhìn hắn một cái, lại chậm rãi nhắm mắt lại, như là cực kỳ buồn ngủ, “Thân thể không bằng lúc trước, tự nhiên phải tìm chút gì đó để dựa vào.”
Tạ Trị không nói gì, mắt phượng âm nhu nhìn chằm chằm Vệ Húc. "Nàng mang thai con của Tạ Ôn."
“Ta hủy rồi." Vệ Húc nheo mắt một cái, ngồi dậy, ân cần dạy dỗ. “Cửu An, ngươi tập trung lo chuyện triều chính đi, ở phủ Tam đệ của ngươi có rất nhiều tai mắt đấy. Trị lũ xong chưa? Đông Tề, a các ngươi gọi là Đại Tề, Đại Tề các ngươi mưa nhiều hơn so với Đại Lương ta, nếu không xử lý đúng cách, cuối xuân đầu hè cả Đại Tề ngươi đều ngập trong nước, lúc đó không có lương thực, Ngươi......”
Tạ Trị rõ ràng không nói cùng chủ đề với Vệ Húc, "Dựa vào cái gì! Tạ Ôn thì được, còn ta thì sao?!"
Hắn xoay người đè Vệ Húc lại, cầm lấy cổ tay gầy gò của nàng.
Năm đó tuy nàng nghiện ngũ thạch tán, nhưng vẫn chưa suy yếu đến mức này.
Nàng khoác áo giáp có cơ quan, nhẹ nhấp một ngụm nước, đem hắn xách lên cao, nhướng mày: "Ơ, thằng nhóc này, lại muốn chạy à?"
Vệ Húc bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc lạnh xuống, lại cười, tàn nhẫn nói, “Không được. Mắt ngươi, không giống chàng. Tạ Ôn giống chàng ấy hơn.”
“Giống đến mức khi ở Giang Nam, khi nhìn thấy hắn, nàng liền mất hồn mất vía, vội vàng chạy đến, cầu xin hắn ta nạp nàng làm thiếp sao?!”
Vệ Húc: "Tạ Trị.”
Nàng cười gằn "Làm cho rõ ràng a. Là ta chơi hắn, không phải hắn chơi ta. Hắn ta cùng mấy trăm tên nam sủng trong phủ ta đều như nhau. Ta không cảm thấy xấu hổ hay khó xử, ngươi đây là đang vượt quá giới hạn.”
Tạ Trị chậm rãi buông nàng ra.
Vệ Húc còn ngại không đủ, "Kỳ thật muội muội ngươi mới giống nhất, đáng tiếc nàng ấy không phải nam nhân. Hoặc là, nghĩ tới nghĩ lui, Phụ hoàng ngươi không chừng càng giống?”
Tạ Trị nghiến răng nghiến lợi: "Cho nên, chỉ có ta là không được thôi, đúng không?!"
Tạ Trị tức giận đến mức, hắn muốn bóp cổ Vệ Húc.
Năm đó, hắn mười ba mười bốn tuổi, cùng Phụ hoàng đi tuần biên giới, bị giặc tập kích, lúc hấp hối sắp chết, được Vệ Húc mang về phủ.
Trong phủ, hắn hiếm khi nhìn thấy người, bị người ta nhốt trong phòng, nghe hạ nhân nói, bọn họ coi hắn như nam sủng mới, trị thương cho hắn, nhưng luôn đề phòng hắn chạy trốn.
Kết quả mấy ngày sau có đại biến- bọn họ biết hắn là Hoàng tử nước láng giềng, là Thái tử của Đại Tề.
Vệ Húc hiếm khi cùng muội muội hai mặt nhìn nhau, xấu hổ đến cực điểm, ho khan một tiếng: “Giết, hay là giữ?”
Ban đầu Vệ Húc muốn giết hắn.
Khi con dao đã đặt trên cổ hắn, không biết tại sao Vệ Húc lại đổi ý, thu dao lại, khoát khoát tay với muội muội mình, “Bỏ đi. Việc này là ta sai, là ta nhất thời nghĩ không thông. Đưa hắn về Đông Tề đi, nếu thật phải đánh một trận, ta sẽ lãnh binh.”
Vệ Quân Thiên giống như lo lắng cho nàng, hô một tiếng: "Tỷ!”
Tạ Trị, “Đa tạ.”
Dù cho Thái hậu Tây Lương không đồng ý, thì Vệ Húc cũng mặc kệ, nàng nói, “Ta muốn giết liền giết, muốn giam cầm hắn thì giam cầm, còn nếu muốn thả thì thả.”
Tại phủ Trưởng công chúa, Tạ Trị được đưa lên một chiếc ngựa, sau khi Vệ Húc tự tay giết một đám thích khách, thì đích thân đưa Tạ Trị đi.
Đi qua núi cao, lại qua sông dài, nàng đưa hắn về cố thổ quê hương, trước đi giao hắn cho Tướng quân Đại Tề, nàng còn nói với hắn, “Sau này ngoan ngoãn ở trong kinh thành của ngươi, đừng chạy loạn.”
Năm đó, khi Tạ Trị trở về kinh thành, ốm nặng một trận, Hoàng đế suýt chút nữa điểm binh quyết đánh một trận với Tây Lương, là hắn lê tấm thân ốm yếu quỳ trên điện khuyên ngăn, làm cho đám Ngự Sử đài cảm động đến rơi nước mắt, mấy vị quan lớn ai đấy đều khen hắn nhân từ, thủ lễ, là trữ quân biết lo lắng cho muôn dân bá tánh, túm lại là khen hắn nhân hiền chí nghĩa to lớn lắm. Nhưng lúc đó, hắn nào có kịp nghĩ đến đại cục gì, hắn chỉ nhớ Vệ Húc từng nói, nếu đánh, nàng sẽ dẫn binh ra trận...
Sau đó, mọi thứ đều rối tung lên.
Hắn lại do dự, không tiến lên, tự mình xây dựng lao ngục, nhốt chính mình bên trong.
Nhưng có một ngày, ngọn núi này tự mình sụp đổ, tan xương nát thịt - -
Tạ Trị không chấp nhận được.
“Ngươi được a." Vệ Húc chọc tức Tạ Trị nói, "Thái tử gia muốn cái gì mà không được, làm sao đây, TThái tử có muốn ta cởi áo bây giờ luôn không?”
Tạ Trị siết chặt cổ Vệ Húc, vậy mà nàng còn có thể cười to.
Vệ Húc liếc mắt nhìn hắn: "Vẫn là nói, tiểu A Trị a, ngươi cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, mà vẫn không có lấy một nữ nhân sao?”
Tạ Trị: "......”
Nghe Vệ Húc nói, tim gan Tạ Trị tức đến muốn nổ tung, tức giận buông tay ra, không nói một lời phất tay áo đi.
“Rầm” tiếng đạp cửa vọng lại, ngay cả thân vệ ở ngoài viện xa trong lòng cũng rơi lộp bộp một chút, nghĩ thầm rằng, Thái tử gia bình thường tuy ít ra khỏi cửa, nhưng tính tình ôn hòa, từ nhỏ luôn được nuông chiều trong cung, tuy ngài ấy tức giận, nhưng chắc sẽ không giống như mấy vị quý nhân khác, sẽ không trách phạt hạ nhân đâu, phải không?
Thân vệ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thấy Thái tử gia sắc mặt âm trầm quăng xuống một câu: “Trông chừng cho kỹ!"
Sau đó đi đến biệt viện, là kho vũ khí.
Thân binh: "Vâng.” Trong lòng lại nói thầm: Đây là thông đồng không được, thẹn quá hóa giận muốn giết người sao?
Một lát sau, Thái tử gia đã trở lại, khép tay áo đi vào, thân binh lập tức cúi đầu xuống.
Một lúc lâu sau mới dám ngẩng đầu, "Không giống như là đao a.
Bên hông điện hạ có bội đao, nếu muốn giết người không cần phải đi thêm một chuyến nữa.”
Khi Tạ Trị trở về phòng, Vệ Húc đã ngồi trên giường ngủ, gập chân lại, cổ tay khoác lên đầu gối, giống như báo săn đang nghỉ ngơi chỉ bị quấy nhiễu, nghe được tiếng vang, nhàn nhạt ngẩng đầu.
Tạ Trị tâm tính lương thiện, dù có tức giận thế nào, cũng không đến mức làm nhục người khác, Vệ Húc biết rất rõ điều ấy.
Nàng phải manh tay đâm hắn vài nhát, nếu không tiểu A TRị sẽ mãi không trưởng thành được.
Hắn được Phụ hoàng mình bảo bọc quá kỹ càng, nếu không tên Tam đệ kia của hắn đã có dã tâm như vậy, hắn ta thiếu điều viết mấy chữ, “Ta muốn đoạt vị trí trữ quân.” kia lên trán thôi, đã đến mức này mà hắn còn bình chân như vại.
Thấy Tạ Trị mặt không chút thay đổi đi về phía nàng, Vệ Húc còn có chút kinh ngạc, vị tổ tông này lại chạy về làm gì.
“Xoát" một tiếng. Có ánh sááng lóe lên ỏ cổ tay nàng.
Xích sắt một đầu khác khóa chặt ở đầu giường, Tạ Trị lạnh lùng ném xuống một câu, “Đừng hòng đi.”
Vệ Húc cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, cười một tiếng, lắc lắc xích sắt ở cổ tay: "Ngươi bị ngốc hả, chỉ cần Phụ hoàng của ngươi đến, ta liền mất mạng. Còn không, bị một Hoàng tử nước địch làm nhục, ta còn có mặt mũi quay về sao? Sớm muộn gì cũng chết."
“Uống đi, nàng biết sẽ mất mạng, vậy nàng còn chạy tới Đại Tề làm gì?!” Tạ Trị bưng bát thuốc trên bàn đút cho Vệ Húc.
“Cái này cũng không phải." Vệ Húc mệt mỏi, thanh âm nhỏ dần.
Tính tình nàng càng ngày càng nóng nảy, có lần sau khi tỉnh táo, nàng phát hiện thân tín đi theo nàng hơn mười năm, bị nàng chém đến máu thịt mơ hồ, nàng tự biết, bản thân đã không còn đường nào khác, nàng chỉ có thể tự sát, kết liễu hết tất cả.
Sau đó, Vệ Húc thu thập số lượng lớn ngũ thạch tán, cơ hồ là lượng dùng đủ cho nửa năm.
Ở Đại Lương nàng đã quá mức quen thuộc, vậy thì đi Đông Tề vậy.
Chờ tìm được một chổ sông nước hữu tình, liền dùng số lượng lớn ngũ thạch tán kia, dùng xong liền có thể nhắm mắt xuôi tay. Không nghĩ đến, lại có biến số,...
"Ít nhất trong vòng ba ngày, Phụ hoàng sẽ không biết." Tạ Trị nghĩ nghĩ, “Trùng Trùng sẽ không chạy đi nói với Phụ hoàng, nhiều nhất nửa đêm trèo tường trốn ra, chạy tới tìm ta náo loạn một chút. Lão tam cũng không dám đề cập tới -- hắn vì để cho ngươi cam tâm tình nguyện hồi phủ, sau một đêm phong nguyệt đã giết chết cả gánh xiếc.”
Vệ Húc phút chốc nhướng mày.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, vị TThái tử gia này, cũng không ngốc như vậy. Cũng có vài phần thành thục.
Vệ Húc nhìn Tạ Trị lại nổi giận đùng đùng bỏ đi, trầm ngâm.
Không cần phải như vậy. Không đáng,...
Vị Nhĩ Ngọc điện hạ kia không nói, nhưng người khác thì không nhất định.
*
Tuyên Giác đi ra từ Thái Cực điện, thì đêm đã khuya.
Tưởng Minh vui tươi hớn hở, muốn tiễn hắn đén cửa cung, "Không phiền công công, ta tự đi là được."
Tuyên Giác hồi tưởng lại lúc nãy, Tạ Sách Đạo trầm ngâm ngồi trong điện Thái Cực, suy nghĩ một lát, sau lại phái người đi Vị Ương cung, nhận được tin tức nói, Thái tử đã dẫn người đi.
Hoàng thượng khoát khoát tay: "Ngày mai rồi nói."
Trong lòng Tuyên Giác biết rõ, chỉ sợ ngày mai sau khi bãi triều, Hoàng thượng giam giữ Thái tử, là có tính toán khác.
Tối nay, bệ hạ không muốn bứt dây động rừng.
Phía trước, hai cung nhân thay Tuyên Giác cầm đèn.
Thiên Kim Khuyết, Tuyên Giác cũng từng ở lại đó, đối với bố cục trong điện vẫn còn chút quen thuộc.
Cung nhân vốn định đi đường lớn, Tuyên Giác lại chỉ vào một con đường nhỏ, hỏi "Đi đường này có gần hơn không? Ta đang vội vã hồi phủ.”
Cung nhân gật đầu.
Con đường nhỏ này cách Vị Ương cung rất gần, qua khỏi bụi cây phía sau chính là Vị Ương cung. Khi Tuyên Giác bước qua, hắn thầm nghĩ: Giờ này, chắc nàng đã ngủ rồi.
Nhìn đèn đuốc Vị Ương cung đã tắt, Tuyên Giác thu hồi ánh mắt, đang sải bước về phía trước, chợt nghe thấy phía trước có tiếng lá cây lào xào, có người trèo qua tường cung Vị Ương, chỉ thấy người đó thuận lợi giẫm lên chạc cây, cả người linh động như mèo, nhảy xuống chổ cách hắn không xa.
Tạ Trùng Tự cũng không ngờ sẽ có người.
Nàng vừa ngẩng đầu, liền sửng sốt, chột dạ lui về phía sau nửa bước, "Đêm hôm khuya khoắt, sao lại xui xẻoẻo như vậy chứ.”
Tuyên Giác lúc đầu còn tưởng rằng là con mèo của quý nhân nào đó trong cung nuôi, thấy có người đến nên nhảy xuống đất, Hắn đang định vội vàng xoay người định rời đi, lúc này mới nhìn kỹ lại, nhàn nhạt kêu một tiếng: “Điện hạ."
"Hơn nửa đêm, điện hạ còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Tạ Trùng Tự: "..."
Nàng cũng không còn chổ trốn, "Hơn nửa đêm, sao Tuyên công tử còn đến đây?"
Tuyên Giác: "Thái Cực điện.”
Tạ Trùng Tự sửng sốt, hỏi: "Ngươi đi tìm Phụ hoàng làm gì? Chờ một chút, Phụ hoàng vừa phái người tới Vị Ương cung tìm A Cửu, là ngươi?”
Tuyên Giácnhẹ giọng nói: "Thần không can thiệp được vào quyết định của bệ hạ.”
Tạ Trùng Tự: "...” Nhưng ngươi đã ảnh hưởng đến quyết định của Phụ hoàng a.
Tuyên Giác: "Thần chỉ là thành thật bẩm báo cho bệ hạ. Điện hạ đây là muốn xuất cung sao?"
Tạ Trùng Tự: "... Không.”
"Vậy thần đưa điện hạ hồi cung?" hắn giơ tay hướng về phía trước, làm động tác mời, chỉ vào cửa Vị Ương cung, "Hay là, điện hạ trở về đường cũ đi.”
Xuan Jue rõ ràng đang mỉm cười dịu dàng, nhưng Tạ Trùng Tự lại nhạy bén nhận thấy được, hắn không muốn để cho nàng nhúng tay vào, nàng bước lên một bước, “A Cửu là Vệ Húc, đúng không?”
“Có thể." Tuyên Giác nở nụ cười, ở dưới đèn cung đình nhìn chăm chú nàng.
Váy tóc gọn gàng, áo lại ngắn tay, cả thân đều màu đen, Tuyên Giác hiếm khi thấy nàng ăn mặc như thế này.
Nếu không phải bây giờ không thích hợp hắn còn muốn khen nàng một câu.
Mái tóc đen được nàng búi cao, làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh nhân dưới ánh đèn lồng lung linh, giống như mặt trời nhỏ vậy, lấp lánh.
Tuyên Giác lại nói: "Thái tử nóng nảy như vậy, hẳn là đúng đến chín phần. Huống chi, kết quả như thế nào ngày mai chúng ta sẽ rõ. Điện hạ, người tốt nhất đừng xen vào, tin tưởng ta. Hoàng thượng... Rất tức giận.".
Tức giận đến mức muốn lôi Thái tử ra đánh một trận.
“Nàng ấy sẽ chết sao?” Tạ Trùng Tự ngẩng đầu nhìn hắn.
Tuyên Giác suy nghĩ một chút: "Có lẽ, mọi việc do bệ hạ định đoạt.”
Câu "Có lẽ" của Tuyên Giác chính là uyển chuyển của câu “Có thể”.
Tạ Trùng Tự nghe hiểu, bình tĩnh nói: "Được rồi. Nếu thật sự là Vệ Húc, sự tình liên quan đến quốc gia đại sự, ta không nhúng tay, ta cũng không chen tay vào được. Nàng ta đến Đại Tề, chính là tự mình muốn tìm đường chết. Vốn ta còn tưởng là Triệu Cửu Châu, nàng ấy mặc kệ triều đình, du lịch sơn thủy. Ta còn cho là nàng ấy.”
Nói xong, liền xoay người, lướt qua Tuyên Giác, đang chuẩn bị trở về Vị Ương cung.
Tuyên Giác rũ mắt xuống nhìn Tạ Trùng Tự, đột nhiên nói: "Cũng không phải là không thể cứu.”
Mùi đàn hương trong trẻo như tuyết, phả vào tai Tạ Trùng Tự, nàng cảm thấy cả người đều tê dại, Tạ Trùng Tự suýt chút nữa đã không nghe rõ Tuyên Giác nói cái gì. “Điện hạ, nếu điện hạ không nỡ. Người vẫn có thể cứu được. Điện hạ xuất cung nhờ Kim đại phu đưa nàng ta đi, đi ngay trong đêm, dù cho là bệ hạ cũng sẽ không dám làm gì người của Quỷ cốc.”
Giọng điệu của Tuyên Giác cực kỳ bình thường, thậm chí có phần phản đối.
Hắn cảm thấy trong chuyện này, có điểm không đúng. Nữ tử kia làm người ngồi trên cao đã lâu, sao có thể chịu hạ thấp bản thân, nhịn nhục ở trong phủ của Tam HHoàng tử được chứ.
Phải lưu lại một mạng, thấy Nhĩ Ngọc không đành lòng, hắn thuận theo là được.
Tạ Trùng Tự sau khi nghe được hắn nói, đồng tử co rụt lại.
Đầu ngón tay khẽ run, theo bản năng nói, “Ngươi không thể nhúng tay vào việc này. Nàng ấy nếu thật sự là Vệ Húc, lại trốn trong phủ đệ Hoàng tử, đây là muốn giết trung lương hay là hại gian thần. Còn nữa, chuyện này hẳn còn liên quan đến việc tranh vị. Lễ bộ hằng năm đều là nơi khảo hạch, không thiếu việc gian lận trong thi cử, mà Tam ca vẫn đang phụ trách Lễ bộ. Nếu việc này có gian trá, sẽ liên lụy rất rộng, người bị cách chức, người lưu đày, thậm chí sẽ còn có người bị tống vào Đại lý tự...”
Tạ Trùng Tự dừng lại, nàng nhận thấy ánh mắt Tuyên Giác tối lại, mặt không đổi sắc, nói, “Ta không thể mắt nhắm tai nghe làm như không biết gì, yên ổn làm thần tử như vậy được.”
Tạ Trùng Tự nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là muốn đem vũng nước này quấy thêm lần nữa, cho nó đục thêm sao?”
Tuyên Giác chậm rãi buông cổ tay Tạ TrùngTự, ý cười bên khóe môi không thay đổi, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, gật đầu: "Không dám, điện hạ đánh giá ta quá cao rồi. Mới vừa rồi thấy người vội vã rời đi, thần đắc tội rồi, mong điện hạ bỏ qua. Đúng rồi, điện hạ nhắc đến...”
Tuyên Giác liếc mắt nhìn hai cung nhân phía xa, hai cung nhân kia rất thức thời, thấy quý nhân nói chuyện, kiền tránh xa ra, sợ nghe được chuyện trên triều.
Tuyên Giác dứt khoát nghiên đầu, nói bên tai Tạ Trùng Tự, “Điện hạ cảm thấy, Tam hoàng tử sẽ vì chuyện của Lễ bộ mà không gượng dậy nổi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT