Khi Khúc Nhiễm trở về nhà thì bụng có chút đói, cơ thể cũng hơi mệt, mí mắt đột nhiên cũng không mở lên nổi.

Mắt nhắm lại, cô té xỉu ở trên ghế sa lon, không hề có dấu hiệu báo trước nào.

Mặc Dịch Minh mang theo cơn tức giận lái xe ra ngoài lượn một vòng, lại nhìn thấy Lục Ngạn và cô đứng ở cửa bệnh viện, lúc hai người nhìn nhau đấy, khóe miệng như tỏa ra sự ngọt ngòa, khiến cho anh không biết nói gì

Mặc Dịch Minh nghĩ là Khúc Nhiễm sẽ không trở về sớm như vậy, cho nên ra ngoài mua chút đồ ăn rồi chuẩn bị về xem TV, nhưng ngay khi nhìn về phía ghế sô pha thì anh cảm giác như mình sắp phát điên mất rồi!

“Khúc Nhiễm! Khúc Nhiễm?”

Đầu gối của Khúc Nhiễm chạm đất, nửa người trên nằm ở trên ghế sô pha không nhúc nhích, dưới chân có có vài giọt máu chảy xuống.

Trông thấy cảnh tượng này, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Mặc Dịch Minh chính là Khúc Nhiễm sảy thai!

“Đừng sợ, đừng sợ, tôi đưa cô đi bệnh viện!” Bây giờ trong đầu của Mặc Dịch Minh toàn là suy nghĩ đưa Khúc Nhiễm đi bệnh viện, không hề nghĩ đến vì sao cô lại mang thai.

Tốc độ xe được đẩy lên nhanh nhất, cũng bởi vì anh mà cả con đường trở nên hỗn loạn, nhưng anh lại không để ý tới, trong lòng chỉ có cô gái đang nằm ở ghế sau.

Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, tay chân cũng cứng ngắc, nếu không phải kiểm tra cô vẫn còn hô hấp thì Mặc Dịch Minh còn tưởng rằng cô đã…

Anh đã gọi điện thoại cho bệnh viện từ sớm cho nên xe vừa dừng lại thì đã có người đẩy Khúc Nhiễm vào phòng phẫu thuật.

Khi Mặc Dịch Minh đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật nghĩ mãi không ra thì anh đột nhiên nhớ tới Lục Ngạn.

Trong lòng thầm mắng súc sinh, nhưng mà vẫn gọi điện thoại cho Lục Ngạn, nói cho anh ta biết chuyện Khúc Nhiễm sinh non.

Người ở đầu dây bên kia sững sờ, chỉ nói một câu: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay!”

Mặc Dịch Minh cúp điện thoại, cười lạnh, Lục Ngạn căng thẳng đến mức này cho thấy đứa bé trong bụng Khúc Nhiễm của anh ta!

Ngay khi Lục Ngạn vội vã xuất hiện, Mặc Dịch Minh không nói lời nào đã đánh anh ta.

“Móa! Sao anh lại đánh tôi?” Lục Ngạn không hiểu chuyện gì đột nhiên bị đánh, khóe miệng đau đớn khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu: “Đồ súc sinh, ông đây đánh chết chết! Vậy mà anh lại dám bắt nạt Khúc Nhiễm!”

“Tôi còn chưa hỏi anh đấy!” Ánh mắt của Mặc Dịch Minh rất lạnh lùng, tiếp tục tung ra một cú đấm: “Cô ất mới mười tám tuổi thôi, vậy mà anh cũng dám ra tay ư?”

“Cái gì mà mới mười tám tuổi mà còn dám ra tay, con mẹ nó, anh khiến cô ấy mang thai còn để sảy mất, anh không biết chuyện này sẽ tổn hại đến cơ thể của cô lớn đến mức nào ư? Nếu như anh không thích Khúc Nhiễm thì để tôi dẫn cô ấy đi!”

Vết thương trên người Lục Ngạn lại nứt ra, nhưng mà người đàn ông ở trước mắt anh ta ngay cả lúc anh ta khỏe mạnh cũng không thể đánh bại, nếu bây giờ còn có thêm vết thương thì sẽ không báo được thù này nữa!

“Đứa bé trong bụng của cô ấy không phải của anh à?” Mặc Dịch Minh nghe thấy anh ta nói vậy thì sững sờ, bất thình lình chịu một cú đấm.



“Ông đây xem cô ấy như bảo bối!” Lục Ngạn nói rõ thái độ của mình.

Mặc Dịch Minh suy nghĩ một hồi lâu, phát hiện… hình như là anh hiểu lầm mất rồi.

Lục Ngạn đặt câu hỏi: “Là Khúc Nhiễm nói mình sảy thai sao?”

Mặc Dịch Minh yên lặng một lúc: “Khi tôi về nhà thì cô ấy té xỉu trên ghế sô pha.” Nửa câu nói sau không cần nói thì ai cũng hiểu.

Lục Ngạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mặc Dịch Minh, trong đầu đã nghĩ đến chuyện đưa Khúc Nhiễm đến chỗ của mình ở, không thể để cho dạng đàn ông quái gở không có chút hiểu biết về cuộc sống ở lại bên cạnh cô được!

Từ sau khi biết Khúc Nhiễm là Tô Tuyết, Lục Ngạn càng để tâm đến Khúc Nhiễm.

Nhưng mà bọn họ đột nhiên nghĩ đến tại sao cô lại bị nghiêm trọng như vậy, té xỉu ở trên ghế sô pha.

Nếu như cô cảm thấy đau thì chắc hẳn là sẽ gọi điện thoại trước, Khúc Nhiễm cũng không phải người ngốc như vậy.

Ngay khi hai người nghĩ đến điều này, nghi vấn trong lòng dần dần được sáng tỏ.

Lục Ngạn không hỏi Mặc Dịch Minh bất cứ điều gì, bởi vì trong lòng anh ta vô cùng xem thường Mặc Dịch Minh, ngay cả hiểu biết về sinh lý cơ bản nhất cũng không có!

Một cô gái trong trắng đột nhiên biến thành phụ nữ bị sảy thai, cái kíƈɦ ŧɦíƈɦ này khiến Lục Ngạn chịu không nổi!

Nếu thật sự là như vậy, Lục Ngạn chắc chắn sẽ thiên đao vạn quả kẻ cầm đầu! Dù là…

Lục Ngạn hung hăng trừng Mặc Dịch Minh một cái, vẻ mặt khinh thường.

Mặc Dịch Minh biết mình hiểu lầm nên xấu hổ xoay người, nhìn chằm chằm vào ba chữ phòng phẫu thuật, trong lòng cũng không biết sao mọi chuyện lại như thế này.

Không bao lâu sau, một y tá đẩy cửa phòng phẫu thuật ra: “Người nhà của Khúc Nhiễm có ở đây không?”

“Là tôi!”

“Là tôi!”

Hai người đàn ông đồng thời lên tiếng, nghiêm chỉnh đứng trước mặt cô y tá.

“Hai người là…” Dù đã gặp đủ loại đàn ông đẹp trai nhưng y tá vẫn không thể rời mắt được, hai người này đều có vẻ đẹp riêng, nhất là khí chất bên trong vô cùng hấp dẫn.

Hai người đàn ông nhìn nhau sững sờ.

“Tôi là ông chủ của cô ấy!”



“Tôi là bạn của cô ấy!”

Khóe miệng của y tá giật giật: “Người nhà của cô Khúc đâu? Đây không phải chuyện đùa!”

“Sao lại có thể để một cô gái vào bệnh viện chỉ vì đau bụng kinh cơ chứ, mẹ của cô không ở bên cạnh cô à?” Y tá lẩm bẩm nói, nhìn hai người đàn ông trước mặt giống như là đang nhìn hai đứa trẻ bướng bỉnh, vừa mất kiên nhẫn vừa có chút chán ghét.

Sắc mặt của hai người cứng lại, một người nghĩ làm thế nào để đến nông thôn đào mộ phần của cha mẹ cô lên chở đến đây, một người nghĩ nên làm thế nào để nói với cha mẹ của mình giả mạo thành người nhà của Khúc Nhiễm.

Hình như đây là một việc rất khó, hai người cúi đầu tự hỏi.

“Mẹ của cô Khúc đâu? Bây giờ cô ấy đang cần quần áo để thay và đồ dùng cho nữ!” Y tá chống nạnh, mấy câu mắng chửi cũng sắp ra khỏi miệng.

“Chỉ cần quần áo và thứ kia thôi sao?” Lục Ngạn nghiêng đầu hỏi, lúc này trong mắt của Mặc Dịch Minh cũng tràn ngập nghi hoặc.

Y tá cũng biết chỉ có thể trông cậy vào hai người bọn họ: “Đi đến cửa hàng giá rẻ trước cổng, có thể mua hết những thứ cần dùng.”

Y tá quay đầu muốn rời đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay lại nhìn: “Nhớ kỹ, phải nói với nhân viên cửa hàng là toàn bộ vật dụng sinh lý dành cho con gái! Còn có quần áo cá nhân nữa! Sau đó nhớ đi thanh toán phí.”

Hai người còn chưa biết được tình trạng của Khúc Nhiễm, đột nhiên bị xổ một tràng khiến cho hai người còn chưa hoàn hồn lại.

Bởi vì Khúc Nhiễm, hai người như đối thủ một mất một còn lại cùng nhau đi mua đồ dùng trong hòa bình mà không hề cãi lộn.

Trên đường trở về, Lục Ngạn hỏi vấn đề mình kìm nén trong lòng đã lâu: “Tổng giám đốc Mặc, anh thích Khúc Nhiễm ư?”

Mặc Dịch Minh hoảng hốt, cũng không biết vì sao lại hoảng, nhưng vẻ mặt trên mặt của anh vẫn không thay đổi, thậm chí là nhíu mày hỏi lại: “Vì sao anh lại cảm thấy như vậy? Tôi nghi ngờ anh có vấn đề, đúng lúc bây giờ đang ở bệnh viện.”

Ý của Mặc Dịch Minh chính là khuyên Lục Ngạn đi khám khoa não một chút, có lẽ não anh ta đã có vấn đề nên hiểu lầm gì đó rồi.

Lục Ngạn thở ra một cái: “Anh không thích thì tốt, tôi còn sợ anh gieo vạ cho Khúc Nhiễm!”

Mặc Dịch Minh: …

“Anh thích Khúc Nhiễm.” Mặc Dịch Minh gần như là dùng giọng khẳng định mà nói, anh đã nhìn thấy dáng vẻ che chở cho Khúc Nhiễm của Lục Ngạn.

“Ừm, cho nên tôi muốn đưa Khúc Nhiễm đến nhà họ Lục, sau đó sự tự chăm sóc cho cô ấy.” Lục Ngạn rất chân thành mà nhìn Mặc Dịch Minh, lại không nghĩ người bên cạnh lại cười nhạt một tiếng, không nói bất cứ điều gì nữa.

“Tôi muốn đưa Khúc Nhiễm đến nhà họ Lục!” Lục Ngạn nói lại một lần nữa.

“Tôi nghe thấy rồi, chỉ là tổng giám đốc Lục và bà Lục có đồng ý hay không?” Mặc Dịch Minh khẽ cười, nói.

Ở trong gia đình giàu sang, có nhiều lúc thân bất do kỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play