"Nụ hôn đầu của cả hai thì sao?"

"Cái gì?"

Hàn Hàn bất ngờ khi nghe Song Nguyệt nói, ôi trời ơi cơn ác mộng của đời cậu, đó là ác mộng chứ không phải là giấc mơ, là ác mộng, là ác mộng. Chuyện quan trọng phải nhắc đi nhắc lại

Cứ thấy tên nào đó đứng ngơ ngơ ra, Song Nguyệt thở dài

"Sao nào? Có làm hay không?"

"Không bao giờ!"

"Bộ cậu không muốn cứu Hoả Hoả?"

"Muốn nhưng mà........không thể làm cách khác sao?"

"Không, chỉ có vậy thôi. Cậu không nhớ những cách khác đều không thành sao?"

"À thì...."

"Sao?"

"Mệt quá, tôi đồng ý được chưa? Làm sao đây?"

"Thì gợi lại cho nhớ, hay cậu muốn dùng hành động để làm, tôi sẽ giúp"

"Dẹp ngay cái ý tưởng ngu ngốc đó liền"

Hàn Hàn đỏ mặt quay đi chỗ khác, còn Song Nguyệt thì cười gian xảo, cười như chưa bao giờ được cười, kế hoạch của cô luôn là độc nhất vô nhị rồi chẳng ai chơi lại đâu há há. La Luân bị bắt trên cao đập tay vào trán mà chán nản

Con bé Song Nguyệt này ở chung với nó hai năm chẳng lẽ anh không hề biết tính của nó, rất hay thích cười trên nỗi đau của người khác hoặc lấy nỗi đau đó ra làm trò đùa, cái quỷ gì nó cũng làm được

"Hỏa Hoả!"

"Tấn công!"

Hỏa Hoả lại tiếp tục tấn công, Hàn Hàn liền nhanh chóng phản công trước khi khiến tên ngốc này nhớ lại thì có lẽ cậu đã ăn hai ba chiến luân vào người mà bất tỉnh rồi, do bị khống chế mà sức mạnh của Hoả Hoả lại tăng lên đáng kể

"Hỏa Hoả bây giờ sức lực tấn công quá mạnh!"

"Theo như tớ phân tích thì bình thường Hoả Hoả chỉ có 50% công lực bây giờ khi bị khống chế thì tăng lên đến 100% công lực"

"Ghê dữ vậy sao?"

"Cậu ấy mạnh hơn ta tưởng"

"Nếu không ngăn lại thì có lẽ Song Nguyệt và Hàn Hàn sẽ mất mạng"

"Phải làm sao đây?"

"Tuỳ thuộc vào Hàn Hàn hết"

Cả đám bị bắt trên này lo nói chuyện tìm cách giúp Hàn Hàn khôi phục lại trí nhớ cho Hoả Hoả, bất ngờ Vũ Vũ thấy Song Nguyệt đang ngồi chơi thản thơi một góc tường, ủa lúc nãy bất tỉnh giờ tỉnh rồi sao còn chưa chịu đi giúp Hàn Hàn vậy?

"Song Nguyệt, cậu đang làm cái trò gì vậy?"

"Trò gì là trò gì?"

"Nếu đã tỉnh rồi thì đi giúp Hàn Hàn đi"

"Nòng ngắm chiến đấu còn bị đóng sao mà giúp?"

"Thì ít nhất làm mồi nhử hay đánh lạc hướng của Hoả Hoả chẳng hạn"

"Thôi"

"Tại sao?"

"Vì lười"

Nghe câu trả lời của Song Nguyệt mà Vũ Vũ chỉ muốn bẻ mấy cái thanh sắt ngáng đường này mà xuống cho cô một trận, lười vừa thôi chứ. Nếu không có mọi người ngăn lại chắc Vũ Vũ đã làm điều dại dột nhất thời niên thiếu rồi

Phía bên của Hàn Hàn và Hoả Hoả, cứ mỗi lần định mở miệng ra nói thì Hoả Hoả lại tấn công. Hỏi xem ta nên sống sao và làm thế nào đây? Hoang mang quá

"Hộc hộc.......tên ngốc Hoả Hoả nhà cậu......."

"He he yếu quá, yếu quá"

Rồng đỏ bão lửa trong tay Hoả Hoả giễu cợt Hàn Hàn, tuy nhiên cậu chưa tức mà Rồng xanh băng giá tức dùm rồi, hai linh thú liếc nhau bằng ánh mắt tia lửa điện, Hoả Hoả thở dài

"Chán quá!"

"Nếu cậu muốn một trận đấu thật sự thì tớ sẽ giúp"

Hàn Hàn cười tự đắc rồi bắt đầu tấn công, Hoả Hoả nhanh chóng né nhưng đâu ngờ lại lọt trúng cái bẫy của cậu

"Tiêu cậu rồi, hãy xem chiêu mạnh nhất của Rồng xanh băng giá nâng cấp đây. Tuyệt chiêu: Băng hàn thập lí"

Hàn Hàn lách nhẹ qua và tung chiêu, nhận ra mình bị lọt vào cái bẫy của Hàn Hàn mà Hoả Hoả ngớ người nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại mà tung chiêu để quyết định

"Cho cậu biết một chút sức mạnh của tớ nè Rồng đỏ bão lửa nâng cấp, tung chiêu: Viêm hỏa bộc phát"

Các chiến luân va chạm nhau mà tạo thành một vụ nổ lớn, khói bụi bay mù mịt mà che mờ đi tầm nhìn của mọi người, lợi dụng thời cơ này Hàn Hàn bắn thêm một chiến luân mà hạ gục Nòng ngắm chiến đấu của Rồng đỏ bão lửa

"A!"

Theo quán tính cả Hoả Hoả và Rồng đỏ bão lửa bật ra sau mà nằm dài trên sàn, két thúc một trận đấu. Mọi người vui mừng mà ôm chằm lấy nhau nhưng không ngờ dây xích của lồng sắt bị đứt mà rơi tự do

"Á Á Á Á!"

Những người bị bắt hét lên. Đúng lúc này một chiến luân màu trắng bay lại làm vỡ cửa lồng, mọi người nhanh chóng nhảy ra mà tiếp đất an toàn, mém nữa là nộp mạng cho tử thần rồi

"Thật không thể tưởng tượng được mà"

Người vừa bắn chiến luân là Song Nguyệt, cô thở dài nhìn mọi người sau cuộc chiến kia do áp lực từ sức mạnh của Hàn Hàn và Hoả Hoả thì lồng sắt cũng yếu rồi dùng linh thú bắn là được chứ gì, còn ở đó mà lo la

"Cậu nói cái gì? Còn đỡ hơn người nào lười nhác chẳng chịu làm gì"

Vũ Vũ tức giận

"Thì sao chứ? Nên nhớ tôi đã cứu cậu nhé"

"Đợi đến phút chót mới cứu, rõ ràng cậu hết đùa giỡn mà"

"Kệ tôi"

"Cậu......"

"Thôi, thôi mà"

Quang Quang phải tách hai con người này ra kẻo có ẩu đả, Lâm Lâm xoa dịu cơn nóng của Song Nguyệt, tại sao hai người đây phải giải hoà hai bạn chẻ này chứ? Đời bất công nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play