Dứt lời, Cố Vi Vi xoay người rời đi.

Khúc Nhiễm mang vẻ mặt u sầu. Đúng là ngày nào Mặc Dịch Minh cũng về nhà nhưng thật sự là cô vẫn chưa muốn nói chuyện với anh. Bảo cô phải nói chuyện này như thế nào đây?

Đây chẳng phải ném cho mình một bài toán khó sao?

Một thân một mình về tới nhà, Khúc Nhiễm hiếm khi về nhà không lập tức vào trong phòng mà là ngồi trên sô pha ở phòng khách, ăn mấy món đồ ăn nhanh, trong lòng đã có chút chua xót.

Cô đã lâu không nói chuyện với Mặc Dịch Minh rồi, vậy thì giờ nên nói gì đây?

Không để cho cô tự hỏi quá lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe.

Trong lòng Khúc Nhiễm bối rối, phân vân không biết là nên trốn đi hay tiếp tục ngồi đây làm như không có việc gì.

Khi đang do dự, người đàn ông kia đi vào, mang theo vẻ mặt mệt mỏi.

Khúc Nhiễm sợ đến mức đồ ăn trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng “bịch”.

Mặc Dịch Minh nghe thấy, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.

“Khúc Tiểu Nhiễm…”

Tốt rồi, giờ thì cô có muốn trốn cũng không được rồi. Khúc Nhiễm kiên trì, nhẹ giọng nói: “Chào buổi tối, tổng giám đốc Mặc.”

Khúc Nhiễm cúi đầu, còn Mặc Dịch Minh thì dùng một ánh mắt rực lửa nhìn cô. Mất một lúc sau anh mới di chuyển, đi về phía Khúc Nhiễm.

Một mảng tối che khuất tầm mắt của Khúc Nhiễm, trước mũi chân có thêm một đôi dép lê cho nam giới.

Đã bao lâu hai người không ở gần như vậy rồi?

Trái tim của Khúc Nhiễm dần nặng xuống, mảng âm u kia đang dần đến gần cô hơn.

“Tổng giám đốc Mặc!” Khúc Nhiễm đột nhiên lên tiếng khiến cho Mặc Dịch Minh giật mình, bước chân cũng dừng lại.

“Ừ?” Mặc Dịch Minh hơi khó hiểu, cúi đầu nhìn Khúc Nhiễm, bất mãn xuất hiện trong ánh mắt.

“Em… em…” Khúc Nhiễm hơi bối rối, khi muốn lui ra phía sau thì một đôi tay ôm lấy eo cô, cô cuống quít muốn thoát ra: “Anh buông ra đi!”

“Không, tuyệt đối không bao giờ!” Mặc Dịch Minh nhỏ giọng lẩm bẩm, ôm chặt lấy Khúc Nhiễm: “Nếu anh buông ra thì em sẽ chạy đi mất.”



Trong lòng của Khúc Nhiễm buồn bực cực kỳ, chẳng biết là do anh ôm quá mạnh hay là di lâu ngày không gặp nên trong lòng thấy khó chịu.

Khúc Nhiễm biết tình cảm trong lòng mình, nhưng từ đầu đến cuối người trong lòng người đàn ông này không phải cô. Có lẽ, với anh, cô chỉ là thích thôi, còn Cố Vi Vi mới là tương lai.

Những thứ như tương lai, tiền đồ, cô không cho anh được, nhưng Cố Vi Vi thì có thể.

Nghĩ như vậy, Khúc Nhiễm khẽ cười rồi đẩy Mặc Dịch Minh ra. Trái tim cũng dần nguội lạnh: “Tổng giám đốc Mặc, thứ bảy nhà họ Cố mở tiệc. Cô Cố nhờ em nói với anh, hy vọng anh có thể đến.”

Sau khi nói xong, Khúc Nhiễm xoay người rời đi.

“Vậy em có muốn đi hay không?” Mặc Dịch Minh không ngăn cô lại mà chỉ mở miệng hỏi.

“Em… chắc là có đó…” Dù sao thì cô cũng đã đồng ý với Cố Vi Vi rồi, không thể nói mà không giữ lời được.

Tuy rằng chính cô cũng biết được, lý do mời cô đi là bởi vì cô có thể khuyên Mặc Dịch Minh đi. Chẳng qua tuồng kịch đang diễn trước mắt bọn họ này không biết là loại kịch nào thôi.

“Được, vậy anh cũng đi.” Mặc Dịch Minh thản nhiên nói, tầm mắt chưa từng rời khỏi Khúc Nhiễm.

Anh có thể cảm nhận được được tình cảm mà cô đang giấu bên dưới lớp vỏ bọc lãnh khốc kia. Nói cách khác, vừa rồi, khi anh tới cần cô, cô có thể rời đi một cách nhanh chóng hoặc là lúc anh ôm cô có có thể đẩy anh ra.

Nhưng cô không làm vậy.

Thế có nghĩa là cô thích anh.

Sớm hay muộn gì thì cũng có một ngày anh cũng sẽ nói thẳng về quan hệ giữa anh và Cố Vi Vi, giải trừ hôn ước giữa hai nhà, tìm Khúc Nhiễm và đưa cô về nhà!

Trước ngày thứ bảy, Mặc Dịch Minh rất ngoan ngoãn. Tuy rằng anh không xuất hiện ở công ty nhưng ít nhất lúc chạm mặt Khúc Nhiễm anh không còn động tay động chân với cô nữa.

Cô cũng giấu nhẹm đi thứ tình cảm kia vào sâu trong lòng mình, không lộ ra dù chỉ nửa phần.

“Cô Khúc, cô nói với Dịch Minh chưa? Buổi tiệc hôm nay…” Vào lúc tan tầm, Cố Vi Vi lén lút đi bên cạnh Khúc Nhiễm, cúi người, nhỏ giọng nói.

Hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo màu đỏ, mái tóc búi cao. Dường như đã tỉ mỉ ăn mặc vì buổi tiệc này, trông có vẻ rất vui mừng.

Khúc Nhiễm rủ mắt, phát ra một tiếng đơn điệu của giọng mũi.

Thấy Khúc Nhiễm đáp lại, trái tim của Cố Vi Vi cũng thả lỏng hơn nhiều nhưng lại cảm thấy tức giận không thôi.



Mặc Dịch Minh trốn tránh chính vị hôn thê của mình nhưng lại mở lòng với một người phụ nữ khác! Gặp mình thì giống như một con hổ hung hãn, còn với người phụ nữ khác thì lại dịu dàng như nước!

Nếu mọi việc đã xong xuôi vậy thì Cố Vi Vi cũng không cần giả vờ trước mặt Khúc Nhiễm nữa: “Thật không? Vậy thì rất cảm ơn trợ lý Khúc! Nhớ tận hưởng buổi tiệc nhé! Nhưng mà cũng đừng bỏ đi giữ chừng nha!”

Khúc Nhiễm không ngờ thái độ của cô ta lại thay đổi như vậy. Trong lòng cô biết rất rõ người phụ nữ này là loại người như thế nào. Cảm giác như bị người khác lợi dụng này khiến trong lòng cô không thoải mái chút nào, tuy rằng đó không phải việc cô muốn làm…

Cố Vi Vi đi rồi, A Lộc đứng bên cạnh lo lắng nhìn Khúc Nhiễm. Cố Vi Vi này quả thật là kẻ ăn cháo đá bát mà!

Tuy rằng cô ấy không biết đầu đuôi mọi chuyện ra sao nhưng nhìn vẻ mặt của Cố Vi Vi, đây chẳng phải là bộ mặt sau khi đã lợi dụng xong rồi thì vứt bỏ sao?

“Tan tầm rồi, tôi về trước đây.” Khúc Nhiễm cười nói với A Lộc rồi xoay người bước ra khỏi cửa.

Vừa nhìn thấy bóng dáng của cô, A Lộc không khỏi lo lắng, nhưng cô gái này kiên cường quá mức, cũng không tùy tiện chia sẻ lòng mình với ai, chính bản thân cô ấy cũng không thể đi vào đó nửa bước.

Có lẽ chỉ có người đó mới có thể thật sự thấu hiểu được cô.

Thật ra, sau khi về tới nhà, trong đầu của Khúc Nhiễm đã có ý định trốn ở trong nhà luôn. Nhưng không hiểu sao Cố Vi Vi lại có được số điện thoại của cô và liên tục nhắc nhở Khúc Nhiễm phải có mặt.

“Nếu không có cô thì tôi không vui được!” Giọng điệu của Cố Vi Vi giống như giọng điệu lúc nhờ vả cô trong giờ làm việc. Sau khi thấy rõ bộ mặt thật của cô ta thì giọng điệu bây giờ của cô ta thật sự khiến người khác buồn nôn.

“Tôi biết rồi.” Khúc Nhiễm dùng giọng điệu lạnh lùng mà nói, sau khi cúp điện thoại thì đứng lên.

Lúc này Mặc Dịch Minh vừa mới xong một cuộc đàm phán, đang trên đường đi đến buổi tiệc. Anh rất nôn nóng muốn gặp Khúc Nhiễm.

“Tổng giám đốc Mặc, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”

Tổng giám đốc Thẩm đang đứng ở cửa sân của buổi tiệc, trong lòng hơi luống cuống. Sao ông lại nghe thấy người ta nói rằng buổi tiệc này là để tuyên bố về chuyện cưới hỏi của nhà họ Mặc và nhà họ Cố nhì?

Nhà họ Cố có một cô con gái, Nhà họ Mặc có một cậu con trai, vậy chẳng phải là Mặc Dịch Minh và Cố Vi Vi có hôn ước hay sao?

Nếu hai người bọn họ có hôn ước, vậy thì Khúc Nhiễm phải tính sao?

“Tôi đang trên đường đến.” Mặc Dịch Minh cau mày, sao tổng giám đốc Thẩm lại có thời gian gọi điện thoại cho anh vậy? Bây giờ chẳng phải đang ở buổi tiệc sao?

“Cậu… đó là sự thật sao? Cậu thật sự phải thừa nhận việc có hôn ước với nhà họ Cố, Cố Vi Vi à?” Tổng giám đốc Thẩm vừa nghe Mặc Dịch Minh đang trên đường đến buổi tiệc thì hoang mang luôn, chẳng phải quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt đẹp hay sao? Bây giờ Mặc Dịch Minh muốn tìm người phụ nữ khác? Hay là chuyện này chỉ là hiểu lầm?

“Hôn ước với nhà họ Cố gì?” Mặc Dịch Minh không hiểu rốt cuộc tổng giám đốc Thẩm nghe được chuyện này ở đâu? Thừa nhận, thừa nhận cái gì?

“Buổi tiệc này là để tuyên bố việc cưới hỏi giữa hai nhà họ Mặc và nhà họ Cố mà!” Tổng giám đốc Thẩm sốt ruột nói, ông đã nói đến mức này rồi sao anh lại còn chưa hiểu chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play