Edit: Mei

Sau một năm, Thẩm Đại phải chuẩn bị tâm lý rất kỹ lưỡng trước khi quay trở lại viện nghiên cứu.

Bản thân anh là học sinh xuất sắc của giáo sư Lưu Tức, nghỉ bệnh một năm, sự nghiệp bị ảnh hưởng không ít, bây giờ anh lại còn về để nộp đơn từ chức. Nếu gặp phải đồng nghiệp cũ thì anh thực sự không biết phải đối mặt như thế nào với những câu hỏi tò mò và những ánh mắt kinh ngạc.

Đã từng là "đại ca" trong phòng thí nghiệm, vốn dĩ anh nên mời mọi người một bữa cơm chia tay. Nhưng nghĩ kỹ lại, anh vẫn hy vọng xử lý chuyện này một cách lặng lẽ thì hơn.

Chuẩn bị xong hết tài liệu, Trình Tử Mai đưa anh đến phòng nhân sự. Theo nguyên tắc thì nhân sự cao cấp như anh sẽ do Lưu Tức quản lý, chỉ cần Lưu Tức phê duyệt, anh có thể chính thức từ chức. Nhưng lí do nghỉ bệnh giả trước kia là do tập đoàn phê chuẩn, nên anh phải hủy bỏ lí do nghỉ bệnh kia thì mới đúng thủ tục. Anh nộp đơn lên công ty, quy trình này phải kéo dài mấy ngày.

Nhờ có sự "yểm hộ" của Trình Tử Mai, ngoại trừ nhân viên phòng nhân sự thì Thẩm Đại không gặp phải người quen nào, nhưng lúc rời đi lại không may đụng mặt Châu Lam.

Thẩm Đại đội mũ lưỡi trai, vành nón kéo che kín mặt, nhưng Châu Lam chỉ cần liếc một cái vẫn có thể nhận ra anh: "Anh Thẩm?"

Thẩm Đại giật mình, cười nói: "Châu Lam, đã lâu không gặp."

"Anh khỏi ốm rồi? Anh mới về sao?" Châu Lam lập tức nhìn Thẩm Đại với ánh mắt dò xét, cậu đã nghe rất nhiều tin đồn nhảm nhí, nói chuyện Thẩm Đại nghỉ bệnh có liên quan đến Cù Mạt Dư. Nhưng cậu thấy Thẩm Đại tiều tụy đi nhiều, thực sự giống như vừa khỏi bệnh, trong lòng cậu cũng có chút khó chịu.

"Anh về làm đơn từ chức."

Trình Tử Mai ở bên cạnh khẽ thở dài.

Ánh mắt Châu Lam ảm đạm, nhất thời không biết nên nói gì.

Thẩm Đại nhìn Châu Lam, ánh mắt trầm tĩnh: "Chúc mừng em đã trở thành nhân viên chính thức, sau này nhớ học tập cho tốt, cố gắng đi theo làm việc cùng thầy và chị Trình nhé."

Châu Lam gật đầu: "Vâng, em biết rồi ạ. Anh Thẩm Đại, cho em mời anh một bữa được không?"

"Đúng ra anh nên mời mọi người, nhưng nay anh còn bận chút việc, ngại quá, cảm ơn em."

"... Sau này vẫn có thể gặp nhau chứ." Châu Lam thấp giọng nói.

"Tất nhiên rồi, anh chỉ đổi chỗ làm, không phải đổi nghề, đi công tác trao đổi tổng hợp có khi lại gặp nhau." Thẩm Đại cười nói: "Đợi anh ổn định công việc rồi sẽ nói với mọi người."

Châu Lam miễn cưỡng cười, như muốn nói gì đó, rồi lại thôi.

Ra đến cổng chính của viện nghiên cứu, Thẩm Đại hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn nơi mình đã gắn bó bảy năm. Đây là nơi mà nhiều người mong được làm việc, đã từng là mộng tưởng, là sự nghiệp của anh,. Phấn đấu nhiều năm như vậy, anh không nghĩ rằng có một ngày anh phải bất đắc dĩ rời đi, cảm giác mất mát không cam lòng này khó có thể hình dung, nỗi lo về tương lai cũng ngập tràn trong lòng. Nhưng đây là con đường mà anh đã chọn, anh phải đi tiếp thôi.

Trình Tử Mai trong lòng cũng cực kì khó chịu, cô nhỏ giọng nói: "A Đại, nhất định phải đi sao?"

Thẩm Đại gật đầu: "Tử Mai, tớ thấy có lỗi với giáo sư nhất, cậu thay tớ chăm sóc thầy, nhắc thầy hút ít thuốc, uống ít trà đậm thôi nhé."

Viền mắt Trình Tử Mai đỏ hoe: "Yên tâm đi." Cô chớp mạnh đôi hàng mi, cố gắng nở một nụ cười tươi: "Không sao, cậu cứ tiến về phía trước, tớ tin rằng dù ở đâu thì sự nghiệp của cậu cũng sẽ huy hoàng rực rỡ."

Thẩm Đại cũng cười: "Tớ cũng tin bản thân mình, chúng ta chỉ là không cùng công ty, còn về học tập nghiên cứu vẫn có thể hỗ trợ nhau được mà."

"Ừm!" Trình Tử Mai khoác tay Thẩm Đại: "Đi đi đi, mau đưa tớ đi gặp cháu trai của tớ nào."

Lúc Thẩm Đại ở công ty làm đơn từ chức, bà ngoại giúp anh trông Khâu Khâu cả buổi sáng. Thẩm Đại rất lo, sợ là Khâu Khâu sẽ quấy khóc vì không thân với bà. Vả lại bà tuổi cao sức yếu, sợ sẽ không đủ sức trông được Khâu Khâu nên lúc đang làm thủ tục cũng gửi Wechat hỏi thăm tình hình, không ngờ khi anh quay lại khách sạn, Khâu Khâu thực sự rất ngoan ngoãn, đến bà cũng cảm thấy lạ.

Trình Tử Mai thấy Khâu Khâu thì rất phấn khích, ôm hôn thật mạnh, dùng giọng điệu khoa trương dỗ dành: "Ui cha, Khâu Khâu thúi, bảo bối Alpha nhà ai mà đáng iu thế này, dì thương em nhé, chơm chơm em."

Sau khi nhận được bao lì xì dày cộp và đống đồ dùng trẻ con từ Trình Tử Mai, Thẩm Đại ngượng ngùng: "Cậu mua nhiều đồ thế sao tớ đem lên máy bay được đây, mới lấy lương nên tiêu vớ vẩn đúng không?"

"Tớ đâu cần nuôi con, tiêu xài bừa bãi một chút cũng không sao đâu." Trình Tử Mai vui cười nói, "Khâu Khâu dễ thương quá trời, mai sau sẽ đẹp zai lắm đây, dì chờ mi 18 năm là cùng."

"Mấy cái quần áo này mặc được vài lần là chật à." Thẩm Đại ướm lên người Khâu Khâu, thực sự rất đáng yêu.

"Không sao hết, lúc nào mặc nhớ chụp ảnh cho tớ xem." Trình Tử Mai nghĩ tới gì dó, cảm giác mất mát lại trào dâng: "Cậu thực sự muốn đến Lan Thành à? Nghĩ kỹ chưa? Ở lại quê không phải tốt hơn sao."

Bà ngoại cũng dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Thẩm Đại, lại chẳng dám khuyên. Nếu không phải đến bước đường cùng thì có ai tự nhiên muốn xa quê chứ, bà sợ giữ Thẩm Đại lại sẽ làm anh cảm thấy khó xử.

Thẩm Đại cười khổ một chút: "Bạch sư huynh có thể lo chu toàn về công việc cho tớ, lý lịch sơ lược của tớ bên đó cũng đã tạm ổn. Đãi ngộ có thể sẽ kém hơn so với Tinh Châu, chẳng qua sống ở thủ đô chi phí cao, ở Lan Thành tớ thuê bảo mẫu, ổn hơn nhiều." Anh không xấu hổ khi nói về tiền thuê nhà. Mặc dù anh có một ngôi nhà, nhưng bây giờ chỉ có thể để bà ngoại và Thẩm Tần ở lại, không thể để đứa trẻ ở lại ký túc xá công ty được. Nếu thuê nhà ở đây thì phải thuê thêm bảo mẫu, áp lực kinh tế quá lớn.

Trình Tử Mai cũng thở dài, nhìn Thẩm Đại rồi lại nhìn Khâu Khâu. Đứa nhỏ này giống Thẩm Đại, nhưng càng nhìn càng thấy giống Cù Mạt Dư. Rõ ràng đứa trẻ này sinh ra xứng đáng được sống trong gấm vóc nhung lụa, vậy mà bây giờ Thẩm Đại lại khó khăn đến như vậy. Cô cảm thấy uất nghẹn thay Thẩm Đại, nhưng cô cũng hiểu rõ tính cách của Thẩm Đại, anh sẽ không làm chuyện mà anh chán ghét nhất giống như cha của anh đã từng làm. Cô có rất nhiều điều muốn nói với Thẩm Đại nhưng lại sợ đụng vào vết thương lòng của anh, nên chỉ có thể để ở trong lòng.

Ăn cơm trưa xong, bà ngoại về nhà trước, Trình Tử Mai xin nghỉ ở lại với Thẩm Đại và đứa trẻ cả buổi trưa, Nội dung cuộc trò chuyện tránh đề cập đến một năm vất vả kia của Thẩm Đại, chỉ tâm sự chuyện luận văn, chuyện ngành, chuyện nghề, tâm sự về tương lai của hạng mục mà Thẩm Đại đang nghiên cứu, đây đều là những đề tài làm cho mắt anh sáng rực.

Đang nói chuyện nhiệt huyết dâng trào thì điện thoại Thẩm Đại đổ chuông.

Sau khi đổi số điện thoại, rất ít người biết, Thẩm Đại tưởng rằng là cuộc gọi hồi đáp cho bản sơ yếu lý lịch của anh. Nhưng vừa mở máy thì thấy là một dãy số vô danh, dãy số này in hằn trong trí nhớ khiến anh không thể quên được, anh không chút do dự cúp máy.

Trình Tử Mai ban đầu không để ý, bây giờ có rất nhiều cuộc gọi quấy rối, không nghe số lạ cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng chuông điện thoại lại vang lên, lần này Thẩm Đại không chỉ cúp máy mà còn định cho vào danh sách đen đen.

Lúc này, tiếng tin nhắn ting ting vang lên: "Tôi đang ở dưới khách sạn."

Thẩm Đại sững sờ, cắn chặt răng.

"Sao vậy, ai thế??" Trình Tử Mai nắn nắn tay Khâu Khâu.

Thẩm Đại nói: "Tử Mai, vốn dĩ tớ định mời cậu bữa cơm chiều nhưng giờ tớ có chút việc, hay là bây giờ cậu về trước nhé, có gì mai kia tớ alo."

"Không sao, tớ đâu có thiếu cơm ăn đâu, nhưng nhìn sắc mặt cậu có vẻ không ổn lắm." Trình Tử Mai nhìn điện thoại, ánh mắt ngờ vực, "Cậu nhận được tin xấu gì sao?"

Thẩm Đại sao có thể giải thích được rằng Cù Mạt Dư đang ở dưới lầu.

Lại một tin nhắn nữa được gửi đến: "Xuống lầu, hoặc là tôi lên tìm anh."

Thẩm Đại thở dài một hơi, cầm di động mà không biết nên làm gì. Anh vừa không muốn gặp Cù Mạt Dư vừa không muốn để Trình Tử Mai biết.

"Sao vậy?" Trình Tử Mai bám lấy Thẩm Đại, liếc mắt nhìn màn hình, "...... Đây là ai thế?"

"......"

"Má!" Trình Tử Mai sửng sốt, không biết sao tự dưng lại đoán trúng, "Không phải là Thái Tử đó chứ!" Cô ôm Khâu Khâu vài bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy xe của Cù Mạt Dư, cô trố mắt nhìn Thẩm Đại.

Thẩm Đại đứng lên, xanh mặt nói: "Tử Mai, cậu giúp tớ trông Khâu Khâu một lúc được không, tớ xuống chút rồi sẽ... lên ngay thôi." Anh hiểu rõ con người Cù Mạt Dư, hắn muốn gì thì bắt buộc người khác phải làm theo. Anh phải đi xuống nếu không hắn sẽ tìm tới tận cửa.

"Cậu đi đi." Trình Tử Mai lo lắng nhìn Thẩm Đại, "Cậu... sẽ không sao chứ?"

Thẩm Đại nhàn nhạt lắc đầu.

Đi xuống lầu, Thẩm Đại từ xa đã nhìn thấy bóng chiếc xe đen trước cửa, trong lòng co rúm lại, nhưng không còn cách nào khác, vẫn phải đi qua.

Anh vừa tới gần, cửa xe liền mở ra, lão Ngô mặc áo đuôi sam đeo bao tay trắng xuống xe, gật đầu cung kính chào Thẩm Đại, rồi mở ghế sau cho anh.

Cảnh tượng quen thuộc quay trở lại, Thẩm Đại nhớ lại những ký ức quen thuộc, ví như mặc tây trang tham gia yến tiệc của Cù gia, hay như lúc anh đi làm muộn phải đi nhờ xe Cù Mạt Dư, hay là lúc anh lén lút đến tìm Cù Mạt Dư dưới bãi đỗ xe giờ tan làm. Trước kia khi được mời lên chiếc xe này, đã có vài lần tâm tư thay đổi, nhưng lần nào cũng vậy, tình cảm của anh với Cù Mạt Dư ngày một tăng lên.

Nhưng lúc này đây, anh cảm thấy cửa xe mở ra một cái hang động tối tăm không đáy, bên trong là mãnh thú hung ác, sẽ cắn xé anh thịt nát xương tan.

Mà anh lại chẳng thể trốn chạy.

Anh căng thẳng bước lên xe.

Cù Mạt Dư tây trang giày da như cũ, hai chân dài vắt lên, ngồi tựa vào chiếc ghế da thật, chỉ là trên tay không có một đống văn kiện cứng nhắc như xưa, mà mười ngón đan xen vào nhau đặt lên gối, nghiêng đầu nhìn anh.

Cù Mạt Dư gầy đi trông thấy so với lần gặp ở Lan Thành, hơn nữa rõ ràng còn có hơi tiều tụy. Năng lượng của Alpha đỉnh cấp khác hẳn với người bình thường, nếu không phải lao động tay chân hay trí óc quá sức thì sẽ không mệt mỏi như vậy.

Thẩm Đại mới vừa ngồi lên, lão Ngô lập tức đóng cửa xe, qua một bên tự châm thuốc.

Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại trong gang tấc, ngửi được một tia hương hoa quỳnh nhàn nhạt, bàn tay hắn xoắn chặt đến mức đau nhức, cố kiềm chế suy nghĩ ôm người kia vào lồng ngực để bày tỏ hết nỗi lòng. Kỳ mẫn cảm bị tra tấn như địa ngục hắn cũng đã trải qua rồi, hắn tự nhủ trong lòng không được nóng lòng để con mồi sợ hãi mà chạy mất

Thẩm Đại không nhìn Cù Mạt Dư, cúi đầu nói: "Có chuyện gì sao?"

"Đứa bé đâu?" Cù Mạt Dư thấp giọng hỏi nói.

"Ở trong phòng."

"Mẹ tôi muốn gặp đứa bé."

"......" Thẩm Đại không có lí do để từ chối, nếu không có sự giúp đỡ của Cù phu nhân thì anh không thể sinh Khâu Khâu ra, vậy nên yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.

______

Mei: Độ này anh Tiến lạnh lùng vãi mng ơi huhu TwT Quá là tồy tệ, quá là bùn lun TwT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play