Mặc Dịch Minh lái xe như vũ bão suốt quãng đường, đầu tiên là đưa Cố Vi Vi về nhà, sau đó ngựa không dừng vó mà trở về nhà.

Anh cảm thấy đêm nay Khúc Nhiễm rất kỳ lạ, chẳng lẽ là anh đi quá lâu, không quan tâm đến cảm xúc của cô sao?

Mặc Dịch Minh trầm tư hồi lâu, sau này đi ra ngoài xã giao với mọi người nhất định phải đưa Khúc Nhiễm theo mới được, mặc kệ thế nào cũng không bỏ lại cô!

Vốn tưởng rằng mình gõ cửa một cái, sau đó ôm chầm lấy cô mà dỗ dành, thì cô sẽ vui vẻ. Nhưng mà anh đứng ở cửa đã lâu rồi, thế mà người ở bên trong chỉ lạnh lùng nói một câu rằng mình buồn ngủ, cũng không có động tĩnh gì nữa.

“Khúc Nhiễm, em mở cửa đi, cho anh vào được không?” Mặc Dịch Minh giọng khàn khàn nói, có hơi không vui: “Cho anh ôm một cái, xong rồi lên giường đi ngủ, được không?"

Mặc Dịch Minh đứng ở trước cửa nói chuyện giống như đá chìm đáy biển, không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Khúc Nhiễm.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đi về nhà.

Nghe thấy động tĩnh của Mặc Dịch Minh, Khúc Nhiễm rón rén đến cửa, như thể nơi này là nơi gần Mặc Dịch Minh nhất.

Ngày hôm sau, ngay lúc Khúc Nhiễm đang rối rắm không biết có nên rời đi trước hay không, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của người nào đó trên bàn ăn.

“Em dậy rồi sao? Ăn sáng đi.” Mặc Dịch Minh nhìn đôi mắt Khúc Nhiễm có hơi đỏ lên, dáng vẻ giống như thức trắng cả một đêm.

Khúc Nhiễm vốn muốn cất bước rời đi, nhưng lời nói của Mặc Dịch Minh lại khiến cho cô không thể rút chân lại, cứ ngây ngốc mà nhìn anh.

Sao chỉ một đêm không gặp nhau, mà anh ấy lại trông có vẻ mỏi mệt đến như thế?

Cô muốn hỏi, nhưng khi nghĩ đến thỏa thuận của mình với Cố Vi Vi, cô lại ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nếu như còn được ở bên cạnh anh ấy, hẳn là nên biết đủ. Bây giờ, không bằng làm tốt chức trách trợ lý của mình, sống một mình cô độc, chăm chỉ làm việc, đừng đòi hỏi thêm chuyện gì hết.

Trước khi trở lại công ty, Mặc Dịch Minh vẫn nghĩ là cô giận anh vì không quan tâm đến cô. Nào có biết được, với người khác thì cô lộ ra vẻ mặt tươi cười, chỉ có nhìn thấy anh thì sẽ lạnh lùng né tránh.

“Dường như em rất lạnh nhạt với anh…”

Mặc Dịch Minh có hơi không hiểu tại sao lại như vậy.

Cố Vi Vi tránh ở một bên, chiếm lấy phòng làm việc của Khúc Nhiễm và Mặc Dịch Minh, bưng một tách trà, thản nhiên nhìn tất cả mọi việc.



Nhìn thấy vẻ buồn bã nhàn nhạt thoáng hiện trên khuôn mặt của Mặc Dịch Minh, cô ta biết, mình đến muộn một bước. Nhưng không thành vấn đề, thời gian còn dài, nhưng thật ra cũng thú vị, muốn nhìn xem hai người này có thể xảy ra biến cố gì!

“Dịch Minh, anh đến muộn rồi, em đã đợi anh rất lâu rồi đó.” Cố Vi Vi đứng dậy, cười cười đi về phía Mặc Dịch Minh.

Cô ta không hề che giấu âm thanh một chút nào, khiến Khúc Nhiễm dễ dàng nghe thấy tiếng của cô ta, giây tiếp theo, Khúc Nhiễm đã muốn bỏ chạy.

“Tại sao cô lại ở đây?” Mặc Dịch Minh cau mày, kể từ khi Cố Vi Vi này đến, Khúc Nhiễm dường như đã thay đổi khác hẳn, hay là do chính mình tưởng tượng ra vậy?

“Hôm qua đã nói là đón em đến đây mà, nhưng anh không có tới đón em, nên em phải tự mình đến đây thôi!” Cố Vi Vi mỉm cười ngồi trước mặt Mặc Dịch Minh: “Anh lật lọng như vậy không hay lắm đâu đấy…"

Lời của Cố Vi Vi cũng không phải là để cho Mặc Dịch Minh nghe, mà là cố ý nói để cho Khúc Nhiễm nghe. Cô ta biết rằng Khúc Nhiễm sẽ không thể buông tay Mặc Dịch Minh nhanh như vậy đâu, nhưng cô ta tốt bụng sẽ giúp đỡ một tay để cho cô buông tay!

“Tôi nói sẽ đón cô, thì sẽ đón cô.” Mặc Dịch Minh trừng mắt nhìn Cố Vi Vi, rồi xoay người bước vào văn phòng.

“Không phải em sốt ruột muốn gặp anh sao!” Cố Vi Vi lo lắng, vội vàng xách váy theo sau.

Cuộc nói chuyện giữa hai người khiến Khúc Nhiễm có hơi không biết phải làm thế nào, lộ ra sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

“Trợ lý Khúc, cô không sao chứ?” A Lộc nhìn Khúc Nhiễm, trong lòng có hơi lo lắng.

Tổng giám đốc Mặc đây là có chuyện gì vậy? Trước đó không phải cùng với trợ lý Khúc vẫn êm đẹp hay sao? Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện đối tác là sao?

“Tôi không sao, cô đi làm việc đi.” Khúc Nhiễm lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

Nơi này dường như không có chỗ cho cô dung thân, bên trong đó là lãnh địa của hai người, bản thân cô có vẻ là thật thừa thãi.

Cố Vi Vi chiếm chỗ của Khúc Nhiễm, vào văn phòng từ lúc sáng, tới giờ trưa rồi mà cũng không ngoài đi ăn.

Mặc Dịch Minh thấy Cố Vi Vi thật là phiền phức, nhưng mà chuyện của công ty, anh cũng không thể mắng cô ta được.

“Hợp đồng này không ổn lắm, Dịch Minh, đưa bút cho em, để em sửa lại.” Cố Vi Vi tiếp tục nhìn vào hợp đồng, nói rằng hợp đồng có vấn đề, nhưng thực tế thì cô ta cũng không thấy có gì sai, chỉ là cảm thấy nó quá hoàn hảo, cô ta chung quy chỉ muốn kiếm chuyện để cản trở Mặc Dịch Minh mà thôi.

Bạn không thấy rằng trái tim Mặc Dịch Minh đã sớm không còn ở đây hay sao? Phỏng chừng là đang một lòng nghĩ về Khúc Nhiễm, hận không thể bay ra ngoài chứ gì!

Chuyện này làm sao mà được?



Mặc Dịch Minh xem kỹ lại, cái này là do Khúc Nhiễm sửa lại, bản thân anh cũng đã tự mình xem qua. Làm sao có vấn đề được chứ?

“Hợp đồng có vấn đề gì?”

Cố Vi Vi có hơi chột dạ, cô ta không dám đối diện với ánh mắt của Mặc Dịch Minh, tùy ý chỉ vào một chỗ: “Em cảm thấy chỗ này không được thỏa đáng cho lắm!"

Mặc Dịch Minh nhìn kỹ lại thì thấy phần này là hợp đồng với tập đoàn Lục thị, bởi vì cân nhắc đến lúc trước tập đoàn Lục thị đã giúp đỡ mình, cho nên mới nhường một chút lợi nhuận, ngoài ra cũng không có vấn đề nào khác.

“Chỗ này không ổn? Vậy thì cô nói xem, thế nào mới ổn?” Mặc Dịch Minh cười như không cười nhìn Cố Vi Vi, trong lòng cười lạnh.

Cố Vi Vi lúc này mới nghiêm túc nhìn lại hợp đồng, nhưng khi vừa nhìn thấy, cô mới nhận ra rằng lợi nhuận của Mặc thị quá ít: “Dịch Minh này, sao lợi nhuận của chúng ta lại ít như vậy? Anh đang nghiêm túc sao? Nếu tiếp tục như vậy, còn có thể kinh doanh được hay không chứ?"

“Tập đoàn Lục thị đã từng giúp đỡ tôi, tôi đang đáp lễ lại.”

Cố Vi Vi thở dốc, trong lòng có chút tức giận, nào có để vào tai, người đàn ông này biết báo ân, nói khó nghe hơn chút, người đàn ông này thật là ngu xuẩn mà!

Vốn dĩ muốn nói với anh tạm dừng lại một chút, nhưng đảo mắt tưởng tượng, nếu Mặc thị xảy ra chuyện gì, như vậy thì phải phụ thuộc vào Cố thị là điều không thể tránh khỏi, như vậy thì tỉ lệ Mặc Dịch Minh rời bỏ cô ta sẽ càng thấp.

Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Vi Vi cũng cảm thấy tốt hơn không ít: “Được rồi, nghe anh tất."

Bữa trưa tùy tiện giải quyết xong xuôi, Mặc Dịch Minh lại lao đầu vào trong đám tài liệu, không phải là anh lười biếng, anh rất bận rộn. Hơn nữa, Cố Vi Vi dường như còn đang cố tình gây chuyện, hiệu suất làm việc cũng bị chậm lại không ít.

Cả ngày nay cũng chưa gặp được Khúc Nhiễm, vốn là Mặc Dịch Minh nghĩ làm việc xong về nhà thì sẽ gặp được Khúc Nhiễm, nhưng khi vừa về đến nhà, dì Trần nói Khúc Nhiễm vẫn chưa trở về.

“Không phải cô ấy đã sớm đi rồi sao?”

Mặc Dịch Minh suy nghĩ một lúc lâu, gọi điện thoại Lục Ngạn: “Lục Ngạn, anh có đón Khúc Nhiễm quay về không thế?"

Lục Ngạn nhận cuộc gọi này nhưng có hơi không hiểu gì: “Cái gì cơ? Mặc Dịch Minh, chuyện đưa đón Khúc Nhiễm đi làm tan làm không phải là chuyện của anh hay sao? Tôi trở thành tài xế của cô ấy khi vào vậy?"

Mặc Dịch Minh đột nhiên cảm thấy có điềm chẳng lành: “Cô ấy trông hơi lạ, đối xử với tôi rất lạnh nhạt!"

“Vậy anh đi tìm cô ấy, dỗ dành cô ấy đi! Anh cũng đừng nói với tôi chuyện của hai người nữa, tôi không muốn nghe!” Lục Ngạn nhanh chóng cúp điện thoại, ba cái chuyện thế này, anh ta tham gia thì thật sự không hay chút nào, huống hồ quan hệ giữa anh ta với Khúc Nhiễm trong chốc lát cũng không thể nói rõ được.

Nếu thật sự để cho Mặc Dịch Minh cảm thấy hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play