“Tổng giám đốc Mặc đang sợ bị vạch trần ngay trước mặt mọi người, cho
nên mới tắt máy tính sao?” Tô Chính Thiên chậc lưỡi, trong lời nói tràn
ngập khinh thường.
Mất đi tư cách cạnh tranh, bị vu khống là ăn
cắp ý tưởng, máy tính lại bị ám hại mà tắt mất, Mặc Dịch Minh nhìn về
phía Tô Chính Thiên, chắc là ông ta đang nghĩ đến cảnh tượng mình bị như vậy chứ gì?
Mặc Dịch Minh lấy điện thoại ra, tại sao đã lúc này rồi mà Khúc Nhiễm còn chưa đến chứ?
“A Lộc, tài liệu lần trước có bản đánh máy không? Lập tức gửi cho tôi, còn không thì bản giấy cũng được, đưa đến chỗ diễn ra đấu thầu này cho
tôi.” Mặc Dịch Minh gọi điện thoại, ra hiệu bảo người tổ chức chờ một
lát, sau đó anh sẽ tự làm sáng tỏ chuyện này.
Tô Chính Thiên đang tính tìm người bắt cái người đưa tài liệu đến kia đi, vụ ăn cắp ý tưởng này chỉ là ông ta, nếu như thật sự để chứng cứ đến đây thì chẳng phải
cái mặt mo này của mình cũng không giữ được rồi sao?
“Chú Tần,
đây là bản chỉnh sửa của những ý tưởng tôi nghĩ mấy hôm nay, những thứ
tôi viết trên máy tính cũng là cái này, tôi nghĩ tôi và tổng giám đốc Tô không thể nào tâm linh tương thông đâu nhỉ?” Mặc Dịch Minh nhìn về phía Tô Chính Thiên, lộ ra vẻ mỉm cười.
Tô Chính Thiên đổ mồ hôi
lạnh, lúc đầu định uy hiếp Tần Triêu Nguyên, nhưng Mặc Dịch Minh lại gọi người của mấy nhà lớn kia tới, cùng nhau thưởng thức kiệt tác của anh.
“Không xong rồi!” Tô Chính Thiên cau mày, vậy mà ông ta lại không nghĩ đến
chuyện này! Không ngờ rằng vậy mà Mặc Dịch Minh sớm chuẩn bị xong!
“Tôi xem thử, cái này có giống gì đâu chứ!” Lục Ngạn tiến lên trước, nhìn
rất chăm chú: “Rõ ràng là một trời một vực, xin hỏi tổng giám đốc Tô cảm thấy mình viết tốt lắm sao, đến mức mà tổng giám đốc Mặc còn phải ăn
cắp ý tưởng của ông?”
Sự khẳng định của Lục Ngạn đối với Mặc Dịch Minh gần như đã đánh mặt của Tô Chính Thiên sưng lên, lúc này ông ta
cũng không còn kiểm soát được vẻ mặt của mình nữa: “Thật… thật không,
vậy chắc là do tôi quá căng thẳng nên nhìn lầm thôi, là do nhìn lầm,
tổng giám đốc Mặc, thật xin lỗi!”
Bởi vì chuyện bất ngờ này mà
những người ở đây cũng đã không còn hứng thú xem cạnh tranh, mà tụ năm
tụ ba lại trò chuyện về chuyện vừa rồi.
Đấu thầu kết thúc, nhưng mà mấy ngày sau kết quả mới được đưa ra.
Mặc Dịch Minh không thèm để ý những điều này, ngay khi vừa kết thúc liền
lập tức chạy ra ngoài, muốn đi tìm tung tích của Khúc Nhiễm.
Lục Ngạn cảm thấy không ổn, đi qua hỏi mới biết có thể Khúc Nhiễm đã mất tích.
Hai người chia ra hành động, chạy đi tìm Khúc Nhiễm.
“Nếu chúng ta đã có quan hệ hợp tác, vậy bây giờ tôi có thể rời đi được
chưa? Tôi nghĩ lúc này đấu thầu cũng sắp kết thúc rồi.”
“Được, cô Khúc, tạm biệt.”
Khúc Nhiễm ra khỏi cửa lớn, cũng không có trực tiếp rời đi, mà là lượn quanh mấy cái hẻm rồi chạy về nhà cũ của nhà họ Tô, đi tìm thứ gì đó.
“Nhiên Nhiên, con phải chăm sóc mình thật tốt, mẹ rất thương con. Chuyện trong nhà con đừng lo lắng, cái con bé ti tiện kia sớm đã chết rồi, nói cho
cùng sau này nhà họ Tô sẽ là của con mà thôi.”
Khúc Nhiễm trốn ở góc rẽ, lẳng lặng nghe Lâm Uyển nhục mạ mình, trong lòng lại dấy lên gợn sóng.
Cô đã chết rồi, vậy mà bây giờ ở trong mắt của bọn họ, cô vẫn là cái tên
treo bên miệng dùng để phát tiết cảm xúc ư? Khúc Nhiễm nghĩ đến điều
này, nhịn không được đấm vào tường, vẻ mặt tức giận.
“Ai?” Lâm
Uyển cúp điện thoại, vội vàng đi qua, đúng lúc đụng phải Khúc Nhiễm,
trong lòng không khỏi bối rối, không biết cô nghe được bao nhiêu rồi, cố gắng bắt mình tỉnh táo, Lâm Uyển cả giận nói: “Sao cô lại ở đây?”
“A, tôi nhìn thấy cô Tô chạy tới chỗ này, cho nên tôi đi qua xem thử thế
nào.” Khúc Nhiễm nhìn chung quanh một lần, giả vờ nghi ngờ nói: “Vừa nãy rõ ràng tôi có trông thấy cô Tô chạy đến chỗ này mà, sao chớp mắt một
cái đã không thấy tăm hơi rồi?”
“Cô Tô gì chứ?” Lâm Uyển cả giận nói: “Tô Duyệt Nhiên tại viện điều dưỡng, sao có thể ở đây được?”
“Nhưng mà tôi tận mắt nhìn thấy cô Tô mặc một cái váy dài màu trắng chạy qua
đây mà! Còn thét chói tai nói không muốn… không muốn gì đó.” Khúc Nhiễm
ngoái đầu lại, mê mang: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì cứ? Các người
ngược đãi cô Tô sao? À đúng rồi, trên đùi của cô ấy hình như vẫn còn có
một vết thương đang chảy máu, máu chảy dọc xuống chân của cô ấy đấy.”
“A!” Hai mắt của Lâm Uyển trợn tròn lên, hoảng sợ nhìn Khúc Nhiễm, có chút không dám tin, da đầu cũng run lên.
“Cô đang nói lung tung gì vậy! Cút! Cút ra ngoài!”
Ngay khi Lâm Uyển vẫn còn đang phát điên gọi bậy, Khúc Nhiễm thừa cơ đi vào buồng trong, lấy đi một vài thứ, sau đó chạy trốn.
“Khúc Nhiễm, rốt cuộc em đang ở đâu?” Trong lòng Lục Ngạn rất bối rối, bây
giờ Tô Chính Thiên đang rất hận Mặc Dịch Minh, nếu như Khúc Nhiễm rơi
vào tay của ông ta, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Lục Ngạn đi loạn trên đường, đột nhiên nghĩ đến một nơi.
Nhà cũ nhà họ Tô!
Rất có thể Tô Chính Thiên đã đưa Khúc Nhiễm đến chỗ ấy, nơi đó vắng vẻ
yên tĩnh, giao thông cũng không tốt, vì để tránh cho Khúc Nhiễm chạy
trốn, nhà cũ nhà họ Tô chắc chắn là một nơi ẩn giấu tốt!
Lục Ngạn quay người lái xe đi đến nhà cũ nhà họ Tô, xe chạy rất nhanh, bởi vì trong lòng sợ hãi Khúc Nhiễm sẽ xảy ra chuyện.
Không bao lâu sau, Lục Ngạn trông thấy ven đường, có một cô gái đang chạy đến, trong tay ôm thứ gì đó, vẻ mặt có chút bối rối.
“Khúc Nhiễm!” Lục Ngạn dừng xe lại, vẫy tay với Khúc Nhiễm, trong lòng suy nghĩ: “Không sao thì tốt rồi, may mắn may mắn!”
“Phù! Thật sự là quá kích thích rồi! Đúng rồi, bên Mặc Dịch Minh thế nào?
Ông cáo già Tô Chính Thiên kia, thật không phải cái thứ gif tốt!”
Lục Ngạn nghiêm túc: “Tô Chính Thiên bắt cóc em à?”
Khúc Nhiễm lắc đầu, tiếp tục hỏi về tình trạng của Mặc Dịch Minh.
Cho dù trong lòng không vui, nhưng mà Lục Ngạn vẫn thành thật trả lời, tiện thể nói luôn tất cả những chuyện đã xảy ra cho Khúc Nhiễm.
Khúc
Nhiễm càng thêm khẳng định Tô Chính Thiên là một con cái già, không phải là thứ gì tốt. Nhưng mà cũng chỉ có thể mắng ngoài miệng, bây giờ bọn
họ cũng chẳng làm được gì.
“Hôm nay anh cũng vất cả rồi.” Khúc
Nhiễm nói, đưa tay vào túi lục lọi: “Điện thoại di động của tôi bị mất
rồi, anh cho tôi mượn một chút, to cho Mặc Dịch Minh.”
Khúc Nhiễm cảm thấy, Lục Ngạn biết mình mất tích, như vậy Mặc Dịch Minh không thể nào không biết, có lẽ anh vẫn còn đang tìm cô!
Ngay khi Khúc Nhiễm gọi điện thoại báo bình an cho Mặc Dịch Minh, Lục Ngạn
cảm thấy hơi chua xót, trong lòng rất khó chịu, cũng ghen tị Mặc Dịch
Minh có thể được Khúc Nhiễm thích.
Bên kia, khi Mặc Dịch Minh
biết Lục Ngạn tìm được Khúc Nhiễm, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu,
nhưng anh cũng không có nhiều lời, để Lục Ngạn đưa cô đưa về nhà họ Mặc
gia, còn anh ở nhà đợi cô
Sau khi Lục Ngạn đưa Khúc Nhiễm về nhà
xong cũng không quay đầu lại mà đi luôn, ngay cả Khúc Nhiễm cảm ơn anh
ta cũng không có chút phản ứng nào.
Khúc Nhiễm cũng không hề để ý, quay người đi vào nhà.
Ngay khi vừa mở cửa, một bóng dáng ôm chầm lấy cô, chăm chú ôm cô vào lòng.
Mặc Dịch Minh ôm rất chặt, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy.
“Khúc Tiểu Nhiễm, sau này anh không dám để em một mình ra ngoài nữa.” Mặc
Dịch Minh hoảng sợ, nếu như không còn Khúc Nhiễm thì anh phải làm sao
đây?
“Yên tâm đi, không phải em đã trở về rồi sao? Được rồi,
khoảng thời gian ngắn tiếp theo sẽ không có chuyện gì đâu.” Khúc Nhiễm
vỗ nhẹ vào vai Mặc Dịch Minh, an ủi người con trai vì mình mà hoảng sợ
này.
“Trong cái hộp này có cái gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT