Khúc Nhiễm không ngờ rằng Lục Ngạn ra nước ngoài lâu như vậy mà còn có thể trở về, có chút ngạc nhiên.
Mặc Dịch Minh suy nghĩ một chút: “Xảy ra chuyện lớn đến như vậy, tôi nghĩ Lục Ngạn sẽ trở về từ hôn."
“Từ hôn? Lục Ngạn thích Tô Duyệt Nhiên đúng không? Nghe nói lúc trước hai người họ yêu nhau…”
“Có vài chuyện nói ra cũng không hay, nhưng mà… chúng ta có thể đoán xem
nhà họ Lục có thể hủy hôn ước thành công hay không.” Mặc Dịch Minh nhếch môi mỉm cười, giọng điệu bình thản như đang hỏi bữa tối ăn gì.
“Tôi không biết là Lục Ngạn có muốn hay không, nhưng chắc là bà Lục thì
muốn.” Khúc Nhiễm đặt tập tài liệu xuống, tìm cho mình một chỗ rồi ngồi
xuống.
“Ồ? Làm sao biết được?” Mặc Dịch Minh tràn đầy hứng thú, chỉnh lại chỗ ngồi và nhìn Khúc Nhiễm.
“Ai cũng nói rằng điều mà nhà họ Lục chú ý nhất chính là danh tiếng. Hiện
giờ, nhà họ Tô sắp sụp đổ, danh tiếng của Tô Duyệt Nhiên cũng thối nát,
cộng thêm việc họp báo giải thích không rõ ràng kia. Tôi đoán bà Lục sẽ
từ bỏ Tô Duyệt Nhiên.”
Phân tích của Khúc Nhiễm rất rõ ràng, Mặc Dịch Minh nghe xong cũng muốn vỗ tay tán thưởng.
“Có trò hay để xem?”
“Chắc chắn sẽ có!” Khúc Nhiễm đắc ý liếc nhìn thoáng qua Mặc Dịch Minh.
Có trò hay hay không, tất nhiên là cô nói mới tính! Không có Tô Tuyết
diễn, giống như thịt luộc không có gia vị, ăn không thấy ngon!
Vì muốn trả thù, Khúc Nhiễm vẫn luôn chờ Lục Ngạn về nước, để anh ta vén màn cho màn trình diễn hoành tráng nhất.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng tìm được cơ hội cho mình.
Khúc Nhiễm cười khẽ, lấy giấy bút ra viết một bức thư nặc danh, cô tin rằng
Lục Ngạn sẽ có phản ứng, bức thư này tên là là sự thật.
“Lục
Ngạn, lâu rồi không gặp, anh có khỏe không? Không biết anh có đến gốc
cây lớn đó không. Em đã giấu tất cả những thứ quý giá ở đó, bao gồm cả
khẩu súng đồ chơi nữa.”
Gấp lá thư lại, Khúc Nhiễm nhờ người gửi đến nhà họ Lục.
Kiếp trước, Tô Tuyết đã từng thích Lục Ngạn.
“Tô Duyệt Nhiên! Em dừng lại!” Một giọng nói non nớt hét lên cách đó không xa.
Lúc đó Tô Tuyết bị thương luôn muốn trốn đi, trốn ở nơi không ai tìm được,
một mình chữa vết thương, đây là thói quen được rèn luyện từ trong cô
nhi viện, bởi vì bị thương sẽ không có ai đau lòng cho bạn, chỉ có bạn
mới có thể tự an ủi mình.
Lúc đó, Tô Tuyết đang muốn trốn thì bị Lục Ngạn bắt gặp và răn dạy một phen.
“Bị thương như vậy sao có thể không xử lý được? Em đi theo anh!” Dưới sự
giằng co của Lục Ngạn, Tô Tuyết buộc phải đi theo để chữa trị vết
thương, nhưng khi bôi thuốc vào vết thương, cô đột nhiên khóc lên.
“Em, em đừng khóc! Đau lắm sao? Anh thổi cho, anh thổi rồi sẽ không đau
nữa!” Lục Ngạn vừa vụng về vừa bôi thuốc cho Tô Tuyết vừa an ủi cô, mặt
nhăn lại một cục, giả bộ hung dữ nhìn Tô Tuyết: “Em cũng biết đau à? Sao lúc bị người ta bắt nạt em lại không biết đánh trả?"
Thật ra lúc bị thương, Tô Tuyết cũng không đau lắm, nhưng đột nhiên có người chiếu
ánh sáng mặt trời vào thế giới của cô, cô nhất thời không quen mà thôi.
Sau đó, vì vết thương này mà Tô Duyệt Nhiên đã rất tức giận mà đánh Tô
Tuyết, vì vậy Tô Tuyết đã không gặp Lục Ngạn trong một thời gian dài.
“Tô Duyệt Nhiên, sao lâu quá em không xuất hiện vậy? Em đi đâu vậy?” Lục
Ngạn hơi kinh ngạc trước sự ra đi đột ngột của Tô Tuyết, bởi vì anh biết cô gái kia rất yêu thích diễn xuất, khi bắt đầu diễn là đôi mắt của cô
sẽ sáng lên. Đúng vậy, làm sao cô ấy có thể không đóng phim lâu như vậy?
“Không có chuyện gì, chỉ là cả nhà đi chơi thôi.” Tô Tuyết cúi đầu nói dối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT