Thấy Khúc Nhiễm yên bình tĩnh lại, vẻ mặt có hơi nản lòng thoái chí, sắc mặt Cố Vi Vi cũng hòa hoãn lại: “Hẳn là cô cũng nên biết nhà họ Tô có địa
vị như thế nào đúng không? Thời gian cô đi theo Dịch Minh cũng không
ngắn, nói như vậy chắc hẳn cô cũng biết rõ áp lực của anh ấy."
Khúc Nhiễm há miệng, rất muốn nói rằng, tôi và nhà họ Tô có thù oán, tôi có
thể giúp anh ấy, công ty có tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng lời nói đến miệng, lại biến thành nghẹn ngào im lặng.
“Dù sao thì nhà họ Tô cũng có chút gố rễ, chỉ dựa vào khả năng của một
người là không đủ, còn phải tốn kém một thời gian rất dài, nếu như lúc
này có gia tộc khác giúp đỡ nhà họ Mặc, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng
hơn rất nhiều.”
Cố Vi Vi từng bước từng bước dẫn dụ Khúc Nhiễm, hòng dần dần phá vỡ ảo tưởng và lòng kiên trì của cô.
“Nếu tôi kết hôn với Dịch Minh, nhà họ Cố đương nhiên sẽ dốc hết sức lực để
giúp đỡ nhà họ Mặc. Với thân phận của tôi, giúp Dịch Minh giống như ở
trên cao tiếp thêm sức mạnh cho anh ấy tiến lên, chứ không phải cái thứ
đứng ở chân núi cứ thúc giục anh ấy nhắm chỗ cao mà đi.”
Khúc
Nhiễm đương nhiên biết mưu kế của cô ta, nhưng Mặc Dịch Minh từ lâu đã
muốn lật đổ nhà họ Tô, những gì mình có thể làm chỉ là cùng anh phát
triển mà thôi.
Như lời Cố Vi Vi đã nói, cô ta có địa vị cao thực sự càng có thể giúp Mặc Dịch Minh hơn.
Bản thân cô cũng cảm nhận được sự thù hận của Mặc Dịch Minh với nhà họ Tô.
Bản thân cô cũng bị nhà họ Tô đánh cho tơi tả, nếu không phải được sống
lại, hay là không gặp được Mặc Dịch Minh, thì có lẽ tất cả những chuyện
này trước mắt cô bây giờ vẫn chỉ là một giấc mơ.
Nhưng mà, bản
thân cô cũng không giúp gì được cho Mặc Dịch Minh, ngoài việc có thể ở
sau lưng thay anh quán xuyến công việc, còn có thể giúp được anh ấy cái
gì nữa đâu?
Khúc Nhiễm suy nghĩ rất lâu, cũng buồn bã rất lâu, bản thân mình thật sự không giúp được gì cho Mặc Dịch Minh cả!
Trong lòng của cô rối bời, rất muốn khóc lên. Người đứng trước mặt này đã tạo cho cô quá nhiều sự đả kích, quá nhiều áp lực.
Sau lưng cô ta có nhà họ Cố thay cô ta che mưa chắn bão, còn cô ta cũng có thể vươn tay ra giúp đỡ nhà họ Mặc, còn cô thì…
Khúc Nhiễm suy nghĩ cẩn thận, thật sự rõ ràng.
“Nghĩ sao rồi?”
Nhìn cô gái đứng trước mặt một hồi lâu, không hiểu sao Cố Vi Vi lại thấy tội nghiệp cho cô.
Nhưng mà vốn dĩ những thứ này là của cô ta mà, Khúc Nhiễm làm tu hú chiếm tổ
lâu như vậy, đương nhiên là lúc mình trở về thì phải hoàn trả lại cho
mình chứ.
Ánh mắt của Cố Vi Vi trở nên kiên định, cũng chú ý đến
Khúc Nhiễm, tính tìm thêm vài chỗ khuyết điểm nữa, để cho Khúc Nhiễm
biết rằng cô đeo bám lấy Mặc Dịch Minh chẳng qua chỉ là ảo tưởng của một cô gái khờ dại mà thôi.
Dưới tầm mắt của Cố Vi Vi, sau lưng Khúc Nhiễm đổ mồ hôi, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại thành nắm đấm:
“Tôi đồng ý với cô!"
“Ồ? Vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ viết chi
phiếu cho cô. Từ giờ trở đi cô sẽ chỉ là một trợ lý nho nhỏ mà thôi. Chú ý lời nói và hành động của mình đấy.” Cố Vi Vi cười khẽ, quả nhiên chỉ
là một con nhỏ miệng còn hôi sữa, dưới áp lực, cũng chỉ có thể lựa chọn
buông tay mà thôi.
“Không, tôi nói là, tôi đồng ý rời khỏi tổng
giám đốc Mặc, nhưng tôi không nói rằng tôi muốn mười triệu kia!” Khúc
Nhiễm ôm hận nhìn Cố Vi Vi: “Tôi rời đi, chỉ vì để tổng giám đốc Mặc có
thể được nhà họ Cố giúp đỡ!"
Nói xong, Khúc Nhiễm cảm thấy chân
mình giống như mềm nhũn ra, dường như toàn bộ sức lực vừa rồi đều dùng
để chống đỡ bản thân phá vỡ đi chướng ngại tầng tầng lớp lớp, còn lại
vẻn vẹn một tia khí lực cuối cùng, là dành để buông tay, là dành để
ngoảnh đầu lại.
“Nếu chuyện này thành công, đương nhiên nhà họ Cố sẽ dốc hết sức lực để giúp đỡ nhà họ Mặc rồi.” Cố Vi Vi có hơi không
nhìn thấu được cô gái đứng trước mặt đây, nhưng mà trong lòng vẫn coi
thường cô.
Khúc Nhiễm không biết rằng bản thân đi khỏi trước mặt
Cố Vi Vi như thế nào, có lẽ đi nghiêng ngả lảo đảo, cũng có lẽ là đi du
đãng mất hồn.
Cô không biết, chỉ biết hẹn ước giữa cô và Cố Vi Vi mà thôi.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, trên mặt dính đầy nước mắt khô cạn, vẻ mặt cũng trở nên chết lặng.
Có tiếng giày cao gót truyền đến, nhưng đến bên cạnh Khúc Nhiễm lại hơi dừng lại một lúc, sau đó liền xoay người rời đi.
Trên bàn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc điện thoại di động.
Quay đầu lại, vẻ đỏ ửng trước mắt nhanh chóng biến mất, Khúc Nhiễm biết mình đã thua, thua hoàn toàn.
Cô thừa nhận, người phụ nữ này, dù cho mình có chống cự, cũng không so sánh nổi.
Buổi tiệc ăn mừng sắp kết thúc, Khúc Nhiễm đứng dậy thu dọn đồ đạc, gọi điện cho Lục Ngạn.
Theo bản năng cô không muốn nhìn thấy Mặc Dịch Minh, không muốn nhận tin tức về gì anh ấy hết, bất kỳ tin tức nào!
“Khúc Nhiễm, giờ này không phải đang ở buổi tiệc ăn mừng hay sao? Sao lại
rảnh rỗi mà điện thoại cho tôi vậy?” Lục Ngạn thấy hơi lạ, ngày thường
Khúc Nhiễm sẽ không gọi điện cho mình, hơn nữa bây giờ Mặc Dịch Minh
đang ở cùng cô mà.
Lục Ngạn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng
ảnh đại diện kia giống như không cẩn thận mà gọi phải anh ta vậy, không
hề có âm thanh gì hết.
“Chắc là không cẩn thận gọi nhầm rồi ư?” Lục Ngạn lẩm bẩm một tiếng rồi cúp điện thoại.
Nhưng không ngờ rằng, vừa cúp điện thoại, Khúc Nhiễm lại gọi tới, đang lúc
anh ta muốn nói gì đó, Khúc Nhiễm liền mở miệng nói: “Có rảnh không? Tới đón tôi đi.”
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, Lục Ngạn
cũng biết rằng mình không nên thân cận với Khúc Nhiễm, nhưng khi nghe
thấy giọng nói có hơi trầm thấp của Khúc Nhiễm, trái tim của anh ta như
bị cắt một dao vậy.
“Ừ! Gửi địa chỉ cho tôi đi!” Theo bản năng
Lục Ngạn cảm thấy Khúc Nhiễm đã xảy ra chuyện gì rồi, cầm lấy chìa khóa
chạy ra ngoài cửa: “Em chờ lát, tôi sẽ tới ngay!"
Lục Ngạn đã nói rằng anh ta sẽ đứng từ xa, luôn luôn bảo vệ Khúc Nhiễm.
Anh ta không lo lắng mà giao Khúc Nhiễm cho Mặc Dịch Minh, chính là vì sợ hiện tại xảy ra tình huống này.
Cô im hơi lặng tiếng, lặng lẽ cúi người, từ từ nhắm hai mắt lại, không nói không rằng, bất động như một con rối.
Lục Ngạn mím môi, anh ta muốn mở miệng hỏi han, nhưng mà vừa nhìn thấy sắc
mặt của Khúc Nhiễm, anh ta lại không mở miệng nói ra được.
Xe chậm rãi dừng ở cửa nhà họ Mặc, Khúc Nhiễm mở mắt, vẻ mặt chân thành cảm ơn, mở cửa xe bước đi.
Tất cả các hành động của Khúc Nhiễm khiến cho người ta cảm thấy được sự khác thường.
Lục Ngạn không biết Mặc Dịch Minh đã làm cái gì, nhưng xen vào chuyện của
hai người cũng không hay cho lắm, chỉ gửi tin nhắn cho Mặc Dịch Minh là
Khúc Nhiễm đã về nhà.
Mặc Dịch Minh vừa đi lòng vòng trong nhà
hàng nhưng vẫn không tìm được Khúc Nhiễm, vừa giận Khúc Nhiễm chạy đi
khắp nơi, thì Cố Vi Vi đã tiến lại gần anh.
“Đúng là không tệ,
Dịch Minh này, nghe đâu anh đã giành được mấy hợp đồng của mấy công ty
lớn phải không?” Cố Vi Vi bưng một ly nước, sửa sang lại tóc tai xong
thì nhìn Mặc Dịch Minh.
Mặc Dịch Minh đối với ánh mắt mang điện
của Cố Vi Vi có hơi không vui, anh hơi quay đầu lại, hơi thở lạnh lùng,
chỉ “ừm” một tiếng.
Mặc dù Mặc Dịch Minh thờ ơ với cô ta, nhưng
từ đầu đến cuối Cố Vi Vi cũng không có nản lòng thoái chí: “Tiếp theo,
em muốn đến chi nhánh công ty thị sát một chút. Hy vọng có thể nhìn thấy anh ở đó."
Cố Vi Vi cười nhạt, Mặc Dịch Minh còn muốn vun đắp
tình cảm với Khúc Nhiễm sao? Tiếc thật đấy, Khúc Nhiễm đã biết khó mà
lui rồi, mà anh, từ đầu đến cuối vẫn là vật nằm trong lòng bàn tay cô ta mà thôi.
“Buổi tiệc chúc mừng đã tan rồi đúng không? Em không lái xe được, cũng không có ai đến đón. Nếu không thì anh đưa tôi về đi?”
Mặc Dịch Minh nhăn mặt nhíu mày, dường như vẫn còn đang tìm kiếm bóng dáng của Khúc Nhiễm.
Cố Vi Vi nhìn Mặc Dịch Minh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Vốn nghĩ Mặc Dịch Minh sẽ từ chối, nhưng sau khi anh nhìn vào điện thoại, thế mà lại đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT