Khúc Nhiễm nháy mắt, ra vẻ thần bí: “Bí mật! Đây là bí mật nhỏ của em!”

“Được rồi.” Mặc Dịch Minh cười lắc đầu, cưng chiều xoa đầu Khúc Nhiễm.

Khúc Nhiễm nhận ra Mặc Dịch Minh rất thích vò đầu của cô, thỉnh thoảng duỗi tay ra, vò đầu của cô, có khi cũng sẽ trêu chọc sợi tóc của cô, nở nụ cười.

Bất tri bất giác, cô đã quen với hành động của Mặc Dịch Minh, thậm chí có chút thích, có cảm giác như cô là một đứa bé, ở trong ngực anh, được anh yêu chiều.

Khúc Nhiễm đã từng nghĩ tới, nếu như cô không cần phải để ý đến mấy chuyện lung ta lung tung này, chỉ cần làm một người vô lo vô ưu ở trong lòng anh được anh cưng chiều, vậy thì tốt biết bao.

“Đang suy nghĩ cái gì mà thất thần đấy.”

“Không có việc gì, chúng ta về công ty à?” Khúc Nhiễm cười cười, hơi nghiêng đầu.

“Hôm nay nghỉ ngơi, về nhà thôi.”

Hôm nay suýt chút anh đã mất đi Khúc Nhiễm, anh biết rất rõ Tô Chính Thiên hận mình đến mức nào, ở nơi đấu thầu cũng nhằm vào anh, vậy mà lại yên tâm để Khúc Nhiễm đi đưa tài liệu.

Nếu như hôm nay Khúc Nhiễm xảy ra chuyện gì, anh sợ là… anh sẽ hối hận cả đời này.

Mặc Dịch Minh lẳng lặng nhìn Khúc Nhiễm, trên mặt của cô cũng không có gì là sợ hãi, dường như cũng không định nói với anh chuyện nhà họ Tô bắt cóc, xem ra cô cũng đã có suy tính riêng của mình.

“Nếu như cô ấy không muốn nói, vậy thì cứ để cô ấy đi giải quyết đi.” Mặc Dịch Minh nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm kiên định suy nghĩ bảo vệ cô sau lưng.

Mặc Dịch Minh sẽ không ngờ rằng mối thù giữa Khúc Nhiễm với nhà họ Tô không chỉ có mỗi bắt cóc, mà còn hơn thế nữa, mối thù gϊếŧ hại!

“Anh kêu hai vệ sĩ kia về đi, anh thấy có lúc nào em cần đến hai người kia đâu? Với lại cho dù để bọn họ đi theo em, cũng không thể nào mọi lúc mọi giây cũng đều đi theo em mà?”

Khúc Nhiễm đưa ra ý kiến, trong lòng cũng vô cùng không thích có người đi theo sau lưng mình, hơn nữa lúc bình thường không có chuyện gì thì hai người đều ở bên cạnh, nhưng mà những lúc cô xảy ra chuyện thì hai người kia lại chẳng ở bên cạnh, cho nên hai tên vệ sĩ này đi theo mình là để cho vui thôi sao?

Sau khi Khúc Nhiễm nhiều lần nhấn mạnh không cần vệ sĩ, Mặc Dịch Minh mới bằng lòng kêu hai tên vệ sĩ kia về, nhưng mà điều kiện tiên quyết là Khúc Nhiễm phải đeo đồng hồ định vị, để cho Mặc Dịch Minh biết vị trí của cô.



Sau khi hai người quyết định xong, hai cái đuôi nhỏ kia chính thức biến mất, Khúc Nhiễm cũng nhẹ nhàng thở ra.

Có trời mới biết khi cô muốn ra ngoài tự nhiên trông thấy ngoài cổng có hai cái pho tượng đáng sợ đến mức nào đâu?

Cơn buồn ngủ mới sáng sớm cũng lập tức bị biến mất đi luôn đấy?

Tô Chính Thiên cũng đã biết chuyện cô bằng lòng hợp tác với ông ta, Khúc Nhiễm cũng không phải thật sự muốn hợp tác với ông ta, chỉ là vì bảo vệ mình mới dùng hạ sách này, bây giờ điều cô cần làm chính là nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, cô cũng không muốn bị người có ý đồ tuôn ra chuyện cô là người bên cạnh Mặc Dịch Minh lại trở thành đồng minh của nhà họ Tô.

Cẩn thận từng li từng tí đặt cái hộp kia ở góc phòng, cái đó là cái hộp được lấy từ nhà cũ nhà họ Tô, còn về phần tại sao Khúc Nhiễm lại lấy nó về…

Nhà họ Tô sợ chuyện cô là thế thân của Tô Duyệt Nhiên bị phát hiện, cho nên đã sắp xếp cô ở lại nhà cũ nhà họ Tô, cái nơi vắng vẻ không một bóng người đó.

Ở kiếp trước Khúc Nhiễm từng ở lại nhà cũ nhà họ Tô một khoảng thời gian, cho nên cũng đã để lại không ít thứ ở đó.

Có lẽ là người nhà họ Tô cảm thấy cô xúi quẩy, cho nên căn phòng mà cô từng ở chưa có ai vào dọn dẹp, tất cả đều vẫn bài trí như trước, cũng bởi vì đã lâu mà bám một lớp bụi dày.

Khúc Nhiễm tìm cơ hội đi qua lấy đồ của mình đi, định lấy những thứ này hù dọa nhà họ Tô, để bọn họ biết, Tô Tuyết vẫn đang nhìn bọn họ.

Muốn để cho bọn họ biết, làm sai thì sẽ phải bị báo ứng!

Nhà họ Tô mê tín, rất mê tín đấy, mới có thể tin cô là điềm xấu, từ bỏ cô.

Nhưng mà đây cũng là chỗ tà ác trong nội tâm của mỗi người, không phải sao? Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không đón cô về sau khi cô để lộ ra tài năng thiên bẩm của mình, để cho cô chân chân chính chính nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ.

“Ha ha! Các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Khúc Nhiễm cười nhẹ, tiếng cười khàn khàn quanh quẩn trong phòng, làm cho người ta rùng mình.

Cô đã chuẩn bị xong, món quà kia, chắc hẳn mấy người bọn họ rất thích đấy, dù sao lúc trước khi cô sống dưới sự nhục mạ của bọn họ, sống cũng chẳng tốt mấy!

“Đây là thứ gì?” Khi Lâm Uyển nhấc chân định lên lầu, đột nhiên trông thấy một cái hộp gỗ được sơn màu hồng đặt ở trên bậc thang.

Bởi vì Tô Duyệt Nhiên, người nhà họ Tô lúc này cũng không dám ở nhà bên kia, chỉ có thể trốn ở nhà cũ này, sợ có một ngày fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô ta xuất hiện, bao vây nhà họ Tô.



Bởi vì Khúc Nhiễm từng ở trong nhà cũ này, bởi vậy hiểu rất rõ nó, ví dụ như chỗ nào có đường đi vào, chỗ nào có camera, tất cả cô đều biết hết.

Cô đặt món quà kia ở chỗ không có camera nhưng lại rất dễ thấy, vì để người nhà họ Tô dễ dàng trông thấy, để cho bọn họ vui vẻ một lúc.

Còn cái váy dài máu trắng kia, là Tô Tuyết mặc khi thay Tô Duyệt Nhiên tham gia buổi họp báo, cũng không phải quá đắt, gần như bằng với điều kiện tiêu xài của một gia đình bình thường.

Bởi vì cái này váy, Tô Duyệt Nhiên được tán dương là giản dị mộc mạc, nhưng mà không ai biết rằng, Lâm Uyển cảm thấy Tô Tuyết không xứng mặc những thứ đồ cao cấp, cho nên mới cho cô mặc một cái váy bình thường không có gì đặc biệt.

“A!”

Vốn dĩ tưởng rằng đó là món quà mà Tô Chính Thiên tặng cho mình, mở ra xem, lại không ngờ rằng lại là một cái váy dài màu trắng, phần đuôi của cái váy này có một chỗ bị xé rách, còn có một vệt máu chưa được giặt sạch.

“Sao đồ của Tô Tuyết lại ở đây chứ?” Tiếng thét chói tai của Lâm Uyển vang lên, ném váy di chạy lên lầu, đi vào phòng khóa chặt cửa lại, đột nhiên nhớ tới lời nói hôm qua của Khúc Nhiễm.

“Không đâu… không đâu!” Lâm Uyển ôm đầu, lầm bầm trốn ở trong góc.

Khúc Nhiễm không biết khi Lâm Uyển nhìn thấy cái váy kia sẽ phản ứng mạnh đến thé, nếu như biết thì chắc hẳn là cô sẽ cười ra tiếng, sau đó lại rơi lệ.

Nhà họ Tô làm ra chuyện ghê tởm đó với cô, mười đầu ngón tay cũng đếm không đủ, chuyện phía sau cái váy trắng này, cũng chỉ là một trong số những chuyện khiến cô tan nát cõi lòng mà thôi.

Lâm Uyển trốn ở trong phòng, vẻ mặt hoảng hốt, dường như người vốn đã chết kia đang đi qua đi lại trước mặt bà ta, vừa khóc vừa chửi rủa bà ta chết không yên thân!

“Tô Tuyết…”

Trên mặt Lâm Uyển lộ ra sự tàn nhẫn: “Là do số mệnh của mày không tốt! Mà muốn trách thì tự trách mình đi! Nếu như không xử tử mày, nhà họ Tô sẽ bởi vì mày mà chết! Chắc là mày cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó đâu nhỉ?”

Lâm Uyển lẩm bẩm nói do số mệnh của Tô Tuyết không tốt, lại quên rằng Tô Tuyết vốn có thể trưởng thành ở trại trẻ mồ côi, mà tất cả những chuyện trong tương lai đều không liên quan gì đến nhà họ Tô.

Nhưng mà nhà họ Tô lại coi trọng tài năng thiên bẩm của cô, vừa ra đời đã vứt bỏ cô, vậy mà vào năm cô tám tuổi lại mang cô khỏi trại trẻ mồ côi, nhốt cô lại trong nhà họ Tô làm thế thân cho người chị sinh đôi của mình.

Người nhà họ Tô chưa từng quan tâm đến cô, cho cô sự ấm áp của một gia đình, thậm chí còn xem cô như cái đinh trong mắt, sau khi lợi dụng xong thì lập tức diệt trừ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play