Editor: Lưu Hii

Tâm không kiên định, sẽ dễ bị hù doạ.

Sương mù ở mộ địa dày đặc, làm cho người bình thường bước tới đây hoảng sợ vô cớ.

Cẩm Quan trên vai Tạ Trọng Tự xù lông, nó vỗ cánh “phạch phạch” muốn bay lên mổ người.... Hoặc là quỷ ở phía trước?

Nhưng chưa kịp cất cánh đã bị Tạ Trọng Tự đè lại. Tạ Trọng Tự cuốn lưỡi nhẹ nhàng huýt sáo, con ưng cực hiểu tính người, lông cũng không xù nữa, ngoan ngoãn bấu chặt vào bao tay của nàng không dám lỗ mãng.

Người nhà của Hàn Vượng cách xa ngàn dặm ở ngoài Đông Cương, chỉ có người biểu thúc là bà con xa ở Dương Châu, vì Hàn Vượng tội ác tày trời, bị phán trọng hình, nên người nhà không dám làm đám tang, chỉ có thể xây dựng mộ bia vô cùng đơn giản.

Mộ địa nơi này cô cùng hẻo lánh và hoang vắng, không có hoa tươi viếng thăm, cũng không có câu đối phúng điếu tưởng nhớ, cũng không biết những cô hồn dã quỷ nơi này thuộc về triều đại nào.

Ít nhất thì ba dặm xung quanh đây không có một mẩu ruộng đất nào, vừa sáng sớm tinh mơ, là kẻ nào rảnh rỗi chạy tới nơi rừng núi hoang vắng này?

Tuyên Giác cũng nhìn thấy bóng trắng mơ hồ đó, bước chân chàng khựng lại, sau đó dùng khẩu hình nói với Tạ Trọng Tự, “Đuổi theo.”

Đây là muốn âm thầm theo đuôi.

Hai người đều từng luyện võ, nên bước chân uyển chuyển không gây ra tiếng động, không gần không xa đi theo sau, bóng trắng phía trước không có phản ứng, có lẽ vẫn chưa phát hiện ra hai người bọn họ.

Những chiếc lá mùa thu ngả vàng, bị mưa gió của mấy ngày trước thổi cho tán tác, lá rơi đầy trên mặt đất.

Cuối cùng, thân ảnh phía trước cũng dừng lại, người nọ đứng trên con dốc nhỏ khá khuất ở cạnh sườn núi, bên cạnh là những ngôi mộ hiu quạnh.

Người đó lặng yên đứng đó một lúc, sau đó ê ê a a cất giọng hát.

“Sinh tử lưỡng mang, cố nhân Cửu Tuyền hạ.....”

“Bạch tuyết lạc tấn, liêu đắc phát như sương....”

“Cô bổn dã vọng, thế lộ trọng mang mang....”*

(*Sống chết bất định, bằng hữu nơi Cửu Tuyền

Tuyết trắng lạc tóc mai, tóc như sương

Mộ người cô đơn, đời người dài dằng dặc.)

Tạ Trọng Tự không nghe nhiều từ hí cho lắm, lần trước xem diễn khúc cũng là lần bồi Thích Quý phi ăn Tết đến nay, nên nàng không rõ là từ hí này xuất phát từ diễn khúc nào.

Người xướng còn mang theo tiếng khóc nỉ non mĩ miều, làm cho da đầu Tạ Trọng Tự tê dại, nhất thời liền dựng tóc gáy.

Còn Tuyên Giác lại thở dài một hơi, chàng tỏ vẻ thương xót, khẽ lắc đầu.

Tạ Trọng Tự thấy chàng tỏ vẻ như việc này đúng như trong kế hoạch của mình, nàng định chuẩn bị thấp giọng dò hỏi, thì làn điệu phía trước bỗng nhiên thay đổi.

Nếu nói vừa rồi giống như thương nhớ người vợ đã mấy, ký thác nổi nhớ thương tha thiết đau khổ, thì hai câu kế này vô cùng thê thương bi tráng.

“Ngã đạo kì gian, đạo trở thả trưởng....”

“Nhược hữu lai thế, đương vi thu sương, vô vi hạm dương....”*

(*Con đường thiếp đi, dài dằng dặc lại gian nan

Nếu như có kiếp sau, thà làm sương thu, cũng không muốn làm con cừu bị cầm tù nơi cũi giam.)

Người trước mặt dường như bị vỡ giọng, âm thanh vốn đang cao vút, bỗng nhiên nhỏ lại, giọng hát vẫn còn quanh quẩn len lỏi đến từng ngóc ngách trong mộ địa.

“Đương vi thu sương, vô vi hạm dương....”

“Vô vi hạm dương....”

Tạ Trọng Tự vốn đang buồn bực vì nghe âm thanh lớn như vậy, cẩn thận nhìn lại, thì thấy người phía trước vô lực quỳ sụp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm nhỏ giọng hát đi hát lại câu hát.

Giọng nói có chút khàn khàn nhưng không khó nghe, là một nữ tử, được ông trời ban cho giọng nói ngọt ngào.

“.... Hai năm trước ta không đến thăm chàng.” Nàng ta nỉ non, có chút dè dặt nói, “Trung Thu năm nay, cùng với thành Dương Châu trong dĩ vãng vẫn náo nhiệt giống hệt nhau, trời cũng mưa, một phiếu lên thuyền hoa trên sông Dạ Yến vẫn khó cầu....”

Âm thanh nàng ta nhỏ dần, thật lâu sau mới lấy hết can đảm mở miệng nói tiếp, “.... Chàng cũng không nhìn thấy được.”

Giờ thìn, nắng lên sương tan.

Ánh nắng yếu ớt phá tan sương mù, chiếu lên búi tóc của nữ tử đó cùng với sườn mặt khốn khổ của nàng ta.

Trong lòng Tạ Trọng Tự vốn có suy đoán, nên khi nhìn đến gương mặt đờ đẫn kia, nàng cũng không quá kinh ngạc.

Là Uyển Cơ.

Hoa Khôi Dương Châu, thật sự làm cho người ta đau lòng.

Uyển Cơ đem rượu trong tay rót xuống đất, cây trâm hoa trắng gác lên bia mộ, đốt chút giấy tiền, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi.

Khi xoay người lại, Uyển Cơ sửng sốt, nàng ta bị doạ suýt chút nữa làm rơi giỏ trúc trong tay xuống đất, chỉ biết hoảng hốt nhìn hai người không biết đã đứng phía sau từ bao giờ.

Sương mù đã hoàn toàn tan, Tuyên Giác cùng Tạ Trọng Tự đứng dưới ánh sáng mặt trời, lẳng lặng nhìn nàng ta.

Tuyên Giác phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, “Tiểu Uyển cô nương cũng đến đây để bái tế sao?”

Môi Uyển Cơ run run, nhịn không được lui về sau nửa bước, gót chân đạp phải bầu rượu dưới đất, rượu hoa quế thơm ngọt ngào vãi đầy đất. Nàng ta nói, “Phải, chỉ là một gã oan gia, sau khi chết cũng không cho ta yên, chư vị chê cười rồi.”

Hai vị này mấy hôm trước nửa đêm làm khách tới chơi, nàng ta còn ấn tượng rất sâu, ở rừng núi hoang vắng chạm mặt hai người như vậy, làm tâm Uyển Cơ hoảng loạn.

Nàng ta càng sợ là hai người này đến để giết người diệt khẩu, ánh mắt liếc nhìn con đường nhỏ bên cạnh Tạ Trọng Tự, nàng ta dồn toàn lực xuống chân tung người tháo chạy.

Bỗng nhiên có một đôi cánh cực lớn ngăn nàng ta lại.

Tim Uyển Cơ như vọt lên cổ họng, dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Cẩm Quan, dừng bước chân lại, run rẩy hỏi, “Không biết hai vị gia đây là có việc gì sao?”

Tạ Trọng Tự thầm nghĩ: Vô nghĩa, hiển nhiên là đến gặp ngươi để tìm manh mối rồi. Nếu không, Tuyên Giác sao lại nhân lúc trước ngày giỗ của Hàn Vượng một đêm tới Oanh Thanh Mạn tìm người tán gẫu, tiện đà câu ra chuyện thương tâm của Uyển Cơ ngươi.

Tuyên Giác “Ba tháng trước, có người vào kinh ngự cáo trạng, đánh trống kêu oan ở đại lộ Chu Tước. Hình Bộ nghe được vụ án đầy máu và nước mắt này, quyết định lật lại vụ án phóng hoả năm xưa ở Ngõ Bạch Mã.”

Chàng đi tới gần ngôi mộ đơn độc của Hàn Vượng, cúi người ngồi xổm xuống, phủi bỏ tro tàn của tiền giấy dính trên bia mộ đơn giản, lộ ra dòng chữ được khắc một cách thô ráp đơn sơ, “Minh Quang năm mười hai chất tử Hàn Vượng chi mộ”, sau lại lấy ba nén hương, cắm trước bia mộ, nói, “Đánh trống kêu oan là một thương gia ở Tô Châu, tên là Chu Tin, tuy ở Tô Châu không tính là quá giàu có, nhưng cũng hơn xa thường dân. Hắn có hơn ba trăm con thuyền, mấy năm nay làm mậu dịch trên sông, hô mưa gọi gió, nhưng hắn sẵn sàng từ bỏ toàn bộ gia sản của mình vì để cáo trạng vụ án này, chỉ để vụ án có thể được thụ lí.”

Tuyên Giác thắp hương xong, đứng dậy nói tiếp, “Chi Tin nói hắn và Lương tiểu thư là thanh mai trúc mã, hai nhà có ý kết duyên với nhau, Lương gia bởi vì làm ăn buôn bán nên chuyển tới Dương Châu, lúc đấy hai nhà mới giảm bớt việc lui tới. Nhưng hắn vẫn cùng với Lương tiểu thư thư từ qua lại, tình nghĩa giữa hai người họ chưa bao giờ thay đổi. Khi biết được tin dữ là Lương gia bị hoả hoạn, hắn muốn tới Dương Châu một chuyến, nhưng lại phải thủ tang cho phụ thân, nên chậm trễ mấy tháng. Đến khi già trẻ Lương gia đều đã chôn cất hết, ngay cả đầu sỏ gây tội... Cũng chính là vị Hàn Vượng phóng hả thiêu Ngõ Bạch Mã, đã bị hạ táng qua loa. Chu Tin không thu hoạch được gì, chỉ nghe được tin tức hoang đường là Lương tiểu thư cùng với Hàn Vượng đã hứa hẹn cả đời, cùng tuẫn tình, kết luận vụ án là vị trả thù tình. Lúc ấy hắn tức muốn hộc máu, không có nơi trút giận, liền đào thi thể của Hàn Vượng từ bia mộ ra, đạp mấy cái, sau đó mới quay về Tô Châu.”

Một bản án xưa cũ như thế được lật lại, ắt hẳn có người phía sau đang liều mạng xúc tiến nó.

Tạ Trọng Tự không ngờ chuyện trong này lại phức tạp như vậy... Nàng là hậu duệ của quý tộc, sống trong ổ vàng ổ bạc lớn lên, từ trước đến nay mỗi khi muốn làm gì, chỉ cần hé miệng liền có hạ nhân đi làm ngay.

Nào giống các bá tánh bình thường, khốn khổ dày vò như vậy. Nhất thời trong lòng nàng ngũ vị tạp trần.

Uyển Cơ cũng không nghĩ tới sau lưng lại có nhiều chuyện quanh co lòng vòng như vậy, hoặc là nói, khi nghe đến vụ án ở Ngõ Bạch Mã, cả người nàng ta đều đờ ra rồi.

Tuyên Giác dừng lại một chút rồi lắc đầu nói, “Sau khi Chu Tin quay về Tô Châu, vẫn không buông bỏ chuyện này được, cứ canh cánh trong lòng chuyện này mãi, hắn lấy những lá thư của Lương tiểu thư gửi ra xem lại, càng không cảm thấy nàng là loại nữ tử ong bướm lã lơi, càng không giống kiểu người vừa tới Dương Châu một năm lại tuẫn tình theo người khác. Vì vậy, Chu Tin mới quyết định cầu xin trời cao, hy vọng rằng bản án này có thể lật lại. À, đúng rồi...”

Tuyên Giác chỉ vào ba nén hương nghiêm nghị nói, “Chu Tin sợ bản án thật sự có thể lật lại, điều tra ra không phải Hàn Vượng phóng hoả, mà hắn đã quật xác người ta lên rồi, nên nhờ vả ta trước tiên thắp ba nén hương bồi tội cho người ta.”

Tạ Trọng Tự “....”

Tạ Trọng Tự nhất thời cũng không phân biệt được đây là Tuyên Giác đang diễn trò, hay sự thật thật sự là như thế.

Ba thần sáu hồn của Uyển Cơ quay về nguyên vị, nàng ta lẩm bẩm, “Trách không được, mùa đông năm ấy khi ta tới đây... Nơi này tan hoang như vậy.”

Nàng ta còn tưởng rằng do tội của Hàn Vượng nên kích động sự phẫn nộ của dân chúng, nên mới đào nơi an nghỉ của hắn lên như thế.

Nàng ta cũng chỉ là một ca cơ yếu đuối, cũng sợ hãi thi thể bị chặt đứt đầu năm đó, phải cắn chặt răng mới dám mang thi thể chôn lại trong đất.

“Nhưng ta lại cảm thấy, có lẽ là Chu Tin đã lo lắng nhiều rồi.” Tuyên Giác tiếc nuối nhíu mày nói, “Chuyện này đã qua năm năm ròi, xác thịt cũng hoá thành xương trắng, cho dù là oan, thì sao có thể tố giác? Cô nương nói, có phải hay không? Ta ấy à, sợ là chuyến này đến đây tốn công vô ích một chuyến rồi.”

Uyển Cơ hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhận ra giỏ trúc trong tay không biết từ khi nào đã rơi xuống đất, nàng ta cũng không nhặt lên, cũng không màng mặt đất dơ bẩn bùn lầy, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, khấu đầu thật thấp, “Hoá ra hai vị đến là để tra án! Ngày ấy nỗi lòng ta khó an, làm chậm trễ việc lớn của hai vị đại nhân.... Thỉnh ngài thứ tội. Sau đó....”

Nàng ta do dự, sau đó dùng toàn bộ sức lực run rẩy nói, “Hàn Vượng tuyệt đối là bị oan! Cầu xin ngài minh tra!”

Chẳng qua hắn chỉ là một người hay thẹn thùng, ngay cả lấy mắt nhìn nữ nhân cũng không dám, sau có thể cùng cô nương khuê phòng chưa từng xuất các định thân cả đời được?

Giọng nói của Uyển Cơ vô cùng tuyệt vọng, Tạ Trọng Tự có chút bị ảnh hưởng bởi nàng ta, nàng nhìn về phía Tuyên Giác.

Tuyên Giác chỉ thương hại thở dài khe khẽ nói, “Cô nương mau đứng lên đi. Đã nhiều ngày trôi qua, có thể mời cô nương nói rõ mọi chuyện được không?”

Uyển Cơ đáp ứng, thậm chí còn xúc động muốn đem mọi chuyện ngay lập tức nói hết ra.

Trên đường cùng hai người rời khỏi mộ địa, nàng ta liền lải nhải, nói ra không ít trọng điểm.

Nàng ta nói, “Có người lấy ta uy hiếp Hàn Vượng.”

Sau lại nói, “Xác thật là có người muốn giết ta, nhưng lúc sau lại bỏ qua.”

Vì cẩn thận, nàng ta còn bổ sung thêm, “Khi ta đoạt vị trí Hoa Khôi không lâu, lúc nổi danh, có khách quý nguyện ý chuộc thân cho ta, cũng có khả năng là những người đó.”

Nàng ta tiếp tục nói, “Cuối tháng bảy năm ấy, Hàn Vượng để lại một lá thư, nói mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả, bảo ta tự chiếu cố bản thân thật tốt, sau đó chàng không xuất hiện nữa. Khi ta nghe được tin tức của chàng thì đã là ngày mồng năm tháng tám.”

Lửa lớn chảy một ngày một đêm, toàn bộ Ngõ Bạch Mã, những căn nhà ngói ngọc đều bị cháy trụi.

Cuối cùng nàng ta nói, “Hàn Vượng sợ ta sẽ bị bọn chúng nhòm ngó, toàn bộ thư đều đốt hết, chỉ chừa mỗi lá thư cuối cùng khi ấy. Nếu hai vị cần, ta có thể quay về lấy nói tới.”

Tuyên Giác gật đầu, ấn định giờ hẹn, sau đó lập lại giờ hẹn cùng địa điểm lần nữa, chỉ là trước khi đi, đột nhiên chàng hỏi, “Chữ viết của Hàn Vượng thế nào?”

Nói đến việc này, gương mặt Uyển Cơ nhu hoà một chút, thần sắc đờ đãn đều tiêu tán, lại có chút kiêu ngạo nho nhỏ đáp, “Chàng là người viết chữ đẹp nhất ở phố Văn Xương!”

*

Xem ra Uyển Cơ biết chuyện gì đều nói ra hết không hề giấu giếm.

Tạ Trọng Tự nhìn bóng dáng đi xa của nàng ta, bóng lưng nhẹ nhàng thanh thoát, như có thứ gì đó được thắp lên một lần nữa, không còn nặng nề u ám như trước.

Tạ Trọng Tự dời ánh mắt, lại nhàn nhạt quét mắt nhìn thần sắc ôn hoà của Tuyên Giác.

Chỉ trong năm sáu ngày mà đã lên hàng loạt các kế hoạch, thả dây, công tâm, giật dây, cuối cùng cháy nhà ra mặt chuột, lột bỏ được phòng tuyến của Uyển Cơ.

Chậc, kiên nhẫn thật đấy.

Tạ Trọng Tự không khỏi bấm tay tính tính lại, Thái Nguyên năm thứ tư Tuyên gia diệt vong, Thái Nguyên năm thứ bảy hai người bọn họ thành thân, Thái Nguyên năm thứ mười lăm phụ hoàng nàng mang bệnh qua đời, cùng năm đó hoàng huynh nàng đăng cơ, bốn năm sau, Tuyên Giác trực tiếp giết tới Thiên Kim Khuyết.

Khi đó, là kể từ lúc nào chàng đã biết được chân tướng khiến Tuyên gia rơi đài?

Kế hoạch của chàng, là bắt đầu từ khi nào?

Chuyện của đời trước, Tạ Trọng Tự không tìm được người để hỏi.

Nàng vuốt lông Cẩm Quan, lẩm bẩm, “Vẫn nên để bản thân vui vẻ thôi, đừng suy nghĩ linh tinh làm gì.”

Uyển Cơ trở về lấy thư từ, ngày gặp lại lần nữa định vào buổi tối, vì đề phòng ban ngày thật sự có người theo dõi, sẽ rút dây động rừng, nên họ quyết định nửa đêm sẽ đến Oanh Thanh Mạn.

Tạ Trọng Tự đối với chuyện này không có gì dị nghị, thậm chí còn cảm thấy Tuyên Giác suy nghĩ chu toàn.

Nhưng mà, lúc trời tối đen, có để người khác ngủ hay không hả??

Tạ Trọng Tự buồn bực ỉu xìu, “Tam công tử, hẹn lúc giờ tý thật sự không sai chứ hả?”

Tuyên Giác nhìn nàng sống không còn gì luyến tiếc dai dai thái dương, chàng cười ôn nhu đáp, “Đúng vậy. Nếu điện hạ không muốn đi cũng không sao, lúc về ta thuật lại cho nàng là được....”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play