So với người phụ thân hiền lành giống như mèo chiêu tài của mình, thì Tề Nhạc sợ thúc thúc của mình hơn.
Vẻ mặt lúc nào cũng đăm đăm, chẳng có chút tươi cười nào, nói năng thì thận trọng, Tứ thúc hắn cứ nghiêm mặt đứng đấy, đảm bảo không một yêu ma quỷ quái nào dám đến gần, đừng nói đến tà ma, đến hắn còn không muốn đến gần nữa.
Tề Nhạc từ nhỏ đã lớn gan, cho dù trong lòng có sợ hãi, thì trên mặt cũng vẫn có thể ứng phó nói vài câu, lúc gặp Tứ thúc có thể cố gượng tươi cười.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy thúc thúc đang ngồi trước án, hai chân hắn lại như đeo chì không tài nào nhấc lên nổi, nuốt nước bọt nói: “Tứ thúc, thúc có bận không?”
Tề Chương liếc nhìn anh: "Đêm hôm khuya khoắt, sao còn chưa ngủ, tìm ta làm gì?”
“... Thúc cũng chưa ngủ, không phải sao?" Tề Nhạc nhanh chân rót cho Tề Chương ly nước, "Chất nhi mới từ sòng bạc trở về, thắng được mấy trận nhỏ. Nghĩ đến ngày thường đều là dựa vào thúc, Tứ thúc, bình thường phụ thân cháu chỉ lo cầu tiên, mọi việc đều là thúc lo liệu, vất vả trăm bề, nghĩ lại cháu thực cảm thấy vô cùng có lỗi. Cho nên mới nửa đêm mờ tới chịu phạt với thúc."
Tề Chương: "..." Đứa cháu trai này của ông thật không làm người khác bớt lo, cả ngày đều lười biếng, nhìn kiểu gì cũng thấy giống hệt phụ thân của hắn; Điều khiến ông bớt lo là hắn chỉ suốt ngày ăn chơi, chưa từng làm điều gì quá phận, thành thành thật thật làm một Tề thiếu gia vô dụng. Cũng chỉ là thêm một miệng ăn, ông cũng không định tính toán đến mức này.
Nếu là bình thường, Tề Chương sẽ không nâng mí mắt, bảo hắn lăn càng xa càng tốt, đừng quấy rầy đến mình. Nhưng đêm nay, ông vốn cố ý chờ không ngủ, cho nên chỉ lạnh lùng nhắc nhở hắn: "Biết mình không nên thân, vậy thì về sau lo mà tu thân dưỡng tính cho tốt, đừng làm liên lụy người nhà.”
Tề Nhạc vốn đang nói cười vui vẻ, liền thay đổi chủ đề, gắt giọng nói: "Tứ thúc, thúc có biết Lưu Đại Cẩu không? Là mấy tên lưu manh trong sòng bạc, tính ra đều là người Tề phủ, sau không biết kiếm được tiền ở đâu, liền chuộc thân, lấy lại khế ước. Hiện đang làm tay chân sai vặt linh tinh trong thành."
Hai người kia vẫn còn ở biệt trang, một thiếu niên và một người đàn ông trung niên. Vừa rồi Tề Nhạc còn kinh ngạc, nhưng lúc cưỡi ngựa trên đường bị gió đêm thổi qua, hắn liền thanh tỉnh lại.
Cho dù Ly Ngọc thủ đoạn có cao minh đến đâu đi nữa, cũng không thể biến không thành có. Tuy mấy người bọn chúng khai ở trong thành, cũng không có lý nào lại quen thuộc Tề Nhạc hắn như vậy được. Vừa nhìn thấy hắn, bọn chúng liền cười thành tiếng, không thèm để ý tới hắn, lát sau bị Ly Ngọc truy vấn liền buột miệng gọi hắn là "tiểu thiếu gia"! Chỉ có một khả năng, là ngay từ đầu bọn chúng đã nhận ra hắn.
Hai người này nhận ra hắn, vậy thì mấy người đã trốn thoát thì sao? Huống gì, theo lời của bọn họ, người chủ mưu sau màn chính là Tứ thúc! Tứ thúc hẳn đã nhận được tin tức. Vậy hắn cũng chẳng có hơi sức đâu mà vòng vo tam quốc nữa.
Quả nhiên, sắc mặt Tề Chương liền trầm lại, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, đừng do dự, lề mà lề mê cứ như mấy cô nương ở Hồng Hoa lâu vậy!”
“Cẩm cô cô bị người ta giết hại rồi, Tứ thúc, người biết không?" Tề Nhạc không dám nhìn Tề Chương, hắn nhìn ly trà trên bàn, thấy bên trong ly nước trà gợn sóng lắc lư, "Cô cô cùng phu quân của người trở về, gặp phải thổ phỉ, đã bỏ mạng ngoài thành."
Tề Chương nhướng mắt, nghiêm túc nói: "Ta biết."
Như có một bàn tay vô hình bóp chặt tim Tề Nhạc, khiến hắn không thở nổi, giãy dụa hỏi: "Vậy thì... người ở lại đó theo dõi, cũng là người của thúc ư?"
Thật là nhảm nhí.
Mọi việc lớn nhỏ, từ buôn bán, giao thiệp đều nằm trong tay Tứ thúc. Những người còn lại trong gia tộc đều một thân áo trắng, không nhúng tay vào.
Tề Chương để bút lông sói qua một bên, sốt ruột nói: "Đúng vậy. Tề Thành Lĩnh, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Là người sai người giết cô cô sao?” Tề Nhạc rống lên, cảm giác hít thở không thông đột nhiên biến mất.
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tề Chương, Tề Chương sắc mặt âm trầm cũng đang nhìn thẳng vào hắn, sau đó đột nhiên giơ tay, một cái tát giáng xuống, nhưng chỉ nghe tiếng gió, lại dừng cách mặt Tề Nhạc một gang tay. Dù sao cũng là trưởng bối Tề gia, địa vị cao, không thể chấp nhặt với tiểu bối, cho nên Tề Chương rút tay về, chậm rãi nói: "Không phải ta."
Sau đó, Tề Chương lớn tiếng: "Ta còn tưởng ngươi thật điều tra ra cái gì. Cút trở về, đừng làm loạn nữa! Ngày mai đưa thi thể của hai người bọn họ trở về chỗ cũ đi!”
“Ta không. Dựa vào cái gì lại đối xử với họ như vậy!" Tề Nhạc kiên cường lớn giọng. “Hơn nữa, bọn họ không nên lá rụng về cội sao? Ngay cả mộ phần tổ tiên cũng không thể quay về, cứ như vậy chôn cất ngoài thành Tô Châu sao?! Thúc định chôn ở nơi hoang vu như vậy ư?!" Cái tát đó cuối cùng cũng giáng xuống mặt Tề Nhạc, hắn nghe thấy Tề Chương lạnh lùng khiển trách: “Thật nực cười!”
“...Còn việc ngươi đang làm bậy giờ không vô lý sao?” Một lúc lâu sau, Tề Nhạc ngẩng đầu lên, nức nở nói: "Là đại thúc cùng nhị phòng và tam phòng sao? Còn có ai? Tại sao... "
Nhìn đứa cháu trai sắc mặt trắng bệt cười đến chảy cả nước mắt, Tề Chương thật sự chưa từng thấy hắn khóc. Trầm mặc một lát, ngữ khí vẫn là có chút mềm đi: "Quên đi, kết giao cùng Hoàng thân quốc thích, nhập sĩ làm quan, hoặc là bố trí binh mã lương thảo phòng trường hợp khẩn cấp, đều không nằm trong tay Tứ phòng chúng ta. Khi ta biết chuyện này, tiểu Cẩm đã chết. Bất quá, mười năm trước, tên của con bé đã bị gạch khỏi gia phả. Ngươi cứ coi như Cẩm cô cô của ngươi đã chết từ lâu rồi di.”
“Cô cô đáng chết sao?"
“Ngươi hỏi ta?” Tề Chương chế nhạo: "Là người Tề gia, ta chỉ có thể trả lời ngươi, con bé đáng chết. Năm đó, cô cô ngươi phá hỏng hôn ước. Tề gia suýt nữa đã chết dưới tay Quảng Bình Vương. Tổ phụ tổ mẫu ngươi và ta chỉ có thể nhanh chóng tìm một xác chết tương tự cô cô ngươi ngay trong đêm, giải quyết hậu quả của nàng, minh oan cho Tề gia. Chuyện này trong nhà không ít người biết, nhưng đều biết điều nhất mực giữ kín, đều nhắm mắt làm ngơ, thả nàng ấy đi, nhưng nàng còn dám quay về Tô Châu? Là xem Quảng Bình Vương chết rồi sao?!"
Tề Nhạc tay chân phát lạnh. "Nhưng... nhưng cô cô chính là sợ bị phát hiện nên phu thê hai người mới không mang theo người hầu!”
Chẳng lẽ Lâm gia ở Lô Châu luôn bị người nhà Tề gia theo dõi sao? Nhìn thì như thân ngoài cuộc, kì thực vẫn bị vây dưới cánh chim u ám kia sao?
Vị thiếu gia cả ngày cà lơ cà phất rút cuộc cảm thấy một tia nguy cơ cũng khủng hoảng, thật làm hắn có cảm giác bản thân làm “gia quan lễ” sớm vậy.
(Theo các nghiên cứu, nam nữ thanh niên trong xã hội thị tộc khi đến tuổi trưởng thành phải tham gia “thành đinh lễ” 成丁禮mới có thể trở thành thành viên chính thức của thị tộc, mới có thể hưởng thụ quyền lợi vốn có và thực hết hiện các nghĩa vụ. Quán lễ 冠禮 đời Chu <nghi thức gia quan> (“gia quan” 加冠 tức đội mũ) chính là từ “thành đinh lễ” biến hoá ra.)
Tề Nhạc nhất thời không nói nên lời.
Nhưng một lúc sau, Tề Nhạc nghe thấy thúc phụ mình thở dài bất lực: “Nhưng với tư cách là huynh trưởng, ta hy vọng muội ấy sống tốt.”
Nếu không, khi tiểu muội muội trèo tường nhìn trộm Lâm Mẫn, lúc trở về còn hỏi ý kiến hắn, Tề Chương đã không vỗ ngực đảm bảo, việc còn lại cứ giao cho hắn.
... Chàng thanh niên kiêu ngạo năm đó, sau khi trưởng thành, đi khắp nơi, đã biết, có rất nhiều chuyện, lực bất tòng tâm, không phải hắn muốn là được.
Tề Nhạc hoàn toàn không nói nên lời. Bởi vì hắn tinh ý phát hiện tâm tình của thúc thúc cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.
Tề thiếu này là người rất giỏi mua vui trong khổ, vừa so sánh xong liền nín khóc, lau nước mắt nói: “Được, ta đi Nghi Trang tìm hai người dáng người tương đương, lại để cho người chôn cất trở lại. Thúc thúc, thúc cứ tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, người của thúc ngày mai ta cũng thả về. Là người phát hiện họ bị thổ phỉ giết, lại phát hiện có điều không đúng cho nên mới cho người theo dõi? Người cũng không cần lo lắng, người phát hiện là bằng hữu giang hồ, công phu không tệ, chỉ là ngẫu nhiên đi qua, mới thuận tay cứu người, lại không cứu được, cho nên mang theo lệnh bài, tính toán mang đến Tề phủ, vừa vặn gặp được cháu, cho nên liền tiện tay đưa cho cháu. Bọn thổ phỉ chắc hẳn chưa phát hiện được lệnh bài khắc chữ “Tề” phía sau."
Tề Chương thấy đứa trẻ này đã đoán được tám chín phần mười, liền gật gật đầu, thể xác và tinh thần hắn đều kiệt quệ, nghĩ thầm nếu đứa trẻ này chịu cố gắng thì hắn sẽ thư nhàn như thế nào.
Sau đó, Tề Chương chỉ vào cửa, chỉ nói một chữ: “Cút!”
Tề Nhạc thản nhiên rời đi. Đêm trăng thăm thẳm. Không biết là cú đêm hay quạ, tự dưng lại kêu lên.
Nức nở như khóc.
Ngồi phía trên mái nhà, nhìn những viên ngói đen xếp chồng lên nhau đặc trung của sông nước Giang Nam, Giang Châu Tư - vị bằng hữu giang hồ- đưa tay gãi mớ lông xù trên đầu Đào Tử, ra hiệu cho nó im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT