Editor: Lưu Hii

Diệp Trúc sững sờ trong giây lát, trong não chợt nhảy ra thiếu niên ngưỡng mộ vị công chúa xinh đẹp, khó khăn mở miệng nó ra hoá thành ngượng ngùng. Hảo cảm của Diệp Trúc đối với Tuyên Giác tăng vài phần, vui vẻ nói, “Tuyên công tử yên tâm, Diệp Trúc chưa từng gặp ngài ở đây.”

“Đa tạ.” Tuyên Giác thở phào nhẹ nhõm, xem như đã lừa gạt được nàng ta, “Vậy, nếu Diệp Trúc cô cô đang vội, ta không quấy rầy.”

Tuyên Giác vào cùng trưởng tỷ chàng là Tuyên Quỳnh và nhị ca là Tuyên Tông, cung yến nam nữ phân tịch, cung nhân lui tới như nước, khua chiêng gõ trống mà thay thức ăn, trái cây. Chàng quan sát một lát mới tìm được huynh trưởng mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tuyên Tông lớn hơn Tuyên Giác ba tuổi, tính tình giống hệt phụ thân, nhất là khoản khắc nghiệt cổ hủ, ít khi nói cười. Tuy làm thị lang ở Lễ Bộ, nhưng Hình Bộ lại luôn ấp ủ âm mưu đào góc tường nhà Lễ Bộ. Nói đến nguyên nhân, vẫn là cái khí chất Diêm La Vương của hắn, nghe nói có thể ngăn con nít khóc đêm, doạ cho tiểu hài tử không dám quấy phá.

Ít nhất thì con cháu dòng bên của Tuyên gia, từ khi còn bé đã hình thành một bóng ma mang tên là “Nhị thúc”.

Nhưng Tuyên Tông cũng không có mặt mũi hung tợn, hay diện mạo hung bạo, trái ngược lại, mặt mũi hắn mềm mại, là một gương mặt có thể nói là ôn hoà hiền lành. Chẳng qua, vẻ mặt mềm mại này bị phá huỷ bởi những nếp nhăn tích tụ dần qua năm tháng giữa hai chân mày, tạo nên một khí chất, giống hệt như la sát.

La sát gia mở miệng, “Đi đâu? Trong cung hỗn loạn, không sợ va chạm phải quý nhân?"

Ngước mắt nhìn về cao toạ, “Chà, Bệ hạ đã đến từ sớm rồi.”

Đối với tính cách khắc nghiệt của huynh trưởng, Tuyên Giác trong lòng biết rõ, lại không thể nói dối, chàng nửa thật nửa giả đáp, “Hôm nay có người rơi xuống nước, nên đệ theo Bệ hạ đến cạnh hồ, sau khi cứu người lên, Bệ hạ liền rời đi trước, đệ thấy phong cảnh không tồi, nên đi dọc theo Lãm Nguyệt Trì dạo qua một vòng.”

“Nghe nói là.” Tuyên Tông nhíu mày, “Vạn Khai Tuấn?”

Hắn đối với Vạn Khai Tuấn ấn tượng rất sâu sắc. Hổ phụ khuyển tử, khoa cử mỗi năm, mỗi thi rớt, luận điệu cũ rích của những kẻ thấp hèn thì ngược lại học được không tồi.

Tuyên Giác nói, “Là hắn. Vô ý rơi xuống nước.”

Tuyên Tông hất hàm dưới, chỉ về hướng đông, nơi của Thái Y Viện nói, “Gã gào khóc bị mang đi đến bên kia, giống như cánh tay bị gãy..... Không chết xem như may mắn.” Lại nói thêm, “Ngoài ý muốn hay là do người gây ra? Nghe nói là rơi từ tầng bốn xuống? Gã tuy là kẻ bị rượu sắc đào rỗng, nhưng ăn no lại chạy đi luyện võ đánh quyền, ai có thể đẩy ngã được gã?”

Tuyên Giác rũ mi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, khó trách Hình Bộ lại muốn đào Tuyên Tông đi, huynh trưởng quả thật vô cùng nhạy bén, chàng cười cười nói, “Là ngoài ý muốn.”

Tuyên Tông không nói gì nữa, không biết là tin hay là không tin, sau đó giơ tay ra hiệu cho người hầu đứng bên cạnh nói, “Gã sai vặt của Thích gia, tới truyền lời nhắn. Tìm đệ có việc.”

Ánh mắt Tuyên Giác sắc bén.

Chuyện của Vạn Khai Tuấn chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ, không mang đến gợn sóng nào cho cung yến.

Ngọ yến được xem là lúc khách với chủ cùng tẫn hoan, buổi trưa đi qua, có khách nam có việc nên rời đi trước, lưu lại các nhóm quý nữ và cung phi, tốp ba tốp năm hẹn cùng nhau xuất cung. Chờ trăng treo trên cành liễu, liền cầu Chức Nữ được khéo tay thuê thùa mang lại điềm lành.

“Điện hạ, kim chỉ nô tỳ chuẩn bị cho ngài, ngài có mang theo không?” Diệp Trúc nhìn Tạ Trọng Tự chống cằm, xem như mọi chuyện đang xảy ra không liên quan đến mình, nàng ta buồn bực hỏi.

Tạ Trọng Tự “Đương nhiên.”

Diệp Trúc thở nhẹ ra một hơi.

Tạ Trọng Tự lại thản nhiên nói tiếp, “....... Không có.”

Diệp Trúc “.....”

Tạ Trọng Tự vỗ vỗ bả vai nàng ta, cười nói, “Được rồi, ta đối với nữ hồng không ôm bất kỳ hy vọng gì, ngươi cũng đừng chờ mong. Dù sao thì ta cũng không cần phải tự mình động thủ thêu thùa mà.”

“Cái đó không giống nhau! Sau ngày nếu điện hạ gả cho người, nhất định phải.....” Diệp Trúc định nói “Chính mình động thủ”, thì Tạ Y Nhu bên kia do dự thẹn thùng đi tới, nói “Đường tỷ, ta thêu con thỏ nhỏ, cái đuôi nó ta xử lí không đẹp lắm, ngươi biết làm không?”

Nói xong, liền đưa mặt vải đã thêu cho Tạ Trọng Tự xem, trên tấm lụa màu xanh lục, sợi chỉ phác hoạ ra một con thỏ trắng sinh động. Tạ Trọng Tự vô cùng tự tin “Đương nhiên.”

Diệp Trúc thầm nghĩ: Phỏng chừng phía sau còn có một câu chưa nói.

Nhưng mà cũng đúng, tiên Hoàng hậu mất sớm, điện hạ ở bên ngoài ba năm, có ai nhàn tâm giống như các tiểu thư khuê phòng trong kinh thành dệt vải thêu hoa?

Nhưng ngoài dự đoán của Diệp Trúc, Tạ Trọng Tự vô cùng lưu loát nhanh nhẹn đem chỉ xuyên qua đuôi kim, sau đó tạo thành nút thắt hoàn mỹ. Tay vô cùng ổn định, một chút run cũng không có.

“Oa.” Tạ Y Nhu kinh hỉ chớp mắt, vui sướng nắm tay Tạ Trọng Tự, thừa lúc ánh trăng sa vào mặt đất, hai người liền chạy đến giàn nho ở Ngự Hoa Viên.

Lưu lại Diệp Trúc có chút hoang mang.

Nàng ta nghĩ: Điện hạ học tay nghề này từ lúc nào vậy?

Tạ Trọng Tự quả thực chưa từng học thêu thùa. Nhưng ở Quỷ cốc phải chữa thương, châm cứu rất nhiều. Người châm cứu cho nàng là vị sư tỷ Giang Châu Tư, khí chất như tiên nhưng trí thông minh lại mù mịt, hằng ngày không làm gì cả, mỗi lần châm cứu là phải xem bói, bói ra quẻ tốt mới chịu động thủ, tìm huyệt vị lại như người mù xem voi, một kim đâm sai ba bốn lần là ít, hại Tạ Trọng Tự đau đớn muốn chết.

Sau đó, Tạ Trọng Tự phải tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Nàng cầm người gỗ có khắc các huyệt vị luyện tập nửa năm, dứt khoát lấy vải vóc ghim kim thêu thùa, có thể luyện cho tay ổn định, còn có thể tìm ít thú vui trong những ngày tháng buồn tẻ vô vị ở trong cốc.

Chờ Tạ Trọng Tự và Tạ Y Nhu thả xong hoa đăng, cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa liền qua về, Diệp Trúc mới nghĩ xong, à, tất nhiên là sống trong cốc quá khổ, điện hạ phải tự mình may vá quần áo, vì thế mở miệng không đầu không đuôi nói, “Điện hạ, khổ cho ngài....”

Tạ Trọng Tự “???”

Chờ hiểu được mọi chuyện, nàng ôm bụng cười to, sau lại lấy chuyện này ra chọc ghẹo Diệp Trúc hết nửa năm, đương nhiên đây là chuyện sau này.

Tạ Trọng Tự cười đủ rồi, liền nói “Ai nha, ta làm gì mà thảm như lời ngươi nói chứ.”

Nàng ngẩng đầu nhìn màn đem mờ mịt và bóng người thưa thớt bên ngoài, bất an lẩm bẩm, “Thích Văn Lan đã nói là hôm nay sẽ tới, giữa trưa không được thì tối, đã vào đêm rồi sao hắn còn chưa tới nhỉ?”

Vừa vặn Tạ Y Nhu muốn cáo từ rời đi, tiểu nha đầu có chút lưu luyến, Tạ Trọng Tự dứt khoát nói bóng nói gió, “An Vinh, ta đưa ngươi hồi vương phủ nhé? Vừa vặn lúc Hoàng thúc đường xa mới tới, ta lại chưa bao giờ đến phủ bái phỏng, cậy nhờ gió đông một chuyến, tiện thể mang ta qua đó đi.”

Nàng đã nói như vậy, Tạ Y Nhu đương nhiên không tiện cự tuyệt, xuất cung bằng xe ngựa, mang theo Tạ Trọng Tự trở về phủ Hoài Bắc vương. Tạ Trọng Tự cười nói vui vẻ, hàn huyên cùng Hoài Bắc vương non nửa canh giờ, bảo đảm bản thân đã lưu lại ấn tượng “Đáng tin cậy trầm ổn”, liền rời khỏi phủ.

Sau có vô cùng không trầm ổn kéo Diệp Trúc chạy đi dắt ngựa cho nàng, sau đó giục ngựa chạy như điên. Thất Tịch vốn là ngày nam nữ cùng nhau dạo phố, nhưng hiện giờ trên đường người đến người đi vô cùng thưa thớt, liệt mã chạy như bay cũng không có chướng ngại vật nào, có thể thấy được lúc này đã qua nửa đêm.

Tạ Trọng Tự đương nhiên không phải sợ Thích Văn Lan xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cái người kia dù gì cũng mài giũa ra mình đồng da sắt, nàng vốn muốn truyền tin đến cho Quỷ cốc, lần này đã muộn mấy ngày, không thể kéo dài thêm nữa.

Vì thế liền nhân lúc màn đêm bao phủ mọi thứ liền xuất cung, dù sao thì bá tánh Vọng Đô cởi mở, trị an thuận hoà, đèn lưu li toả ra ánh sáng ấm áp xua tan đi ánh trăng lạnh lùng bên trên.

Như nàng dự kiến, Thích Văn Lan không có ở Thích phủ. Gã sai vặt trong phủ là người thông minh, biết rõ vị điện hạ này và Thích tiểu tướng quân gần đây khá thân thiết, sợ chọc Tạ Trọng Tự không vui liền đem mọi chuyện đã xảy một năm một mười kể hết.

Tạ Trọng Tự nhíu mày hỏi, “Đã thông báo với Vũ Lâm vệ chưa?”

Cấm Vệ quân bảo vệ Hoàng cung gần hai ngàn người, Vũ Lâm vệ ở Vọng Đô ít nhất cũng phải hơn một vạn. Nếu là truy bắt thì binh lực của quan phủ không đủ, nhưng Vũ Lâm vệ thì có thể.

“Không rõ lắm ạ. Lư đại nhân Đại Lý Tự có lẽ đã có an bài.” Gã sai vặt nói.

Tạ Trọng Tự trầm mặc rời khỏi Thích gia.
Nàng thật sự không nghĩ tới, Tần Phong cư nhiên dám chó cùng rứt giậu!

Là bị bức cho điên lên sao?

Tần Phong tuy bị điều tra, nhưng rốt cuộc cũng không có chứng cứ xác thực để gán tội, nên gã vẫn có thể tự do hoạt động. Cho đến sáng hôm nay, Thích Văn Lan tìm được ba quyển sổ ghi chép ở ngoại thất ngoài kinh thành của gã, chứng cứ gã cấu kết cùng tiểu thương vô cùng xác thực, vốn định mang Lư Dương đi bắt người về quy án, nào nghĩ đến ở Thái Bộc Tự không có ai, lại chạy đến phủ đệ của Tần Phong, nhà hoàn toàn trống không. Chỉ lưu lại phụ nữ và trẻ em đang ôm nhau run bần bật, hỏi một câu hết ba câu không biết.

Thích gia không có quyền điều động Vũ Lâm vệ, Đại Lý Tự cũng không có quyền đó, chỉ có Hoàng Đế mới có thể sai sử điều động. Phụ hoàng sau ngọ yến đã vội vàng rời đi, chính là vì chuyện này sao?

Vậy Tần Phong đã đi đâu?

Trốn về Tần thị ở phía nam?

Hắn còn dám chống lại!?

Tạ Trọng Tự nôn nóng muốn lôi kéo đám người của Đại Lý Tự lại để hỏi, có phải các ngươi chỉ biết ăn mà không biết làm hay không, người đang sống sờ sờ trước mắt còn để cho gã chạy mất! Lại hiểu rõ giận chó đánh mèo thế này là không hợp lý. Tội danh chưa được lập, Tần Phong cùng lắm chỉ bị cách chức. Thích Văn Lan lại không thể nhìn chằm chằm gã suốt ngày được.

Hiện giờ người cũng đã chạy rồi, cũng chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi. Theo như cách nói của gã sai vặt, có lẽ Thích Văn Lan bọn hắn đang chạy theo hướng nam để tóm đầu gã, e là lúc về sẽ không được an ổn, phải thương gân động cốt.

Bên kia Đại Lý Tự dẫn người đi đến phụ cận hoàng thành tìm kiếm.

Nói thì nhẹ nhàng, hoàng thành to như vậy, đi qua đi lại một chuyến cũng mất một đến hai ngày, một người sống như vậy một khi muốn trốn, chỉ có thể lục tung từng nhà mà tìm, nếu không sẽ có sai sót.

Nhưng rõ ràng là, Tần Phong vẫn không nhận được đãi ngộ là được Hoàng Đế phong toả kinh thành, huy động Vũ Lâm vệ lùng bắt.

Diệp Trúc theo sát Tạ Trọng Tự, khẩn trương hỏi, “Điện hạ, chúng ta hồi cung sao?”

Tạ Trọng Tự gật đầu, “Ừ, trở về. Canh giờ cũng không còn sớm, trở về nghỉ tạm đã.”
Dù sao nàng cũng không giúp được gì, trở về ngủ một giấc chờ tin tức thích hợp hơn.

Diệp Trúc nhẹ nhàng thở nhẹ ra một hơi. Nàng ta sợ điện hạ luẩn quẩn trong lòng, nhất quyết đòi đi truy bắt Tần Phong.

Nàng ta cũng dắt ngựa, thấy Tạ Trọng Tự phía trước đã lên ngựa, đang chuẩn bị cưỡi ngựa đuổi theo.

Màn đêm u ám, người trên đường thưa thớt, đi trên dưới một trăm bước cũng không thấy được một người đi đường. Chỉ có những ngọn đèn lưu li được treo trên cao, nhẹ xoay tròn theo gió đêm.

Tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được tiếng ngựa thở phì phì cùng móng ngựa lộc cộc chạm mặt đất.

Bỗng nhiên, lông tơ trên người Diệp Trúc đồng loạt dựng lên, nàng ta phát hiện có chỗ không đúng, có tiếng người hít thở rất nhỏ. Thật ra cũng không tính là rất nhỏ, nhưng lại trùng với tiếng thở của ngựa nên rất khó để phân biệt. Giống như..... Người đứng cách đó không xa, ẩn mình trong màn đêm, sau đó dần dần áp sát về chỗ nàng ta.

Diệp Trúc đột nhiên quay đầu lại, lọt vào mắt chính là gương mặt của nam tử hoàn toàn xa lạ, gã ta khoảng chừng hai mươi ba mươi tuổi, ánh sáng yếu ớt của đèn lưu li và ánh trăng lạnh lẽo soi gương mặt hắn, người sống sờ sờ nhưng vẻ mặt lại tái xanh hệt như người chết vì thắt cổ.

Diệp Trúc vừa kinh hô một tiếng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, nàng ta bị người nọ bịt chặt miệng, sau đó túm lấy lôi lên ngựa. Người nọ đoạt ngựa, cũng không lề mề, quất vào mông ngựa, khiến cho con ngựa chấn kinh, cướp đường mà chạy.

Tạ Trọng Tự cưỡi con Hãn huyết Tây Vực, được ăn uống tốt nên rất phong độ soái khí, ngẫu nhiên còn làm nũng này nọ. Có thể là do nửa đêm còn mang vị gia này ra ngoài, nên nó không vui, cử động một chút cũng không chịu, Tạ Trọng Tự đành phải dỗ dành nó, nên động tác có chút chậm.

Nàng đang buồn bực Tiểu Diệp Tử sao lại chạy nhanh như vậy, vừa ngẩng đầu liền phát hiện không đúng.

Trên lưng ngựa kia rõ ràng là một nam nhân!

Nàng nghiêng đầu, sau lưng không có ai, lại nhìn về phía trước, rõ ràng chính là ngựa của Diệp Trúc, đằng trước ngựa thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy một góc váy màu hồng nhạt....

Sắc mặt Tạ Trọng Tự đại biến, hung hăng vung roi ngựa nói, “Mã đại gia, lần này tha thứ cho ta nhé.”

Không biết vị Mã đại gia này nghe có hiểu hay không, nhưng ăn đau chỗ mông liền cất vó, vô cùng nể tình mà tung vó chạy về phía trước.

Ngựa của Diệp Trúc không tốt bằng Tạ Trọng Tự, rất nhanh khoảng cách đã bị rút ngắn. Nhưng người nọ lại vô cùng quan thuộc địa hình nơi đây, gã chui vài hẻm nhỏ luồn lách qua lại, làm Tạ Trọng Tự không thể nào đuổi theo kịp.

Mắt nàng càng lúc càng lạnh lẽo, đuổi theo càng lúc càng sâu, nhanh chóng đã đi đến một con ngõ nhỏ hoang vắng, lòng Tạ Trọng Tự trầm xuống, nhưng trước sau vẫn không dám kéo dây cương dừng ngựa. Nàng sợ, nếu như nàng dừng ngựa, Diệp Trúc thực sự có đi mà không có về.

Đồng thời, nàng híp mắt, nhìn bóng lưng kia.

Nhất định không phải là Tần Phong. Tần Phong không gầy như vậy.

Gã kia là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play