Lục Ngạn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không dám nghĩ, dù sao nhà họ Lục và hà họ Tô vẫn có một chút quan hệ, mà nhà họ Tô lại là kẻ thù
của Khúc Nhiễm.
Mặc Dịch Minh trông thấy vẻ mặt của anh ta đột
nhiên thay đổi, không khỏi cười một tiếng, trong lòng nảy ra một loại
cảm giác tự hào khi chiến thắng: “Quả nhiên con nít vẫn là con nít, mọi
chuyện phải suy nghĩ toàn diện, không phải chuyện gì cũng có thể diễn
biến theo suy nghĩ của anh đâu.”
Lục Ngạn biết rõ vở kịch nhà giàu, đột nhiên không dám nghĩ nữa, bây giờ để Khúc Nhiễm ở nhà họ Mặc, đúng là rất an toàn.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Lục Ngạn bỏ hết tất cả mọi chuyện ra sau đầu, khi đang muốn kéo tay của Khúc Nhiễm…
“Anh không có tư cách chạm vào cô ấy!” Mặc Dịch Minh đột nhiên nổi giận, căm tức nhìn Lục Ngạn mà anh cũng không hiểu sao mình lại có cảm xúc đó.
“Anh!”
“Ưm…” Đúng lúc này, Khúc Nhiễm yếu ớt tỉnh lại, đập vào mắt cô là hai người đàn ông đang nhìn nhau.
“Cô không sao chứ?”
“Em còn cảm thấy khó chịu không?” Hai người đàn ông tiến lên trước, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Khúc Nhiễm giật nảy mình, kéo chăn lên, cô không biết vì sao mà hai người đàn ông lại ở trong phòng của cô, có chút đáng sợ!
“Hai anh…” Khi vừa định hỏi thì Khúc Nhiễm lại ngửi được một mùi gì đó kì
lạ, là mùi của nước khử trùng! Còn có mùi máu thoang thoảng, dường như
không chỉ phát ra từ trên người cô!
“Lục Ngạn, anh qua đây ngửi thử đi.” Khúc Nhiễm giãy dụa bò dậy, nhìn Lục Ngạn, bối rối nói.
Khuôn mặt của Lục Ngạn cứng lại, đi qua không được mà không đi qua cũng không xong.
Nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt của Lục Ngạn, Khúc Nhiễm ngược lại cười khẽ: “Có bản lĩnh quay lại bệnh viện ngay sau khi vừa ra viện mà, sao vậy, không có bản lĩnh nói thật à?”
Lục Ngạn nghe thấy lời này thì luôn cảm thấy có chút quen tai, nhưng nghĩ một lát cũng không ra, tìm đại một
cái lý do nào đó rồi rời khỏi phòng bệnh, thật ra là lén lút đi thay
băng gạc trên người.
Hai người đều nghĩ là Lục Ngạn đã đi về nhà.
Cả đường đi rất nhanh khiến vết thương của Lục Ngạn rất đâu, anh ta hít
một hơi, đừng nói gì cả, bây giờ anh ta đang vô cùng đau đớn!
Trong phòng không còn Lục Ngạn, bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, chủ yếu vẫn là do khuôn mặt thối của Mặc Dịch Minh.
“Y tá nói cô ngất đi vì đau bụng kinh, mấy ngày nay cô cần ở lại bệnh
viện để quan sát, để có thể đảm bảo cô được trị liệu kịp thời trước khi
ngất đi.”
Khúc Nhiễm không còn cảm thấy đau nữa, nhất thời quên
mất, chẳng qua là cảm thấy bụng dưới có gì đó là lạ, sau khi về đến nhà
thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Không biết nên nói cô may
mắn hay là không may mắn nữa, mới ra khỏi bệnh viện trở về nhà xong giờ
lại quay lại, còn phải ở lại vài ngày, may mà Mặc Dịch Minh về sớm nhà,
phát hiện ra cô.
Xem ra có đôi khi không cảm thấy đau cũng không
phải là chuyện tốt lành gì! Dù sao khi người khác cảm thấy đau thì sẽ
biết mà uống thuốc, còn khi cô đau thì chỉ có thể ngất đi.
“Tôi đi trước, tôi còn có chút việc.” Mặc Dịch Minh nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu có chút lạnh lùng.
“Được.” Khúc Nhiễm cũng không muốn anh ở lại bệnh viện với mình, huống chi có
anh ở đây thì cô sẽ cảm thấy không còn chút tự do nào.
Mặc Dịch Minh vừa mới rời đi thì Lục Ngạn đã lặng lẽ quay lại.
Mùi máu tươi đã phai nhạt đi không ít, Khúc Nhiễm cũng có thể đoán được anh ta mới đi thay băng giạc. Khúc Nhiễm cũng không vạch trần, cô để Lục
Ngạn ngồi xuống trò chuyện một lát.
Nói đến ngày đó khi Lục Ngạn
để Khúc Nhiễm đón anh ta xuất viện, sắc mặt của Lục Ngạn hơi cứng ngắc,
sợ Khúc Nhiễm nghe anh ta nói xong thì sẽ không để ý đến anh ta nữa.
Khúc Nhiễm cũng đã nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa bên chỗ Mặc Dịch Minh dường
như cũng không có vấn đề gì cả, vậy nên cô cũng không truy cứu trách
nhiệm của Lục Ngạn.
Hai người tưởng là cuộc đối thoại này chỉ có
hai người biết, lại không ngờ rằng Mặc Dịch Minh rời đi lúc nãy đã quay
trở lại, đứng ở cửa ra vào nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của hai
người, khuôn mặt đen xuống, rời đi, trong đầu chỉ còn một dấu chấm hỏi.
Trong lòng càng ngày càng tò mò về quan hệ giữa hai người, từ cuộc đối thoại
giữa hai người thì có vẻ hai người đã quen biết từ rất lâu rồi.
Mọi chuyện vô cùng kỳ lạ!
Mặc Dịch Minh về đến nhà, trong lòng vẫn đang tự hỏi về vấn đề kia.
Không biết suy tư bao lâu, cho đến khi tiếng mở cửa của dì Trần đánh thức Mặc Dịch Minh.
“Cậu Mặc, cậu đói bụng chưa?” Dì Trần hỏi, cầm theo một đống đồ đi thẳng vào phòng bếp.
“Chưa đói lắm. Dì Trần, Khúc Nhiễm nhập viện rồi, cần ăn đồ thanh đạm một
chút, phải còn nóng nữa, tốt nhất là hầm canh bồi bổ thân thể.” Mặc Dịch Minh suy nghĩ thật lâu, giọng nói có chút nghiêm túc.
Nghe thấy
Mặc Dịch Minh nghiêm túc phân phó, dì Trần khẽ nhíu mày, có chút lo
lắng: “Cô Khúc bị sao vậy? Là do cơ thể quá yếu sao? Cô Khúc gầy như
vậy, tôi nên làm mấy món bồi bổ sức khỏe cho cô ấy từ lâu rồi mới đúng!”
Mặc Dịch Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nhìn về phía dì Trần, dường như không hiểu vì sao bà lại đẩy nguyên nhân Khúc Nhiễm sinh bệnh lên trên người mình.
“Một đứa bé đáng yêu như cô Khúc, không có người thân bên cạnh, cô ấy bằng
tuổi với cháu gái của tôi đấy, còn nhỏ như vậy đã phải ra ngoài bôn ba
khắp nơi! Haizzz!” Dì Trần liên tục làm việc, Mặc Dịch Minh nhìn bóng
dáng của bà đến ngẩn người.
Mặc Dịch Minh chưa từng nghĩ tới tuổi của Khúc Nhiễm, bình thường nhìn thấy cô lúc nào cũng mạnh mẽ, trông
thấy dáng vẻ một mình chống đỡ, giải quyết mọi chuyện, chưa từng nhìn
thấy dáng vẻ mong manh yếu đuối của cô, chưa từng nhìn thấy cô khóc.
Cứ như vậy, anh đã hoàn toàn xem cô như là người đồng lứa, quên mất cô mới chỉ mười tám…
Là độ tuổi đẹp nhất của một người con gái.
Mặc Dịch Minh khẽ cười một tiếng, nhìn xem cái gối ôm cô thường ôm trên ghế sô pha, ánh mắt rất dịu dàng.
“Cậu Mặc, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng!” Trần a di giống như là hạ quyết
tâm, nhanh chân đi đến, nhìn xem Mặc Dịch Minh vẻ mặt thành thật.
“Nói đi.”
Mặc Dịch Minh không biết vì sao mà mình lại rất thích người trước mặt này,
so với người ở bên nhà bên kia thì bà càng khiến anh cảm thấy thân
thiết, trong ánh mắt có sự dịu dàng khó tả.
Nhất là khi bà quan tâm đến Khúc Nhiễm…
Nhíu mày, Mặc Dịch Minh chẳng biết tại sao lại nhớ tới Khúc Nhiễm.
Dì Trần thấy vẻ mặt của Mặc Dịch Minh đột nhiên thay đổi, trong lòng có chút bối rối.
Dì Trần nuốt nước miếng nói: “Tôi muốn đến bệnh viện chăm sóc Khúc Nhiễm!”
“Được.” Mặc Dịch Minh không hề nghĩ ngợi gì mà đã đồng ý, có dì Trần chăm sóc, anh sẽ yên tâm hơn.
Cứ như vậy, dì Trần ở lại bệnh viện chăm sóc Khúc Nhiễm vài ngày, trong lòng càng lúc càng thích Khúc Nhiễm.
Thuộc hạ của Mặc Dịch Minh đến báo cáo, hai ngày này Lục Ngạn chưa từng đi
đến bệnh viện, nhưng mà hình như thường xuyên phái người đưa đồ tới, có
lúc là đồ ăn, có lúc là bó hoa.
“Chặn lại.” Mặc Dịch Minh phất
tay để cho thuộc hạ đó lui ra, sự tàn nhẫn trong mắt ngoan lệ khiến cho
người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Mặc Dịch Minh không chỉ để cho người khác chặn mấy mòn quà lại, còn tìm vệ sĩ, dường như là đang muốn chặn Lục Ngạn lại.
Lục Ngạn đứng ở nơi cách phòng bệnh không xa, vẻ mặt vô cùng hung ác, anh
ta phái người đi tặng quà thì người ta bị chặn lại ở bên ngoài, có nói
cái gì thì hai tên vệ sĩ kia cũng không chịu cho vào.
Lục Ngạn nắm chặt nắm đấm, không cam lòng nhìn thoáng qua phòng bệnh của Khúc Nhiễm, sau đó trầm mặt rời đi.
“Làm tốt lắm, tăng lương.” Mặc Dịch Minh khẽ nhếch khóe miệng, dáng vẻ không đứng đắn khiến cho người khác vừa yêu vừa sợ.
Bị chặn lại lần thứ nhất, lần thứ hai tiếp tục bị chặn lại, Lục Ngạn không thể nhịn được nữa, trực tiếp đi tìm Mặc Dịch Minh.
“Tổng giám đốc Mặc, tôi nghĩ anh làm thế nào có phải quá không phúc hậu rồi
không?” Lục Ngạn nhìn người đàn ông trước mắt như đang cười mà không
phải cười, nếu như không phải là đối thủ của anh, có thể anh ta sẽ tán
thưởng tướng mạo và khí thế của người đàn ông này.
“Ồ? Cậu hai Lục có ý gì vậy?” Mặc Dịch Minh thầm cười trong lòng: “Tôi đã làm gì khiến cậu hai Lục không vui sao?”
“Biết rõ rồi mà còn cố hỏi!” Lục Ngạn lạnh lùng nói, nhưng mà người trước mắt này, anh ta lại không thể làm gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT