Editor: Lưu Hii
Bến sông Độ Khẩu, muốn thông quan* nhất định phải có giấy tờ làm lộ dẫn*, vì đề phòng người khác mạo danh thay thế, các đặc điểm bên ngoài của dân chúng đều được ghi chép lại.
(*Thông quan: thông qua hải quan
Lộ dẫn: giấy đi đường.)
Khi nghe tiếng quát của tên thủ vệ kia, trán của Diệp Trúc lập tức toát ra tầng mồ hôi lạnh, Đại Tề thương lữ* phồn thịnh, ngày thường bọn họ không để ý tới việc kiểm tra khi thông quan, nên nàng ta không để việc này trong lòng. Cả chặng đường đi xuống phía nam đều thuận lợi, nào ngờ tới Dương Châu lại bị kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.
(*Việc kinh doanh và du lịch.)
“À, cái này không phải là do nhiều người quá hay sao, bị xô đẩy ấy mà.” Tạ Trọng Tự vô cùng nghe lời, thay đổi khẩu âm Giang Nam, cùng quan binh cười nói, “Đây, quan lão gia, đây là lộ dẫn của ta và đại ca ta, ngài xem đi.”
Quan binh nhìn hai ấn ký văn tư trên lộ dẫn, không phát hiện có gì khác thường liền cho hai nàng đi qua.
Đi vào thành Dương Châu, Diệp Trúc vẫn lo sợ bất an như cũ, Tạ Trọng Tự an ủi nói, “Yên tâm đi, không sao đâu. Chắc chắn là phụ hoàng ta hạ lệnh tra xét nghiêm ngặt, là do lo lắng cho an nguy của ta, nhưng người sẽ không làm lộ thông tin của ta đâu. Cho nên chúng ta không bị bắt thì sẽ ổn thôi.”
Trên sông mơ hồ có thể nghe thấy tiếng oanh ca yến hót trên thuyền hoa. Hai người đi dọc theo bờ sông tiến về phía trước, đám đông vốn đang chen lấn xô đẩy nhau bỗng nhiên dạt ra hai bên. Tạ Trọng Tự dắt ngựa nép vào một bên, gọi Diệp Trúc, “Tiểu Diệp Tử, đừng đi giữa đường, có xe hoa tới.”
Cách mấy trượng phía trước có một chiếc xe hoa trang trí mỹ lệ, vây quanh là lan can được chạm khắc đủ loại, trên đài cao là Duyệt Thần(?), từ thiếu niên đến trẻ con tóc để chỏm, các lão nhân lại càng nhiều hơn đều đứng yên lặng ngước nhìn lên trên, chiếc xe hoa được các tuỳ tùng vừa múa vừa đẩy, từ từ tiến về phía trước.
Diệp Trúc lớn lên ở phương bắc, là cô gái đang trong độ tuổi trưởng thành duy nhất ở thảo nguyên, thì được tuyển vào cung làm cung nữ, cho nên nàng ta tất nhiên là chưa bao giờ trông thấy Giang Nam phồn hoa mới lạ như vậy, mắt đều tròn xoe.
Tầm mắt nàng ta không rời mười mấy chiếc xe hoa kia, hận không thể có hơn mười cho mắt để ngắm cho đã. Bỗng nhiên sắc mặt Diệp Trúc đại biến, nàng ta muốn kéo lấy tay áo của Tạ Trọng Tự, quát “Điện, A Tự!!!”
Quá nhiều người chen chúc, cúi đầu cũng không nhìn thấy được mũi chân của bản thân, Tạ Trọng Tự nhíu mày vỗ vỗ đầu con ngựa đang nôn nóng bất an, nàng sợ con súc sinh này mất khống chế đá phải người, nên vẫn luôn gắt gao khống chế dây cương, nàng nghe Diệp Trúc quát một tiếng bèn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một tiểu đoàn tử* mặc cẩm y đang rơi xuống đất từ khe hở của lan can trên xe hoa, tên đạo sĩ mang mặt nạ và chòm râu giả ở phía sau căn bản không kịp bắt lấy nó. Đứa bé năm sáu tuổi chứ như vậy mà ngơ ngác rơi thẳng từ trên cao xuống!
(*Báo bao nhỏ)
Đứa bé nhỏ tuổi không tính là quá nặng, nhưng rơi trúng đầu người khác cũng là quá sức, còn nữa, bên dưới lại ồn ào chen lấn, nó rơi xuống đất ngã bị thương không nói, nếu vận khí không tốt có lẽ sẽ bị người xung quanh dẫm chết mất.
Nhất thời mọi thứ đều loạn thành một đoàn.
Tạ Trọng Tự không kịp suy nghĩ, nàng vô thức đạp lên yên ngựa, nhờ phúc đức của vị mã đại gia cao lớn này, nên nàng trở thành người cao nhất so với các nam tử ở đây, nàng dang rộng vòng tay, không có gì cản trở liền đón lấy đứa bé. Không nặng, Tạ Trọng Tự có thể dùng một tay để ôm lấy.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì vị mã đại gia vừa mới lập công xong bỗng nhiên bị bá tánh xung quanh vây xem làm cho hoảng sợ không nhẹ, một khoảng trống nhỏ lộ ra, nó hí vang một tiếng, sau đó tung vó lộc cộc vọt thẳng về phía trước.
Tạ Trọng Tự thầm rủa một tiếng, con ngựa đang sợ hãi, kéo dây cương thế nào cũng không chịu dừng lại. Mắt thấy người đi đường kinh hoảng chạy trốn sắp bị đạp trúng, sợ là sẽ trở thành oan hồn dưới móng ngựa, nàng cắn răng, rút thanh chuỷ thủ chuẩn bị trực tiếp giết chết con ngựa này.
Nhưng có người lại nhanh hơn nàng một bước. Loan đao màu bạc xé không khí mà đến, đâm vào chi trước của con ngựa, nó ăn đau, nhất thời mất đà ngã gục trên mặt đất.
Tạ Trọng Tự ôm lấy đứa bé che chở trong ngực, cuộn người lại lăn lộn vài vòng, sau khi ngừng lại bèn ho khan vài tiếng, sau đó mới hồi hồn. Lúc này nàng ngẩng đầu xem xét đường phố suýt chút nữa bị mất khống chế, thầm nghĩ: Còn tốt, còn ổn.
Chỉ hỏng một con ngựa, cũng không sao, không làm bá tánh bị thương thì tốt rồi.
Mà đứa bé trong ngực nàng, dường như lúc này mới biết sợ, nó gân cổ gào khóc thảm thiết, khóc đến mức nước mắt nước mũi trộn lẫn thành một đoàn, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm như bông hoa cúc.
Tạ Trọng Tự không biết làm thế nào để dỗ dành trẻ con, lúc tay chân nàng luống cuống, bỗng nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng của nàng.
Trong đó có một người nói, “Bội đao của Trương đại nhân đúng là không tồi, sực việc đột ngột phát sinh, đã làm bẩn đao của ngài rồi.”
Thanh âm có chút quen tai, nhưng bốn phía lại ồn ào nên Tạ Trọng Tự cũng không kịp nghĩ nhiều.
“Không sao không sao! Ít nhiều gì cũng là ngươi phải ứng nhanh nhạy, nếu không có lẽ đã nháo ra mạng người rồi.” Vị Trương đại nhân kia hào sảng tỏ vẻ không sao cả, sau đó lại trầm giọng quát, “Kẻ nào dám phi ngựa trước mặt mọi người lúc Hoa Nhai du hành?! Ngốc tử sao?? Quấy nhiễu dân chúng, xem mạng người như cỏ rác, bắt lại tống vào đại lao cho hắn thanh tỉnh!”
Tạ đại ngốc tử “...”
Nàng nỗ lực dịch về phía sau, tận lực làm cho bản thân không bị chú ý, chẳng qua tên nhóc trong ngực nàng khóc quá hăng, cho nên tất cả tầm mắt của mọi người xung quanh đều đặt lên người nàng.
Tên tuỳ tùng bên cạnh Trương đại nhân nói, “Đại nhân, là ngựa của hắn. Vừa rồi chính mắt ta thấy được, chính là tiểu tử này, trong lòng hắn còn ôm một đứa bé nữa."
Tên tuỳ tùng khác nghi ngờ nói, “Hắn trốn chạy gấp như vậy, không phải là thừa dịp rối loạn, lừa bán trẻ con cho bọn buôn người chăng?”
Tạ Trọng Tự “....”
Nàng cúi đầu, nói không được mà không nói cũng không xong, trong lòng nàng biết rõ, tuyệt đối không thể để bị bắt vào đại lao, nếu không hôm sau liền bị mang về Vọng Đô mất.
Vì thế, Tạ Trọng Tự cân nhắc một lát, đè giọng nói, “Thỉnh đại nhân tra xét rõ ràng, mới về rồi đứa bé này từ trên xe hoa rơi xuống, tạ hạ sợ đứa bé này làm cho người bên dưới bị thương, lại sợ đứa bé rơi xuống sẽ bị bá tánh dẫm đạp mất mạng, nên mới thúc ngựa đứng lên cứu giúp. Có lẽ do nghiệt xúc này bị hoảng sợ, nên mới tung vó không chịu ta khống chế. Cũng may....”
Tạ Trọng Tự vừa định nói “Cũng may nhờ vị đại nhân đây ra tay tương trợ”, vừa nói được một nửa, nàng kinh nghi ngậm miệng lại, không thể tin được nhìn chằm chằm vào người đứng bên cạnh Trương đại nhân, như biến thành người câm.
Nàng, có phải vừa rồi nàng lăn vài vòng nên bị hỏng đầu rồi không? Vì sao nàng lại nhìn thấy Tuyên Giác ở đây chứ??
Đây là Dương Châu?? Không phải Vọng Đô a!!!
Hôm nay, Tuyên Giác đội quan tím mặc áo bào trắng muốt, bên hông treo ngọc tiêu, có lẽ là do xung quanh quá ồn ào, thần thái vốn ôn hoà nhã nhặn, nay là có vài tia không kiên nhẫn, chàng không nhìn về phía Tạ Trọng Tự , mặt mặt xám tro nhìn về phía con ngựa đang gục trên mặt đất, nói với Trương đại nhân, “Sơ tán đám đông, nếu không một chốc lại càng loạn.”
Tạ Trọng Tự nhân cơ hội cúi đầu thật thấp, tiếp tục đè giọng nói, “Cũng may nhờ vị đại nhân đây ra tay tương trợ.”
Quả nhiên, Tuyên Giác vẫn không nhìn nàng, chàng đang chuẩn bị cùng Trương đại nhân quay về trà lâu dùng trà bàn chuyện. Trương đại nhân thấy thế, cũng chỉ quát bảo thu thập thoả đáng, liền thả người đi.
Tạ Trọng Tự nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng thật không may, Diệp Trúc vốn dĩ bị bỏ rơi ở phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp Tạ Trọng Tự. Nàng ta thấy Tạ Trọng Tự đang ngồi dưới đất, búi tóc hơi rối, y phục dơ bẩn hệt như vừa lăn lộn trên mặt đất, lập tức đại kinh thất sắc hô, “A Tự ngươi không sao chứ?! Có bị thương hay không??”
Tạ Trọng Tự đen mặt, nàng vô cùng nghi ngờ có phải nha đầu này sinh ra để khắc nàng hay không, nàng “lệ nóng doanh tròng” căm hận thấp giọng nói, “Ta không sao! Ngươi nói nhỏ chút!”
Bước chân Tuyên Giác chững lại.
“Tuyên công tử?” Trương đại nhân thấy người phía sau không theo kịp, nghi hoặc quay đầu hỏi. Liền thấy Tuyên Giác xoay người mà không cần nghĩ ngợi, đi về phía người thiếu niên vừa mới cứu người kia, Trương đại nhân tò mò nên cũng lập tức đi theo sau chàng.
Đứa bé trong ngực Tạ Trọng Tự không còn gào khóc nữa, trong lòng nàng rung lên nhắc đi nhắc lại một câu: Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta!!!
Nhưng có vẽ lời nguyện cầu không mấy linh nghiệm, một đôi ủng bạc ngừng trước mặt nàng ba bước chân, bên trên truyền đến tiếng cười ôn hoà dịu dàng mang theo ý thú vị, “.... A Tự?”
Như đem hai chữ này đảo loạn trên đầu lưỡi.
Tạ Trọng Tự biết tránh không khỏi, nàng vuốt mặt, mặt mày xám tro, cuối cùng đứng lên, sau đó hít một hơi sâu thao thao bất tuyệt, “Tại hạ không có đại danh, nhũ danh là ‘A Tự’. Trương đại nhân, thật không dám giấu giếm, tại hạ là mã nô trong phủ của Tuyên Ngự sử, đi theo sau chân của Tam công tử, giúp Đại tiểu thư mang vài món đồ đến cho công tử. Chẳng may bị lạc đường, sợ Tam công tử trách phạt, nên mới không dám nhận mặt nhau.”
Cốt truyện nháy mắt biến thành, Tuyên Giác ném loan đao, làm bị thương ngựa nhà mình.
Thiên hồi bách chuyển, Trương đại nhân có điểm theo không kịp, ngây ngốc mờ mịt “A?” một tiếng.
Diệp Trúc lúc này mới nhận ra bản thân vừa gây ra hoạ lớn, thở cũng không dám thở, ngoan ngoãn đứng sau Tạ Trọng Tự làm một cái phông nền duyên dáng.
Trương đại nhân thử thăm dò Tuyên Giác để chứng thực, “Tuyên công tử, là như thế sao?”
Tuyên Giác tựa như đang cảm thán hạ nhân của nhà mình thật thất trách, chàng cười khẽ nói, “Là người trong Tuyên phủ của ta, ngày thường làm việc tuỳ tâm sở dục, hay gặp rắc rối, để đại nhân chê cười rồi.”
Hình dung một hạ nhân bằng câu “tuỳ tâm sở dục” thật sự quá mức dung túng, nên Trương đại nhân sửng sốt một chút, thấy Tuyên Giác không giống như lỡ lời, hiển nhiên là dung túng cho tên hạ nhân kia, hắn liền nói, “Thì ra là thế. Hai vị kia cũng tới trà lâu nghỉ chân một chút đi.”
Tạ Trọng Tự, “Không cần, không cần. Nhị vị cứ đi trước. Ta còn muốn chờ cha mẹ hoặc trưởng bối của đứa bé này.”
Nói xong liền chỉ vào đứa bé khóc đã no bên cạnh.
Trương đại nhân to vẻ đã hiểu, đang chuẩn bị rời đi thì Tuyên Giác nhàn nhạt mở miệng, “Đây là Dương Châu, không phải Vọng Đô, giao cho quan lại địa phương xử lí là được, đừng làm loạn. Bằng không các ngươi lạc mất, ta phải đi nơi nào tìm các ngươi?”
Trương đại nhân nghe chàng nói liền hiểu, lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ, “Các ngươi, mang đứa bé kia đi tìm người nhà và thân nhân ngay.”
“Dạ.” Tuỳ tùng đáp lời, nhanh nhẹn đem con ngựa đang run rẩy gục giữa đường xử lí, sau đó lại chạy chậm đến trước mặt đứa bé. Lòng bàn tay và trên mặt bọn họ dính đầy vệt máu nhớt nháp của con ngựa, bánh bao nhỏ bẹp miệng một cái, lại bị doạ cho khóc.
Tạ Trọng Tự thở dài, xoa đầu tiểu gia hoả này trấn an một lát, sau đó thành thành thật thật giao đứa bé cho binh lính.
Trí nhớ Tuyên Giác rất tốt, nếu đã gặp qua thì chắc chắn sẽ không quên được, nàng đè thấp giọng nói, có khả năng là đang lừa dối quan gia, suýt nữa lừa luôn cả chàng. Nhờ Diệp Trúc gào lên, dùng giọng thật của nàng ta, chàng đã từng nghe giọng nói này đêm Thất Tịch, nên mới nhận ra được.
Quan lại triều đình đang ở đây, Tạ Trọng Tự sợ bị bắt sau đó ép quay về Vọng Đô, nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể bóp mũi đuổi kịp tới trà lâu.
Làm ‘mã nô’ đương nhiên nàng chỉ có thể đứng, Tạ Trọng Tự mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng phía sau Tuyên Giác, nghe hai người bọn họ nói chuyện chính sự.
Thần sắc Tuyên Giác như thường, Trương đại nhân đối với hai ‘hạ nhân’ bọn nàng cũng không để bụng, lời nói cũng không né tránh, Tạ Trọng Tự nhanh chóng thăm dò được thân phận của Trương đại nhân, cùng với việc Tuyên Giác đến Dương Châu làm cái gì.
Vị Trương đại nhân này tên một chữ “Bình”, là thứ sử của Dương Châu. Tuyên Giác đến đây gặp hắn là vì một bản án cũ năm xưa.
Trước thời đại Thái Nguyên là Minh Quang, năm Minh Quang thứ mười hai, cũng chính là một năm trước khi bắt đầu bước vào thời Thái Nguyên, tại Dương Châu đã xảy ra vụ cháy lớn gây ra thảm án ở Ngõ Bạch Mã.
Ngõ Bạch mã và “Ngõ Ô Y” không khác nhau mấy, là nơi tụ tập của các quan lại và người giàu, chỉ cần bước vài bước là có thể thấy được bờ sông Dương Châu.
Ngọn lửa cháy suốt một ngày một đêm, một phủ đệ chạm khắc bằng gỗ tinh xảo cứ thế bị thiêu trụi. Thảm nhất đó là Lương gia mới từ Tô Châu chuyển tới, vừa khai trương mấy cửa hàng vải thổ cẩm, trong nhà vải vóc chồng chất, một mồi lửa liền thiêu trụi tất cả. Đêm đó, chín mạng người ở Lương gia đều chết oan uổng.
Tuy vụ án có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng kỳ thật đã đến hồi kết, bởi vì có người ra tự thú, nói lửa là do bản thân hắn phóng.
Kẻ tự thú là một tiểu thư đồng sống trên phố Văn Xương, con phố phồn thịnh, tao nhã nhất Dương Châu, những thư đồng trên đường giúp người ta sao văn viết thư, viết chữ kiếm vài đồng tiền.
Những lý do phạm tội cũng vô cùng hợp lý.
Tên thư đồng tự xưng là cùng tiểu nữ Lương gia tâm đầu ý hợp, đáng tiếc là bị đả bổng đánh uyên ương, tiểu nữ không cam lòng nhảy xuống giếng mà chết, thư đồng không còn khát vọng sống, dứt khoát phóng hoả “báo thù”, hắn còn lấy ra một xấp thư tình có quan hệ lui tới với tiểu nữ Lương gia.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, thảm án cứ như vậy mà qua loa chấm dứt. Tên thư đồng cũng bị trảm đầu.
Nhưng bốn năm sau, lại có người moi ra bản án cũ này, lên kinh thành cáo trạng với Hoàng Đế.
Hình Bộ nhìn thấy là một vụ án cũ thì vô cùng phiền chán, cảnh vật thay đổi theo thời gian, dấu vết đều bị phá huỷ, rất khó để điều tra.
Trần Nhạc lại là gã ranh ma, dứt khoát liền ném tất cả cho Tuyên Tông.
Hắn nói, có thể tra ra thì có công lớn, không thể tra ra cũng chẳng phải tội gì. Có thể nhân dịp này rèn luyện cho tiểu bối một phen, sau này bước chân vào con đường làm quan cũng có thêm nhiều kinh nghiệm.
Năm xưa vụ án này do Trương Bình điều tra, nên sau khi tới Dương Châu, Tuyên Giác liền tới thẳng cửa tìm hắn.
Phẩm cấp ngang nhau, nhưng quan lại ở kinh thành tuyệt đối có địa vị cao hơn quan liêu ở địa phương, huống chi Tuyên Giác còn nguỵ trang mình là người của Hình Bộ, sau lưng có phụ thân là Ngự sử cùng với huynh trưởng là Thị lang, bấy nhiêu cũng đủ cho Trương Bình phải khách khách khí khí với chàng rồi.
Nghe nói vị Tam công tử này ôn hoà lại nho nhã, hắn hao hết tâm tư dọn dẹp sạch sẽ toà trà lâu này để thỉnh chàng tới đây để nói chuyện.
Tạ Trọng Tự vắt óc suy nghĩ, nàng chưa từng nghe qua vụ thảm án này, dậm dậm hai chân có chút tê cứng, nàng “A” một tiếng hút vào ngụm khí lạnh.
Nghe lén quá nhập tâm, chân đã tê hết rồi.
Lúc này, Tuyên Giác ở phía trước nghiêng nghiêng đầu, nửa sườn mặt được tà dương buổi chiều chiếu vào, lộ ra bộ dáng tinh xảo lại nhu hoà.
Chàng đột nhiên nói, “Trương đại nhân, đã quấy rầy ngài cả ngày rồi, hôm nay đến đây thôi? Ngày khác nếu có điều gì khó hiểu, ta sẽ tới cửa bái phỏng.”
Trương Bình cũng không còn trẻ, cả ngày bị hỏi từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, chuyện đông qua chuyện tây, đã sớm váng đầu hoa mắt, nhưng thấy Tuyên Giác nghiêm túc, đành phải vững vàng lấy sức bồi người trẻ tuổi, nghe được lời Tuyên Giác chủ động nói ra, hắn quá đỗi vui mừng, thậm chí còn chủ động đề nghị đưa chàng tới dịch quán.
Tuyên Giác lắc đầu nói, “Không phiền ngài nữa. Tuy là ta thay Hình Bộ làm việc, nhưng rốt cuộc cũng không phải người có công gì lớn. Ta không thể nghỉ ngơi ở dịch quán, nghỉ ở khách điếm là được rồi, chỉ vài bước chân là tới.”
Trương Bình vẫn nhất quyết tiễn Tuyên Giác tới khách điếm Trường An, khách điếm nằm ở trung tâm phố Văn xương, từ đây có thể quan sát các ngõ nhỏ xung quanh không sót thứ gì.
Đợi Trương Bình rời đi, lúc này Tuyên Giác mới xoay người nhìn hai gương mặt không mấy tình nguyện của hai người phía sau, đặc biệt là Tạ Trọng Tự, trên mặt không có nét cười nào, đôi mắt to tròn thì đảo loạn khắp nơi, cũng không biết là đang suy nghĩ cách rời đi, hay là ấp ủ ý đồ gì xấu.
Tuyên Giác rũ mi nhìn nàng hỏi, “Mấy ngày nay kinh thành đều tra xét rất nghiêm ngặt, bá tánh ra vào Vọng Đô đều bị rà xoát kiểm tra, giống như là đang tìm người.... Nàng lén lút tới đây?”
Tính tình to gan lớn mật, không giành thế chủ động uy hiếp nàng trước, có lẽ một lúc sau đã không thấy bóng dáng của nàng nữa mất.
Tạ Trọng Tự cứng đờ.
Tuyên Giác nhân lúc nàng cứng họng, lại hỏi tiếp “Ngoại trừ Diệp Trúc cô nương, còn có ai đi theo nàng?”
Tạ Trọng Tự tiếp tục giả vờ là người câm.
Vẫn là Diệp Trúc nhịn không được đáp, “Tam công tử, chỉ..... Chỉ có hai người bọn ta thôi.”
Trong lòng Tuyên Giác thở dài một hơi.
Quả nhiên, sau khi nghe hai câu hỏi của Tuyên Giác, bước chân định chạy trốn của Tạ Trọng Tự hơi chần chờ. Dựa theo tính tình của Tuyên Giác, chuyện hôm nay, chàng nhất định sẽ báo về Vọng Đô, mà nàng chỉ còn mỗi một con ngựa, căn bản không thể chạy trốn được.
Tạ Trọng Tự đảo mắt xem phải đối phó với Tuyên Giác thế nào để.... tiện đường chuồn đi, liền nghe chưởng quầy của khách điếm Trường An ân cần hỏi, “Ai, đầu tiên ta chúc công tử Trung Thu may mắn, công tử muốn ở trọ sao? Mấy vị đây ạ?”
Tuyên Giác “Lấy ba gian phòng.”