“Tốt, tốt, tốt!”

Cố Hải Trung liên tục nói ba chữ tốt, quả nhiên là nhìn thấu nhà họ Mặc rồi.

Một trưởng bối không quan tâm đến hôn ước đã được lập, một trưởng bối dung túng cho lựa chọn của anh, quả thật là rất tốt!

Cố Hải Trung liếc mắt nhìn thẳng vào ông cụ Mặc: “Hải Trung còn có việc nên đi trước, lần sau lại mời chú Mặc uống rượu!”

Sau khi ra khỏi của nhà họ Mặc, ông cụ Mặc cảm thấy đây không phải một câu trả lời tốt.

Uống rượu? Rượu gì?

“Cha, ông cụ Mặc nói thế nào? Ông ấy đồng ý rồi sao?” Cố Vi Vi thấy cửa nhà mở ra, trong lòng biết cha mình đã trở về.

Vậy nên cô ta vội vàng tiến lên, vẻ mặt kích động ôm lấy cánh tay của Cố Hải Trung.

“Haizz!” Cố Hải Trung liếc mắt nhìn Cố Vi Vi, sau đó lại quay mặt thở dài.

Thấy thế, Cố Vi Vi oán hận cắn răng, đôi mắt tràn đầy sự tàn nhẫn.

“Cha, nếu nhà họ Mặc đã không thừa nhận, vậy thì chúng ta lùa bọn họ lên thuyền đi!”

Đến lúc đó, nhà họ Mặc có muốn hủy hôn đi chăng nữa thì chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo sắp xếp của nhà họ Cố!

“Vi Vi, con có ý gì?” Từ trước đến nay Cố Hải Trung không biết mấy chiêu trò này. Giờ phút này ông ta hơi khó hiểu, thuyền cái gì mà thuyền chứ, sợ nhà mình không có thuyền sao?

“Ôi trời! Cha, cha hãy nghe con nói!” Cố Vi Vi kéo Cố Hải Trung ngồi xuống, nói suy nghĩ của mình cho Cố Hải Trung nghe.

Cố Hải Trung dần hiểu được ý của Cố Vi Vi, nhưng trong lòng ông ta vẫn còn nghi ngờ: “Chuyện này… có được thật không?”

“Chắc chắn là được, cha hãy tin tưởng con đi!” Cố Vi Vi tự tin cười: “Cha chỉ cần thu xếp giúp con thôi, đến lúc đó con sẽ cho người lôi quá khứ này ra!”

“Được!” Tuy rằng cách này không quan minh lỗi lạc cho lắm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hình như vẫn khá ổn thỏa. Tuy vẫn còn hoang mang nhưng Cố Hải Trung vẫn đồng ý.



Công ty loạn thành một đống, ai cũng đang nói rằng nhà họ Cố sắp có chuyện vui, mở tiệc rượu đãi khách ở ngoại ô rồi lại đãi người của các nhà lớn ăn cơm.

“A Lộc, thứ sáu này có rảnh không? Đến khách sạn ở ngoại ô chơi nhé?” Lúc này, Cố Vi Vi mặc một cái váy màu trắng, màu đỏ của son môi lại càng khiến cho làn da càng thêm trắng nõn, nhưng trên mặt cô ta lại tràn đầy vẻ thâm trầm không hợp với khuôn mặt của cô.

Thấy vẻ mặt của Cố Vi Vi, A Lộc không biết tại sao trong lòng lại dâng lên cảm giác buồn nôn, cảm giác giống như đang nhìn một bà thím đang mặc một cái váy xòe kiểu công chúa vậy.

Thật ra Cố Vi Vi rất hợp với những trang phục gợi cảm, nhưng cô ta nghĩ rằng Mặc Dịch Minh thích những cô gái trẻ tuổi giống như Khúc Nhiễm vậy, hoạt bát lanh lợi. Thế nên cô ta cố gắng để khiến bản thân trông như một cô gái trẻ.

Nhưng mà như vậy lại có chút dở dở ương ương.

A Lộc thất vọng nhìn Cố Vi Vi, rõ ràng đang là một nữ thần có khí chất cao lãnh, tự nhiên đi học theo cái vẻ em gái nhỏ của người ta làm gì chứ.

“Ngại quá, cô Cố, thứ sáu tôi có việc rồi, không thể đi được.” A Lộc tỏ vẻ có lỗi rồi lùi lại về phía sau, sợ Cố Vi Vi không tin nên cô ấy lại cường điệu thêm một lần nữa: “Chuyện này thật sự, thật sự rất quan trọng!”

“Vậy à?” Cố Vi Vi có chút thất vọng: “Vốn dĩ có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải thông báo, tôi còn muốn gọi trợ lý Khúc đi cùng nữa. Tôi nghĩ việc này cũng quan trọng với cô ta lắm đấy!”

Cố Vi Vi lặng lẽ quan sát vẻ mặt của A Lộc, thấy được sự tò mò nơi đáy mắt cô ấy bèn nói: “Đáng tiếc thật! Nếu bỏ lỡ thì không còn có lần sau nữa đâu! Ôi! Tôi nghĩ nếu có cô đi thì cô ta sẽ không vì tôi mà bỏ qua cơ hội lần này!”

Cô ta càng làm ra vẻ tiếc nuối, càng nói như vậy thì lại càng khiến cho sự tò mò của A Lộc thêm nặng nề.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao phải bí mật như vậy?” A Lộc rất tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Thì là… ôi trời! Cái này không nói được đâu! Phải thông báo ở trên bữa tiệc mới được!” Cố Vi Vi làm ra vẻ muốn nói nhưng lại phải ngậm miệng lại vì Khúc Nhiễm đang đi đến: “Không nói nữa, không nói nữa. Đúng rồi, cô sẽ đến cùng với trợ lý Khúc chứ? Chắc chắn rằng cô sẽ rất thích đó!”

Trong lúc Khúc Nhiễm vẫn còn đang mơ hồ thì A Lộc lại giành trước mà nói: “Được được! Tôi thay trợ lý Khúc đồng ý!”

“Thật không? Vậy thì tốt quá rồi! Trợ lý Khúc, cô phải đến nha! Nếu không thì tôi sẽ cảm thấy mất mát lắm đáy!” Cố Vi Vi vỗ tay, trầm trồ khen ngợi: “Đúng rồi, Trợ lý Khúc, cô có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Thấy Cố Vi Vi nhướng mày nhìn mình, Khúc Nhiễm gật đầu rồi đi theo bên cạnh cô ta.

“Là vầy, cô Khúc, thật ra mấy ngày nay tôi không tìm được Dịch Minh, gọi điện cho anh ấy thì anh ấy bảo đang bề bộn công việc, luôn không có thời gian quan tâm tới tôi. Chuyện nhà tôi tổ chức tiệc vẫn chưa kịp nói với anh ấy!”

Cố Vi Vi tỏ ra là một cô gái nhỏ bé đang rất bối rối trong tình yêu, nhưng thật ra Khúc Nhiễm cũng đang thất thần, chính cô cũng đang trong trạng thái mê mang không biết làm thế nào đây.

“Ừ, rồi sao?” Khúc Nhiễm hồi thần, thản nhiên nhìn thẳng vào Cố Vi Vi, bình tĩnh nhìn cô ta nói câu tiếp theo.



“Nghe nói cô đang ở chỗ của Dịch Minh? Cô có thể nói với anh ấy một tiếng giùm tôi không?” Cố Vi Vi chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt trông mong nhìn Khúc Nhiễm. Cứ như nếu Khúc Nhiễm không đồng ý thì cô ta sẽ khóc lên vậy.

Khúc Nhiễm nhìn Cố Vi Vi một hồi lâu, rất muốn từ chối. Cố Vi Vi biết từ sau khi cô ta đến thì cô cũng không gặp Mặc Dịch Minh nữa, bây giờ lại bảo cô đi gặp anh, vậy chẳng phải là không ổn lắm sao?

“Cô Cố à, cô cũng biết tôi và tổng giám đốc Mặc….”

“Ôi trời! Chỉ là nhờ cô nói với anh ấy thôi mà! Cô cũng không muốn vi phạm vào hiệp ước giữa hai chúng ta đâu nhỉ! cứ vậy đi, cô Khúc à, chuyện này nhờ cả vào cô đấy! Cảm ơn nha!”

Cố Vi Vi phất tay, không chờ Khúc Nhiễm từ chối đã bỏ chạy, đi đến góc cua, vẻ tươi cười ngu ngơ biến mất trên mặt, biến thành vẻ âm trầm: “Nếu không phải nghĩ rằng Dịch Minh sẽ từ chối thì tôi cũng không cần cô ra mặt đâu!”

Vẻ mặt của Khúc Nhiễm tràn đầy vẻ khó xử nhưng lại không biết phải làm sao.

“Đúng là… tra tấn người khác mà.”

Cả ngày này, Khúc Nhiễm chẳng có lòng nào làm việc. Nói theo cách của A Lộc là đầu óc của trợ lý Khúc đã bay theo mây gió rồi! Ở đây chỉ còn lại một tấm thân tàn mà thôi.

“Cô đó nha! Có tin tôi cho cô đi giày chật luôn không?” Khúc Nhiễm nhẹ nhàng dí vào đầu của A Lộc, có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng bản thân cô chỉ mới là cô gái mười chín thôi, sao A Lộc lại còn giống em gái của cô hơn vậy?

“Trợ lý Khúc, đừng làm vậy mà! Tôi vẫn chờ kiếm được một đống tiền để còn rước cô về nhà cúng bái nữa mà!” A Lộc nửa thật nửa đùa nói.

Từ khi Cố Vi Vi đến đây, không hiểu sao cô ấy càng nhìn Khúc Nhiễm lại càng thấy thuận mắt. Đúng lúc Khúc Nhiễm luôn ra khỏi văn phòng để chen chúc chung một chỗ với bọn nhân viên nên tình hữu nghị giữa Khúc Nhiễm với A Lộc mới được thành lập.

Trong quá trình này, A Lộc mới biết được cái gì gọi là tài nữ!

“Cho cô nghịch ngợm này!” Khúc Nhiễm cười khẽ, đưa xấp giấy trong tay cho A Lộc: “Làm cho cẩn thận đấy, đừng tính sai. Nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt đấy!”

“Biết rồi mà!” A Lộc làm mặt quỷ rồi quay người đi.

“Cô Khúc, nhớ kỹ những lời ban sáng nha!”

Cố Vi Vi tươi cười đến trước mặt Khúc Nhiễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play