Editor: Lưu Hii
Không đợi Tạ Trọng Tự mở miệng, Cẩm Quan liền phi thân ra ngoài. Sức lực công kích của một con ưng thành niên làm cho kẻ tới lảo đảo lui về sau, hắn bất đắc dĩ phải đưa đao lên đỡ.
Lúc này Tạ Trọng Tự mới thấy rõ người tới, tia buồn ngủ cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Người tới, không chỉ một người. Trong phòng có ba người, còn một người đang nhảy vào từ cửa chính.
Bút tích của kẻ nào lớn như vậy?
Bốn vị khách không mời mà đến đều mặc y phục đen, che mặt cầm binh khí, thân hình cường tráng, rất khó đối phó.
Rốt cuộc Cẩm Quan cũng chỉ là một con ưng, đánh lui một tên đã không dễ, nó chật vật quấn lấy tên khác, lông trên người đều dựng thẳng tắp, kém chút nữa là thoát thai hoán cốt thành một con mèo xù lông.
Vì vậy, còn hai tên thích khách trong tay cầm đao lập loè hàn quang, chúng xông lại chém thẳng về phía nàng.
Tạ Trọng Tự không kịp phòng bị, lại không có chỗ trốn, đang muốn tìm vật gì đó để ném chúng, nàng chộp lấy một bức tượng lạnh lẽo trên bàn bên cạnh, dư quang thoáng nhìn qua, là gương mặt hiền từ của tượng Phật Quan Âm.
Tạ Trọng Tự “.....”
Có lẽ là vì trọng sinh, nàng từ kiểu người không tin thần phật, bây giờ ít nhiều gì cũng có vài phần kính sợ đối với Huyền môn.
Chẳng qua chút kính sợ này cũng không ngăn nổi cánh tay đang dùng lực của nàng được, nàng cứng đờ niệm một câu, “A di đà phật, Bồ Tát bảo hộ ta.”
Bồ Tát rộng lượng, chắc sẽ không bị nàng to gan lớn mật làm cho tức chết đâu, mà nàng cũng không mất đi chừng mực. Tượng Quan Âm bay tới giữa mặt tên nọ, gã né không kịp, liền ăn của pho tượng vào mặt, lưỡi đao trong tay cũng vì vậy trong nháy mắt liền lệch hướng.
Tạ Trọng Tự nhân cơ hội đó lăn từ giường xuống nơi rộng rãi, lại nhanh nhẹn tránh thoát khỏi thanh chuỷ thủ của tên khác. Sau đó nàng sờ sờ bao cổ tay.
Từ lần gặp nạn lần trước, liền trang bị trên người không ít đồ vật, không cần nghĩ ngợi, nàng túm lấy túi gấm tung ra, đồng thời quát, “Mông Hãn Dược*!”
(*Thuốc mê.)
Hai tên thích khách tức khắc nín thở lui về sau, Cẩm Quan đang cuốn lấy bọn chúng cũng nghiêng đầu né tránh, Tạ Trọng Tự nhân cơ hộ thổi còi hạ lệnh cho Cẩm Quan, “Trảo mắt!”
Cẩm Quan thường ngày tác chiến rất có phong thái của đại tướng, không bất ngờ công kích người khác, đối với mặt người cũng hiếm khi xuống tay. Nhưng khi đã nghe được lệnh của chủ nhân, nó cũng không cần giữ kẻ nữa, cự mỏ như mũi tên nhọn mổ xuống vị trí yếu ớt trên cơ thể con người.
Hai tên thích khách đối phó với Tạ Trọng Tự cẩn thận trừng mắt nửa ngày cũng không phát hiện điều gì khác thường, một gã hung tợn quát, “Con mẹ nó! Tên khốn này lừa chúng ta!”
Gã gào lên một tiếng, sau đó tóm vũ khí vọt lên, Tạ Trọng Tự tiếp tục tung ra bột phấn màu hồng “Bột ớt cay!”
Tên thích khách căn bản không tin, gã đi xuyên qua đám bột phấn hồng dày đặc, không cảm nhận được mắt đau hay bị sặc ớt, ngược lại chỉ thấy mùi hương thoang thoảng của phấn thoa, gã càng chắc chắn rằng tiểu hỗn đản này đang lừa bọn chúng, gã không sợ hãi mà vọt thẳng tới chỗ Tạ Trọng Tự.
Tạ Trọng Tự “ha” một tiếng, “Quả thật không phải ớt cay.” Nàng từ từ bổ sung thêm một câu, “Là Ngũ Bộ Đảo.”
Tuý Sinh Ngũ Bộ Đảo và Hàm Tiếu Bán Bộ Điên, đều là kịch độc. Bán Bộ Điên làm cho con người trong vòng nửa bước sẽ co giật run rẩy, Ngũ Bộ Đảo còn lại làm cho người ta đi vài bước liền ngã xuống đất dậy không nổi.
Loại thuốc kịch độc này giá vô cùng cao, nửa bình trị giá vạn lượng.
Bốn tên thích khách hiển nhiên là đồ nhà quê chưa trải sự đời, thậm chí có gã còn cười ha ha, một bên hung hăng đá Cẩm Quan đang choáng váng đi, một bên há mồm hút bột phấn nói, “Đừng nghe tên nhãi này nói bậy! Chính hắn cũng hít phải, muốn chết thì cùng chết! Chắc chắn là đang gạt chúng ta, xông lên! Ha ha ha ha....”
Tiếng cười vui vẻ của gã đột nhiên ngưng bặt, đau đớn không thể miêu tả từ tim lan ra tứ chi, nháy mắt gã liền thất thần. Trong nháy mắt đó, Cẩm Quan liền rít lên một tiếng dài sau đó đánh úp lại, cái mỏ sắc nhọn như đang phóng to trong đồng tử của gã, sau đó.....
Gã không nhìn thấy gì nữa. Thậm chí âm thanh cũng không thể phát ra, trong họng gã chỉ có những tiếng ‘khực khực’ đau đớn.
Không chỉ gã, mà ba người còn lại cũng như những con rối gõ bị người thao túng cắt đứt dây, đầu tiên là cả người cứng đờ, sau đó ngã sấp xuống đất không nhúc nhích được.
Tạ Trọng Tự đối với những tấm chiếu chưa trải thở dài, nàng nhún nhún vai, “Đã bảo là Ngũ Bộ Đảo, ai bảo các ngươi không tin.”
Bốn ánh mắt ngoan độc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, như tò mò vì sao nàng không che mũi miệng, nhưng một sợi tóc cũng không tổn hại gì. Phải biết rằng, khi bột phấn rơi xuống, con ưng kia hiểu nhân tính mà né ở bên ngoài bột phấn, hiện tại vẫn còn đang đứng trên xà nhà cao, dường như đang sợ hãi những bụi phấn đó.
Tạ Trọng Tự gọi Cẩm Quan, “Lại đây.”
Chờ tới khi Cẩm Quan bám vào cánh tay nàng, nàng mới đem viên tiểu hoàn cho nó ăn xem như giải dược.
Cẩm Quan há mỏ ngậm lấy, sau lại nhả ra thứ gì đó, Tạ Trọng Tự nhíu mày, còn tưởng rằng nó đem giải dược vốn ít ỏi nhả ra, đang chuẩn bị nhặt lên, nương theo ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ soi vào, thứ vừa rơi xuống mặt đất hoá ra là tròng mắt của con người.
Tạ Trọng Tự dời mắt đi, vốn định bổ cho bốn cái củ cải này mỗi người một đao, nhưng hiện tại nàng có chút buồn nôn.
Nàng cũng không định giải thích vì sao nàng không bị gì với đám người đang hấp hối đó, Tạ Trọng Tự đẩy cửa đi ra ngoài.
Diệp Trúc ở cách vách nàng, trong phòng không có tiếng động cũng không có ánh sáng, trong lòng Tạ Trọng Tự căng thẳng, nàng đá tung cửa vọt vào, phát hiện bên trong trống rỗng. Tạ Trọng Tự thở nhẹ một hơi, tiểu cô nương này vẫn chưa quay về.
Một hơi này vẫn chưa thở ra hết, Tạ Trọng Tự bỗng nhiên nghe thấy trong phòng cách vách vang lên một trận ‘ầm’, cũng không biết là tủ gỗ hay bàn dài bị đổ, tiếng đồ sứ vỡ nát vang lên sau đó.
Tạ Trọng Tự cứng người, đang muốn qua đó xem sao, bỗng nhiên nàng ngửi được mùi khét của lửa cháy. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sự ấm áp dần dần bao trùm khắp nơi.
Tâm Tạ Trọng Tự lạnh hơn phân nửa..... Có kẻ phóng hoả từ lầu một!
Mùi này là dầu thông, lửa cháy không ngừng còn đổ thêm dầu thông!
Tạ Trọng Tự bất chấp mọi thứ, nàng vọt tới trước cửa phòng Tuyên Giác, nàng đưa chân đá tung cửa, cánh cửa một chút cũng không xê dịch, buổi tối đi ngủ Tuyên Giác đều khoá cửa phòng.
Trong phòng động tĩnh đánh nhau không nhỏ, từ ánh sáng u ám bên trong, số lượng người tới phòng Tuyên Giác chỉ nhiều không ít!
Trái tim Tạ Trọng Tự run lên, nàng lấy lưỡi kiếm mỏng từ tay áo, rồi cắm nó lên khe hỡ giữa hai cánh cửa, hung hăng phá cửa, chốt cửa bên trong miễn cưỡng mở ra một nữa. Vì vậy nàng bắt đầu tông cửa, nàng vừa tông cửa vừa quát, “Tuyên Giác?! Tuyên Giác!”
Bên trong không đáp lại, cũng không biết là không thể phân tâm, không có tinh lực đáp lại, hay là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Có tên thích khách nghe động tĩnh của nàng, gã vứt một thanh trường kiếm chọc thủng cửa gỗ, suýt chút nữa chọc tới sườn mặt của Tạ Trọng Tự.
Tạ Trọng Tự mắng thầm một câu.
Cũng may thanh trường kiếm này đã chọc thủng cánh cửa vốn dĩ không phá nổi này làm cho nó lơi lỏng vài phần, dưới sự hỗ trợ của Cẩm Quan, sau hai mươi mấy cú tông, cửa phòng đã bị phá.
Trong quá trình phá cửa, âm thanh trong phòng càng lúc càng nhỏ, Tạ Trọng Tự chỉ thấy trái tim mình đập ‘bang bang’ như muốn thoát khỏi lòng ngực mà bay ra ngoài.
Cẩm Quan hộ chủ, nó bay trước Tạ Trọng Tự, xông thẳng vào phòng nôn nóng rít lên vài tiếng.... Mùi máu tươi quá nồng đậm kích thích tính hiếu chiến của nó.
Tạ Trọng Tự cũng nhân cơ hội xông vào, nàng liền nhìn thấy Tuyên Giác đang nửa quỳ trên mặt đất hai mắt đỏ bừng, y phục đơn bạc trên người cũng không biết là dính máu của bản thân hay là máu của kẻ địch, nửa thân trên đều nhiễm đỏ, tay trái chàng bóp chặt yết hầu của hắc y nhân, tay phải siết chặt chuỷ thủ đâm vào vai gã, miệng động đậy như đang nhân cơ hội ép hỏi vài câu.
Tuyên Giác không ngờ Tạ Trọng Tự phá cửa nhanh như vậy, chàng chần chờ trong một cái chớp mắt, liền lập tức bẻ gãy cổ tên hắc y nhân. Đương nhiên chàng có biện pháp bức cung, nhưng chàng lại không muốn Tạ Trọng Tự nhìn thấy.
Tạ Trọng Tự thở không được, nàng nói “Tuyên Giác, không sao chứ?!”
Lời này nàng vừa nói ra liền thấy Tuyên Giác lảo đảo một chút, thanh chuỷ thủ trong tay chàng rơi xuống sàn.
Lúc này Tạ Trọng Tự mới thấy rõ, trên xà nhà tối tăm, ngang dọc năm sáu thi thể, đều ăn một đao mất mạng. Mà lòng bàn tay Tuyên Giác máu tươi đầm đìa, miệng vết thương sâu tới mức có thể thấy được xương cốt.
Tuyên Giác để tay ra sau lưng, lời ít ý nhiều nói, “Đoạt đao bị thương, những thứ khác không sao.”
Tạ Trọng Tự không nghi ngờ chàng, nàng lấy một cái khăn gấm ra, lấy Kim Sang dược tuỳ thân rải lên đó, nàng túm lấy tay Tuyên Giác, quấn cái khăn gấm lên tay chàng, sau đó lấy một cái áo ngoài để cho chàng phủ lên người. Về phần kim quan.... Thôi quên đi, chờ đi tìm được nó, nàng đoán là hai người bị nướng thành thịt xiên mất.
Sau đó Tạ Trọng Tự liền túm lấy Tuyên Giác nói, “Chạy mau, đi lấy nước!”
Không ngờ Tuyên Giác đã sớm biết, chàng không cần nhìn ra ngoài cửa sổ nói, “Thôi, đi lên phía trên.”
Tạ Trọng Tự cảm thấy kỳ quái chạy trốn không phải nên đi xuống sao, lúc ra khỏi cửa nàng lập tức hiểu rõ.
Bên ngoài đã biến thành biển lửa, xuống lầu dưới tất nhiên sẽ tự đưa mình vào địa ngục. Đây là lầu ba, những mảnh gỗ vụn cháy liên tục rơi vào người của bọn họ, bỏng rát.
Cẩm Quan theo sau hai người, cánh của nó bốc cháy, nhưng vẫn cố gắng né thanh xà ngang đang rơi xuống.
Cuối cùng cũng đi tới cầu thang, Tạ Trọng Tự thả thào một hơi, Cẩm Quan bỗng nhiên rít lên, lúc này nàng mới phát hiện, có tên hắc y nhân đang ngồi mai phục tại đây, trong ta gã còn mang theo một cái nỏ.
Tạ Trọng Tự “.....”
Tên nào thù hằn bọn họ ghê gớm vậy!!
Ánh mắt Tuyên Giác trầm xuống, phòng ốc phía sau bắt đầu sập xuống, họ phải lập tức chạy lên trên. Chàng túm lấy Tạ Trọng Tự ôm vào lòng, thấp giọng nói, “Đừng nhìn.”
Tạ Trọng Tự úp mắt vào ngực Tuyên Giác nên chỉ có thể nghe được tiếng lưỡi dao phá không khí mà đi, chỗ cầu thang có tiếng ‘bịch’ có người ngã xuống sàn, sau đó co giật rơi vào biển lửa.
Tạ Trọng Tự đưa lưng về hướng đó, nàng không nhìn, chỉ rũ mắt nhìn tay chàng, quả nhiên, thanh chuỷ thủ trên tay trái của Tuyên Giác đã biến mất.
Nàng cũng hiểu rõ vì sao Tuyên Giác lại ôm lấy nàng.
Ngọn lửa nhảy nhót nuốt lấy bốn phía, hai người căn bản không thể nào đi song song, bọn họ chỉ có thể nối đuôi đi sát vào nhau. Tuy là như thế, nhưng cũng không dễ đi, ngọn lửa gần như nuốt trọn đường đi. Lúc bọn họ vừa bước lên cầu thang, một cái cột cháy rực đổ về phía họ. Tuyên Giác rên một tiếng, sau đó cắn chặt răng ba bước thành hai hướng tới lầu bốn. Chàng nhớ rõ, nơi này có đài ngắm cảnh.
Tạ Trọng Tự nín thở, nàng không dám gây thêm phiền phức cho chàng. Lúc nãy nàng thấy bước chân Tuyên Giác hơi lảo đảo, có lẽ..... Chân chàng đã bị thương.
Tuyên Giác chưa vấn tóc, Tạ Trọng Tự liền dứt khoát túm lấy tóc của chàng giữ trong lòng bàn tay.
Ừm.... Đốt trọi xấu trai lắm.
Sau đó nàng cười tâm mình lớn, có thể sống sót được hay không còn chưa biết đâu. Nhưng không hiểu vì sao, khi cùng người trong lòng dù ở một nơi thế này, chàng lại làm nàng có cảm giác an tâm kỳ lạ.
Chúng ta có thể sống sót mà, đúng không?
Dù sao đời trước thảm hại như vậy, cũng có thể sống tới bây giờ.
Cuối cùng cũng tới được đài ngắm cảnh, Tuyên Giác có chút chống đỡ không nổi, Tạ Trọng Tự đỡ lấy chàng. Họ quên mất con kênh đào sóng nước lấp lánh này có dòng xoáy xiết bên trong.
Nàng hiểu ý Tuyên Giác, ôm lấy chàng nhảy vào dòng sông.
“Tõm” một tiếng, bọt nước văng tung toé...