*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MonThẩm Đại mang theo Khâu Khâu về thủ đô. Lúc đầu anh tính để Khâu Khâu ở lại Lan Thành, một mình trở về Bắc Kinh, dù sao thì mang một đứa trẻ đi máy bay cũng không tiện. Nhưng, một là bà ngoại rất muốn gặp Khâu Khâu, hai là anh không yên tâm để Khâu Khâu lại rồi đi.
Trong chuyến bay kéo dài hai giờ, Khâu Khâu ước chừng phải khóc cả một giờ đồng hồ. Đây có lẽ là khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời Thẩm Đại, anh có thể nghe thấy rõ tiếng chậc lưỡi thiếu kiên nhẫn và ánh mắt lên án của những hành khách xung quanh, còn có người dùng âm lượng không lớn không nhỏ, đủ để anh có thể nghe thấy mà oán giận một câu: "Một đứa bé nhỏ như vậy thì đi máy bay làm gì chứ?" Trước đây, khi đi phương tiện công cộng, anh cũng sợ nhất là ở cạnh những đứa trẻ ồn ào, anh hoàn toàn hiểu được sự cáu kỉnh của những người đó, nhưng đến khi sự việc xảy ra rên người mình, anh lại cảm thấy bất lực và xấu hổ, từng giây từng phút đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Vất vả lắm mới đến đích, không còn bị ảnh hưởng của chênh lệch áp suất trên máy bay, Khâu Khâu khóc mệt rồi thì chìm vào giấc ngủ.
Ngồi trong xe taxi, Thẩm Đại nhìn Khâu Khâu đang ngủ say, mí mắt sưng đỏ, lông mi ướt át, mũi đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn theo nhịp thở khẽ mở ra khép lại, thầm nghĩ, đứa nhỏ này sao có sức mà khóc lâu vậy nhỉ? Thẩm Đại dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt Khâu Khâu, thở dài một hơi.
Sau đó, lời nói của tài xế khiến Thẩm Đại càng thêm khó chịu: "Đứa nhỏ này chắc mới mấy tháng tuổi? Vậy mà một Omega như anh lại dẫn nó đi xa nhà?"
Thẩm Đại từ kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt thông cảm của tài xế, anh nhàn nhạt đáp "Ừm" một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Đại ở một khách sạn rất gần nhà, anh mới nhận phòng chưa bao lâu thì bà ngoại đã vội chạy đến. Bà tuổi đã cao, còn đang bệnh, một mình đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Hai người vừa gặp nhau, hốc mắt đỏ hoe, bà ngoại ôm Thẩm Đại mà không kìm được nước mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ngoại lập tức bị Khâu Khâu trên giường thu hút, bà đến gần ôm rồi lại hôn, thích đến mức không biết phải làm sao. Khâu Khâu cũng có tình cảm với bà ngoại, ngoan ngoãn nở nụ cười dễ thương ngọt ngào, dáng vẻ có thể làm tan chảy trái tim bất cứ ai.
Họ trò chuyện về những gì đã xảy ra trong năm nay.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Đại chỉ bí mật liên lạc với bà ngoại, bà ngoại cũng làm theo yêu cầu của anh, giữ im lặng về tung tích của Thẩm Đại và sự tồn tại của Khâu Khâu với Thẩm Tần. Sau khi biết được những gì Thẩm Tần đã làm với Thẩm Đại, bà ngoại rất tức giận và bất lực, nhưng bà không thể không có sự chăm sóc của người thân, vì vậy bà chỉ có thể cố gắng tránh để Thẩm Tần biết rằng Thẩm Đại đã sinh ra con của Cù Mạt Dư, nếu không Thẩm Tần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái cây rụng tiền này.
Lần này Thẩm Đại trở về, anh cũng không định để Thẩm Tần biết, anh chỉ cần làm hai việc, một là làm thủ tục từ chức, hai là bàn bạc với bà ngoại chuyện cùng nhau đến sống ở Lan Thành.
Khi đề cập đến điều thứ hai, bà ngoại cũng không ngạc nhiên, nhưng bà do dự.
Bà ngoại nhéo nhéo đôi bàn tay nhỏ múp míp của Khâu Khâu, khẽ thở dài: "Cơ thể và tuổi tác của bà đã như vậy rồi, không thể chăm sóc con cho cháu."
Thẩm Đại vội nói: "Không cần bà chăm sóc, cháu đã tìm bảo mẫu."
"Vậy bà chỉ là gánh nặng của cháu mà thôi." Bà ngoại nhìn Thẩm Đại bằng ánh mắt đau khổ, "Cháu còn trẻ như vậy, một mình nuôi con đã khó, lại có nuôi thêm một bà già ốm yếu, cháu sẽ sống sao đây?"
Thẩm Đại ra vẻ cười thoải mái: "Cháu mới tìm được công việc mới, đãi ngộ tuy rằng không tốt bằng nơi này nhưng tiền lương cũng khá cao, chủ yếu là mức chi tiêu ở Lan Thành thấp, phòng ở là của một người bạn cho thuê, tiền nhà rất rẻ, áp lực sẽ không lớn quá đâu."
"Đây không phải là vấn đề về tiền bạc. Cháu còn phải bận rộn với sự nghiệp và chăm sóc con cái, thêm một bà già nữa thì cháu sẽ không theo kịp. A Đại, cháu đã vất vả nhiều rồi, bà không thể trở thành phiền phức của cháu nữa." Bà ngoại cười nói: "Bà có con trai, chăm sóc bà không phải là trách nhiệm của cháu, đây là trách nhiệm của nó (Thẩm Tần). Cháu chăm sóc bà ngoại nhiều năm rồi, hiện tại cháu hãy lo cho con của mình đi."
Thẩm Đại nhìn ánh mắt ân cần của bà ngoại mà cả lòng đau xót, biết bà ngoại nói đúng nhưng anh luyến tiếc, nếu không có Khâu Khâu thì nhĩa vụ quan trọng nhất trong đời của anh chính là chăm sóc cho bà. Anh ấy rất kiên quyết nói: "Bà ơi, cháu biết sẽ rất khó khăn nhưng cháu có thể chăm sóc bà thật tốt. Năm đó cháu chưa có công việc chính thức vẫn có thể chăm sóc bà, bây giờ cũng thế, chúng ta là gia đình, chuyện gì khó đều có thể cùng nhau vượt qua."
Bà ngoại lắc đầu: "A Đại, tấm lòng của cháu bà ngoại luôn thấy, nhưng bà không muốn liên lụy cháu nữa. Bà cũng không muốn rời xa quê hương, bà đã sống ở đây rồi cả đời rồi, bà muốn sống những ngày còn lại* ở đây." Bà trêu chọc nói: "Nếu bà đến Tây Bắc, khí hậu hoàn toàn khác với ở đây, thế thì đến cả hoa bà cũng sẽ không trồng được."
(*raw ở đoạn này là "bà muốn chết tại đây", nhưng mình thấy để vậy hơi thô nên đổi sang như này.)Thẩm Đại đau lòng nhìn bà ngoại, trong lòng hai người đều biết rõ, nếu như xa cách hai nơi thì đời này cơ hội gặp lại nhau cũng chỉ còn là con số.
Thẩm Đại bắt đầu do dự, có lẽ anh nên quay lại đây tìm việc, như vậy anh có thể chăm sóc bà ngoại. Nhưng nơi này quá gần Cù Mạt Dư, mà ở Lan Thành anh đã có sẵn chức vụ, phải lựa chọn thế nào đây, anh nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Bà ngoại nhìn thấy nỗi khó xử của anh nên chuyển đề tài lên Khâu Khâu, bà hỏi rất chi tiết, như thể bà muốn bổ sung tất cả những điều chưa biết về đứa cháu trai nhỏ của mình.
- ---
Cù Mạt Dư từ từ mở mắt ra, không gian ở đây rất tối nhưng hắn vẫn cảm thấy
nhãn áp* quá cao, cơ thể rất mệt mỏi.
(*Nhãn áp (眼压
): áp lực của dịch thể trong nhãn cầu đối với các tổ chức xung quanh. Thông thường nhãn áp khoảng giữa 11-21 mm trong cột thuỷ ngân, quá cao hoặc quá thấp sẽ ảnh hưởng đến cơ năng của nhãn cầu.)Cơ thể hắn đang ở trong một trạng thái cực kỳ mâu thuẫn — mệt mỏi nhưng lại phấn khích, không biết diễn tả thế nào, giống như một cỗ máy đã làm việc quá tải được thay thế bằng một cục pin cường độ cao, rất mệt mỏi nhưng lại có nguồn năng lượng vô tận.
Hắn từ trên giường ngồi dậy, nhìn bốn phía một mảnh hoang vu yên tĩnh.
Đây là một căn phòng rộng lớn, phong cách trang trí rất kỳ lạ. Tổng thể là màu xanh đậm của nước biển, toàn bộ vách tường đều bọc vải mềm, không có cửa sổ, cửa là loại hợp kim dày, bên trên có một cái cửa nhỏ, hiển nhiên là dùng để đưa đồ đạc. Ánh sáng được lắp chìm, sàn trải thảm nhung dày sang trọng, thứ duy nhất trong căn phòng có thể gọi là đồ nội thất đó là một tấm nệm lớn — không có khung giường. Một số nhu yếu phẩm hàng ngày như thức ăn, nước uống, quần áo, thuốc men,... được đặt trong góc. Các khu vực chức năng khác là phòng tắm và nhà vệ sinh cũng được bài trí vô cùng đơn giản, hầu như không có vật dụng thừa.
Giống như một hầm trú ẩn của ngày tận thế, lại càng giống như một nhà tù, đây là nhà an toàn cho những đỉnh cấp alpha vượt qua kỳ mẫn cảm của họ một mình.
Nhà an toàn thường được ẩn giấu và biệt lập dưới lòng đất. Điều này là để bảo vệ những người khác khỏi bị thương bởi alpha. Trang trí màu xanh đậm làm cho Alpha có thể bình tĩnh, xung quanh được bao bọc vải mềm, tránh cho vật cứng xuất hiện và không đặt bất kỳ vật dụng không cần thiết nào. Đó là để bảo vệ Alpha khỏi vô tình làm mình bị thương trong trạng thái hưng phấn và cuồng bạo.
Lúc này, nơi này có những dấu hiệu bị phá hủy, ví như thảm và nệm bị hỏng, ván cửa có vết nắm tay và máu.
Cù Mạt Dư theo cơn đau trong cơ thể cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi tay đẫm máu được quấn trong băng gạc trắng, hắn nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi mình hôn mê.
Vào lúc dục vọng của hắn mãnh liệt nhất, ba của hắn đã mở cánh cửa hợp kim dày tám centimet mà đạn không thể xuyên thủng, đưa Chu Hiểu Sơ vào. Omega dịu ngoan và gầy yếu, đó là vị hôn thê xinh đẹp của hắn, phóng ra một loại pheromone hương
mận* ngọt ngào, mang theo sợ hãi và mong chờ với ý đồ tới gần hắn.
(*pheromopne của Chu Hiểu Sơ là mận Châu Âu nha.)Hình ảnh minh họa:
Pheromone omega tràn ngập cả căn phòng, không thể phản kháng mà thâm nhập vào não, ngọt ngào, quyến rũ và mê hoặc, phóng thích ra vô hạn cám dỗ, nhưng đó không phải là điều hắn muốn.
Hắn muốn gì, muốn ai, thể xác và tâm hồn hắn đều đã có đáp án rõ ràng. Trong căn nhà an toàn, từng phút từng giây khát khao dâng trào, đều là một sự khổ luyện bền bỉ, nên nếu hắn không phát điên thì hương hoa quỳnh chính là thứ hắn khao khát, kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của hắn vào lúc này, chính là khiêu khích.
Hắn vẫn còn một chút tỉnh táo, kiềm chế bản thân không lao tới xé xác kẻ xâm lấn, hắn đấm vào tấm ván cửa, dùng đau đớn để tỉnh táo, gầm lên như dã thú để cảnh cáo và uy hiếp.
Tiếng la hét của kẻ xâm lấn làm hắn phiền chán, cuối cùng sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt.
Cánh cửa đó lại mở ra, cánh cửa chết tiệt đã ngăn cản hắn đi tìm omega của mình. Hắn chạy qua, hắn muốn rời khỏi nơi này, hắn muốn tìm kiếm hương hoa quỳnh kia, không ai có thể ngăn cản hắn, không ai có thể cướp đi người của hắn!
Sau đó, cha và mẹ của hắn xuất hiện. Những người duy nhất trên thế giới có khả năng thuần phục alpha cấp S cao nhất, chính là cha mẹ của họ. Đương nhiên, đó không phải là thuần phục về thể chất mà là thuần phục về mặt tâm lý, đạo đức và gen. Huyết thống có thể áp chế tạm thời pheromone.
Hắn nhìn cha tiêm thuốc an thần cho mình, cố kìm nén không phản kháng, quỳ gối bên chân mẹ, lặp đi lặp lại câu: "Thẩm Đại đâu, omega của con đâu? Cho con Thẩm Đại!" Cho đến khi hắn mất đi ý thức.
Thẩm Đại, Thẩm Đại, Thẩm Đại.
Cái tên này lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn như một loại ma chú, hắn ôm lấy cái đầu đau trướng của mình, lăn từ trên giường xuống đất, dục vọng điên cuồng và nỗi khao khát mãnh liệt tra trấn từng dây thần kinh của hắn. Hắn như người sắp chết, cầu khát đồ ăn, hắn muốn Thẩm Đại, điên cuồng muốn Thẩm Đại.
Hắn vừa lăn vừa bò tới gần cửa, lại một lần nữa dùng nắm đấm oanh tạc trở ngại ngăn cản hắn đi tìm Thẩm Đại, hắn muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải lập tức tìm omega của mình, lập tức ngửi được mùi hương hoa quỳnh khiến hắn ngày đêm thương nhớ.
Nhưng trong lòng có một giọng nói nhỏ nói cho hắn biết, hắn không tìm được Thẩm Đại, cũng không tìm thấy được hương hoa quỳnh kia, bởi vì hắn tự tay ném Thẩm Đại đi, Thẩm Đại cách hắn rất xa. Anh ấy rời khỏi thế giới của hắn, không hề quay đầu nhìn lại.
Nỗi tuyệt vọng đánh úp, làm tan trái tim hắn sụy đổ.
Hắn đau lòng đến sắp chết rồi.
Cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra, hắn đương nhiên không đến được chỗ Thẩm Đại, hắn được cha mẹ toại nguyện mà ngửi thấy hương hoa quỳnh, còn có một số vật dụng cá nhân của Thẩm Đại để lại ở nhà hắn.
Hắn đem quần áo của Thẩm Đại và những vật dụng trên giường xây thành một cái tổ, giống như một đứa trẻ mất nhà, cuộn mình trong cái tổ duy nhất có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn, hấp thụ một ít pheromone thuộc về Thẩm Đại từ những đồ đạc đã giặt sạch.
Hắn ôm lấy bộ đồ ngủ của Thẩm Đại mà khóc thút thít không ngừng, mùi hương hoa quỳnh quá nhạt nhòa, kém xa so với những gì hắn đã từng có, không chỉ có pheromone ngọt ngào mà còn có những lời nói quan tâm, những cái ôm dịu dàng, những nụ hôn ngọt ngào và những cuộc tình mãnh liệt. Hắn khát cầu như điên, hắn lẩm bẩm: "A Đại, anh đang ở đâu?"
A Đại, anh đang ở đâu, anh không cần em sao, vì sao anh không chịu trở lại bên cạnh em?
A Đại, anh trở về nhìn em đi, anh tới bên cạnh em đi, em rất nhớ anh, em rất nhớ anh, em rất nhớ anh.
A Đại, em rất thích anh, em chỉ muốn anh.
A Đại, em đau quá.
A Đại, xin lỗi...