Lục Ngạn nhìn dáng vẻ của cô, cũng không có vạch trần lời nói dối của cô, mà là cẩn thận đưa ra thứ gì đó được bọc trong một tấm vải đen: “Đây là một khẩu súng đồ chơi. Nó được làm giống như hình dáng thực của một khẩu súng lục. Mặc dù nó không thể làm bất cứ điều gì, nhưng có thể hù dọa người ta!"

Toàn thân khẩu súng đồ chơi màu đen nhỏ nhắn, xinh xắn, tuy không phải là thật nhưng lấy ra cũng có thể hù dọa người ta.

“Cảm ơn.” Tô Tuyết giấu súng đồ chơi vào trong ba lô nhỏ, cô biết Lục Ngạn chỉ là không muốn mình bị người khác ức hiếp.

Nếu có thể, cô cũng muốn bảo vệ mình.

Đôi môi cô bị mím chặt, tiếng cảm ơn kia Tô Tuyết chưa bao giờ nói ra.

Tô Tuyết ghét nhà họ Tô, ghét Tô Duyệt Nhiên nên không nói thể nào nói cho Tô Duyệt Nhiên biết về khẩu súng đồ chơi này, hơn nữa còn nói vết thương là do sơ ý nên cô đơn giản xử lý một chút.

Mặc dù bị đánh rất nặng, nhưng tốt xấu gì cũng có một số kỷ niệm không được hai người chia sẻ, Tô Tuyết cũng có chút ấm áp nhỏ của riêng mình.

Cho đến bây giờ, phần ấm áp này cô vẫn chưa hề quên, cũng không biết Lục Ngạn nhìn thấy lá thư này có thể lấy hết can đảm để giúp chính mình hay không.

Mặc dù Khúc Nhiễm biết rằng lợi dụng Lục Ngạn là rất tàn nhẫn, nhưng trong hoàn cảnh này, cô thực sự hi vọng hơi ấm một lần có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của chính mình một lần nữa.

Cuối bức thư, Khúc Nhiễm nói với Lục Ngạn rằng cô là người thế thân cho Tô Duyệt Nhiên, hơn nữa nói với anh ta rằng khẩu súng lục đồ chơi là ký ức độc nhất của cô. Tô Duyệt Nhiên không biết, hy vọng rằng Lục Ngạn có thể vạch trần bộ mặt thật của nhà họ Tô và tìm lại công bằng cho mình.

Suy nghĩ xong, Khúc Nhiễm lấy một tấm ảnh từ trong cặp ra, nhét vào trong bức thư.

Hết thảy, đều dựa vào mày vậy…

Gần viện phúc lợi có một công viên, nhiều cây cối cao to, chỉ có một cây cổ thụ cong queo bò trên mặt đất, nhưng nó cố gắng vươn đầu lên cao, gửi hết cành lá đến nơi gần bầu trời nhất.



Nếu như trên phim trường không có cảnh Tô Tuyết diễn, Tô Tuyết sẽ lén lút đưa Lục Ngạn đến đây, không làm gì cả, chỉ ngồi trên cây cổ thụ vặn vẹo này nhìn cành lá lao thẳng lên trời.

Lục Ngạn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Cho đến một ngày, Lục Ngạn không nhịn được hỏi: “Tô Duyệt Nhiên, tại sao em luôn thích ở đây?”

“Em thấy đẹp.” Tô Tuyết không dám nói, cô tò mò tại sao sức sống của cây lại mạnh mẽ như vậy.

“Đẹp à?” Lục Ngạn ngốc nghếch nhìn cây cổ thụ, tư thế khá độc đáo, nhưng cô lại nói là đẹp.

“Em có đào một cái hố dưới gốc cây cổ thụ cong queo này rồi chôn một cái hộp gỗ vào đó. Nếu một ngày nào đó không tìm được em thì anh có thể mở ra xem.” Tô Tuyết mỉm cười với Lục Ngạn, giục anh nhanh chóng trở lại phim trường, sẽ không hay nếu ai đó biết rằng cả hai đã trốn ra ngoài.

Trong hộp có một bức ảnh của hai người và một số thứ quý giá nhất của Tô Tuyết.

Đương nhiên, Lục Ngạn luôn cảm thấy Tô Tuyết vẫn còn ở đó, vì vậy anh ta đã quăng chuyện này ra sau đầu, cho đến khi Tô Tuyết biến mất mà Lục Ngạn cũng không để ý, huống chi là đi đào cái hộp.

Trên thực tế, những gì Tô Tuyết nói với Lục Ngạn về chiếc hộp không phải để nói cho anh ta biết tất cả sự thật, mà là để lại một bằng chứng cho sự hiện diện của cô trên thế giới này.

Cô biết rằng nhà họ Tô không thích cô, Tô Duyệt Nhiên ghét cô, cô đã mở đường cho Tô Duyệt Nhiên vượt qua mọi khó khăn xong thì cô sẽ phải rời khỏi.

Sau này sẽ đi đâu?

Về lại viện phúc lợi? Hay là bị nhốt trong phòng tối ở nhà họ Tô chờ chết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play