Tác giả có lời muốn nói: Ngô Bộ Hoa: không nghĩ ra đúng không, tui còn trộm đu cp đó hihi.jpg

Ngô Bộ Hoa đầy lòng hiếu kỳ, đi đến canteen vẫn còn ngạc nhiên chuyện Lương Độc Thu có đối tượng.

"Tôi không nghĩ tới Lương đại học bá vậy mà còn yêu đương đấy." Ngô Bộ Hoa uống trà sữa vừa mua, có chút cảm khái nói, "Cảm giác này kích thích y hệt chuyện cậu nói mình có đối tượng."

Tiêu Xuyên cạn lời, "Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên?"

"Cậu không hiểu." Ngô Bộ Hoa liếc mắt nhìn Tiêu Xuyên một cái, ý vị cao thâm, "Hồi cấp ba tôi nghe người khác nói về Lương Độc Thu, đều đồng ý rằng Lương Độc Thu cho đến khi tốt nghiệp cũng sẽ không yêu đương."

"..." Tiêu Xuyên trợn mắt, "Mấy người nhàm chán quá đấy."

"Nhưng Tiêu ca này, cậu cảm thấy Lương Độc Thu sẽ thích loại hình nào?" Ngô Bộ Hoa xoa cằm tự hỏi, rốt cuộc nói thẳng, "Tôi không tưởng tượng nổi mẫu người của cậu ấy."

Tiêu Xuyên cười hai tiếng, nghĩ thầm cái này chẳng cần cậu biết, tôi biết là được. Nhưng Tiêu Xuyên sẽ không thật sự nói vậy, cho nên hắn dừng một chút, cười nhạo, "Tôi biết sao được?"

Nghe vậy Ngô Bộ Hoa thở dài, phụ họa theo, "Đúng rồi, nếu cậu biết thì sẽ chẳng bất hòa với Lương Độc Thu."

Tiêu Xuyên rất muốn cười ra tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, bảo Ngô Bộ Hoa tự về ký túc xá, hắn còn có việc, đi một chút rồi về.

Học cả một buổi sáng, Ngô Bộ Hoa đã sớm mệt muốn chết, giờ nghe Tiêu Xuyên nói có việc muốn đi, lòng hắn có dư mà lực không đủ, trên miệng thể hiện vĩnh viễn ủng hộ hắn, sau đó đi luôn.

Tiêu Xuyên bị Ngô Bộ Hoa chọc cười, nhìn hắn ngồi lên xe trường rồi mới đi đến tòa dạy học. Vừa rồi khi ăn cơm, Tiêu Xuyên nhận được tin nhắn của Lương Độc Thu, nói anh ở tầng cao nhất của giảng đường lớn chờ hắn.

Giữa trưa nhưng tòa dạy học cũng không yên tĩnh, các đoàn hội lớn và hội sinh viên chiếm cứ một ít phòng để họp, có vài người buổi chiều có tiết lười về nhà, muốn lên lớp sớm để chiếm chỗ.

Tầng trên cùng thực ra lại yên lặng, dù sao bình thường cũng ít có lớp bị xếp ở tầng này, lại không phải phòng học cố định của lớp (?), nên trong phòng không có thiết bị theo dõi, Tiêu Xuyên có thể hiểu được Lương Độc Thu gọi hắn đến đây là có dụng ý.

Nhưng Tiêu Xuyên không nghĩ Lương Độc thu lớn gan như vậy.

Đầu tiên Tiêu Xuyên không lên tiếng, đến tầng trên cùng liền đẩy cửa đi vào, không ngờ cửa vừa hé, Tiêu Xuyên đã bị người nắm cổ tay kéo vào phòng.

Giây tiếp theo, Tiêu Xuyên bị Lương Độc Thu giữ cổ tay, cố định trên tường.

Tiêu Xuyên biết người làm vậy là Lương Độc Thu, vì thế từ đầu hắn đã không phản kháng, đợi bị đặt lên tường còn có tâm tình nhìn Lương Độc Thu cười, nhướng mày hỏi anh muốn làm gì.

Lương Độc Thu nhớ rõ chuyện lúc nãy có người đến gần, giờ nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Tiêu Xuyên, trong lòng căng thẳng thoáng chốc nhẹ nhõm.

Lương Độc Thu nhếch môi cười, buông lỏng tay giữ Tiêu Xuyên, ôm eo hắn, đầu đặt trên vai Tiêu Xuyên, "Sợ anh không vui."

Tiêu Xuyên nghiêng đầu hôn đỉnh đầu Lương Độc Thu, ngửi được mùi hương quen thuộc liền biết là dầu gội hắn đi siêu thị mua trước đó.

"Anh có gì không vui?" Tiêu Xuyên biết rõ còn cố hỏi, "Anh thì có gì không vui."

Lương Độc Thu nghe vậy cũng không tức giận hay nôn nóng, nghe được Tiêu Xuyên là cố tình nói vậy muốn chọc giận hắn, không nhịn được cười ra tiếng.

Anh thích Tiêu Xuyên như vậy.

"Ừm, là em nghĩ nhiều rồi." Lương Độc Thu xoa dịu Tiêu Xuyên, "Nhưng em vẫn cần nói với anh một lần nữa."

Tầng cao nhất tĩnh lặng, Tiêu Xuyên thậm chí còn nghe được tiếng sinh viên nói chuyện vang lên, điều này khiến lòng hắn có chút ngứa, không khống chế được muốn hôn Lương Độc Thu.

"Nói gì thế?" Tiêu Xuyên nói, "Anh nghe đây."

"Lương Độc Thu mười sáu tuổi thích Tiêu Xuyên, Lương Độc Thu mười tám tuổi cũng thích Tiêu Xuyên." Lương Độc Thu nhấn mạnh, "Em chỉ thích Tiêu Xuyên."

Tiêu Xuyên vốn còn nghĩ Lương Độc Thu muốn nói chuyện quan trọng gì, tập trung chú ý, đột nhiên được Lương Độc Thu thổ lộ, vẫn còn sửng sốt. Nhưng sau đó là cả một bầu trời vui sướng.

Không nhịn được, Tiêu Xuyên cũng không cố, "Anh, em muốn hôn anh."

Đừng nhìn bọn Ngô Bộ Hoa gọi Tiêu Xuyên là ca, thực tế hắn so với Lương Độc Thu còn nhỏ hơn mấy tháng, vì thế trong mắt người ngoài là Tiêu ca, sau lưng lại ôm Lương Độc Thu gọi anh.

Lương Độc Thu không đáp lại, trực tiếp dùng hành động thể hiện thái độ của mình.

Khi Tiêu Xuyên quay về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng khác cũng không ở đấy, mà Ngô Bộ Hoa trước đó nói lên giường là ngủ ngay cũng không ngủ, ngược lại còn ôm điện thoại cười đến đáng khinh.

Tiêu Xuyên được Lương Độc Thu an ủi một phen, lúc này tâm tình sung sướng không chịu được, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, còn vừa hát vừa rửa tay.

Ngô Bộ Hoa thấy vậy, để điện thoại sang một bên, kinh ngạc nói, "Tiêu ca cậu có chuyện gì? Tâm tình tốt vậy à?"

"Không có gì." Tiêu Xuyên không chịu nói, lảng sang chuyện khác, "Cậu xem gì đấy?"

Ngô Bộ Hoa bị phân tán sự chú ý, một chút đã bị chuyển sang chuyện khác, "Đang xem tin nhắn, lớp phó nói cuối tuần phải giao lưu quan hệ."

Tiêu Xuyên rút tờ giấy lau tay, nghi hoặc, "Giao lưu quan hệ?"

"Đúng thế, là khoa tiếng Nhật." Ngô Bộ Hoa mờ ám nháy mắt một cái, "Chắc chắn là sợ chúng ta không thoát FA, vì thế mới tạo cơ hội."

Ngô Bộ Hoa còn định hỏi Tiêu Xuyên có đi không, nhưng nhìn Tiêu Xuyên không nói gì mới nhớ ra người ta đã có đối tượng, nhất thời hung tợn trừng mắt với Tiêu Xuyên, "Quên mất cậu không giống chúng tôi, tôi mới là cẩu độc thân đáng thương này."

"..." Tiêu Xuyên hỏi, "Nhất định phải tham gia hả?"

"Chưa biết." Ngô Bộ Hoa nói, "Nhưng tôi chắc chắn có rất nhiều người không đi, bây giờ nhiều người mắc chứng sợ xã hội lắm."

Sợ xã hội hay không Tiêu Xuyên không biết, hắn dù sao cũng không đi, "Tôi không đi đâu."

Chuyện này Ngô Bộ Hoa đã dự kiến được, hắn cũng không ngoài ý muốn, "Tôi biết, cậu là sợ chị dâu ghen."

Tiêu Xuyên cúi đầu nhắn tin với Lương Độc Thu, thuận tiện nhắc đến chuyện này với anh, lập tức không nhịn được nói, "Lương Độc Thu cũng không đi."

"??" Đầu óc Ngô Bộ Hoa không theo kịp, "Cậu ta vì sao không..."

Ngô Bộ Hoa nhớ lại, giữa trưa nay có nữ sinh đến gần Lương Độc Thu, Lương đại học bá đã xác định nói mình có đối tượng.

Chết cười, nguyên lai là trong ba người, giờ chỉ còn mình hắn là cẩu độc thân.

Tiêu Xuyên còn sợ Ngô Bộ Hoa hỏi vặn, giờ nhìn Ngô Bộ Hoa đã chìm vào thế giới riêng mới nhẹ nhàng thở phào, phi lên giường định ngủ.

Kết quả Tiêu Xuyên còn chưa thả lỏng đã bị Ngô Bộ Hoa nói một câu làm cho nghẹn lại, tim lại bay lên.

"Tiêu ca, miệng cậu bị gì vậy?" Ngô Bộ Hoa nghi hoặc, "Vừa rồi ăn cơm còn bình thường mà, sao giờ lại bị thương rồi?"

Tiêu Xuyên đưa lưng về phía Ngô Bộ Hoa, sắc mặt phức tạp, dù sao hắn cũng không thể nói với Ngô Bộ Hoa, tôi sau lưng cậu gặp mặt Lương Độc Thu, sau đó cùng anh hôn môi trong phòng, không khống chế được sức lực mới bị cắn rách môi ha?

Ngô Bộ Hoa quan tâm Tiêu Xuyên nên mới hỏi, hiện tại nhìn phản ứng này của Tiêu Xuyên mới cảm thấy không thích hợp lắm.

"Đm?!" Ngô Bộ Hoa mắng một câu thô tục, không khống chế được âm lượng, giật mình, "Tiêu ca cậu- mẹ nó không phải là bị chị dâu cắn chứ?"

Tốt lắm.

Ngô Bộ Hoa nếu đã đoán được, Tiêu Xuyên cũng không muốn gạt hắn nữa, thản nhiên thừa nhận, "Chính là điều cậu đang nghĩ."

"Fuck!" Ngô Bộ Hoa trực tiếp gào thét, "Bạn thân yêu, cậu nói đi có việc, là đi tìm chị dâu?"

Tiêu Xuyên hé miệng cười, quay đầu hỏi lại Ngô Bộ Hoa, "Không được?"

Cẩu độc thân không hiểu chuyện tình-thú, cắn răng ngậm miệng, mà Tiêu Xuyên nhìn Ngô Bộ Hoa không nói gì, tâm tình tốt sắp sửa màn giường định ngủ.

Ngô Bộ Hoa đứng phía dưới, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Tiêu Xuyên nói hắn cùng người yêu ở một chỗ đã lâu, vậy nghĩa là bọn họ trước khi lên đại học đã xác định quan hệ, không chừng từ cấp ba đã ở bên nhau.

Theo Ngô Bộ Hoa biết, cấp ba Ninh Thành có người cũng học ở đại học Tây, chỉ có hắn cùng Tiêu Xuyên, còn có... Lương Độc Thu.

Đm!

Nghĩ đến Lương Độc Thu, Ngô Bộ Hoa sắc mặt đại biến, thầm nghĩ Tiêu ca của hắn giấu giếm không chịu nói nửa chữ, không phải là Lương Độc Thu chứ? Này cũng quá dọa người rồi.

Ngô Bộ Hoa càng nghĩ càng thấy sợ, lấy điện thoại mở WeChat, tìm được diễn đàn từ lâu không xem, ở đấy hỏi một vấn đề.

[Xuyên Thu vô song]

Tiêu ca thiết* 1: Cho hỏi chút, những người đỗ đại học Tây, trừ ba người kia, còn ai nữa không?

*thiết: sắt, kiên cường, cứng rắn,...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play