- ----Đọc tại wattpad thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Tác giả có lời muốn nói: Yêu mọi người
Editor cũng muốn nói: Tui cũng iu mọi người ~~
Trở lại trường ngày thứ Hai, Ngô Bộ Hoa trực tiếp ngăn Tiêu Xuyên lại, đầu tiên là trách hắn đêm đó không từ mà biệt, sau đó truy hỏi Tiêu Xuyên người yêu hắn là ai.
Tiêu Xuyên thuê nhà bên ngoài cách trường không xa, cho nên buổi sáng hắn ở nhà mè nheo với Lương Độc Thu, chờ đến lúc rời khỏi nhà đã gần đến giờ tự học sớm, làm hai người sợ đến mức không dám chậm trễ một giây, ra cửa cũng vội vàng chạy đến tòa dạy học.
Giống hồi cấp ba, Ngô Bộ Hoa không chọn ngồi hàng đầu, hơn nữa tiết học đầu lại ở phòng học này, để tranh được chỗ tốt, hắn đã ra khỏi cửa từ sớm.
Vì vậy dù Tiêu Xuyên chuông reo mới vào học, hắn cũng không ngồi ở hàng phía trước, Lương Độc Thu không may mắn như vậy, những chỗ còn lại với anh cũng không tốt lắm.
Đương nhiên cũng có chỗ ngồi tốt, ví dụ như trước Ngô Bộ Hoa có chỗ trống không, nhưng với hiểu biết của Ngô Bộ Hoa với Lương Độc Thu, hắn cho rằng vị học bá cao lãnh này sẽ không ngồi gần họ.
Nhưng lần này Ngô Bộ Hoa lại đoán sai, bởi vì Lương Độc Thu không chỉ ngồi trước hắn, mà còn không chút do dự ngồi xuống.
Ngô Bộ Hoa: "..."
Tiêu Xuyên nhìn bộ dáng kinh ngạc của Ngô Bộ Hoa, không nhịn được vui vẻ, cầm cặp ngồi xuống bên cạnh hắn, lại lấy ra sách tiếng Anh, định học vài từ đơn.
Lương Độc Thu nhất định còn muốn thi cao học, Tiêu Xuyên không giỏi như Lương Độc Thu, chỉ có thể người chậm bắt đầu sớm, từ sớm cần cần bắt đầu học từ đơn, miễn cho về sau được hạt vừng mất quả dưa.
"Tiêu ca, em thấy không đúng." Tự học ở đại học không có giáo viên chủ nhiệm trông lớp, hoàn toàn dựa vào tự giác, vì vậy Ngô Bộ Hoa lấy sách che mặt cùng Tiêu Xuyên nói chuyện, "Lương đại học bá vậy mà ngồi trước mặt chúng ta."
Tiêu Xuyên nghe vậy cười nhạo, "Cái này thì có gì lạ?"
"Điều này mà không lạ?" Ngô Bộ Hoa trừng lớn mắt, "Cậu không phải đã quên chuyện năm lớp 11 chứ? Cậu cùng Lương đại học bá vì một chỗ ngồi mà suýt cãi nhau, nếu không phải bọn tôi can ngăn, tôi còn nghi là hai cậu đánh nhau tại chỗ luôn đấy."
Tiêu Xuyên thật sự không nhớ rõ chuyện Ngô Bộ Hoa nói, "Có chuyện gì vậy?"
"Lớp 11 trường tổ chức tiệc tối tất niên, chúng ta đi xem văn nghệ, vốn là ngồi theo chỗ đã sắp xếp, nhưng mọi người muốn ngồi cùng nhau, chủ nhiệm lớp sẽ theo đi cùng." Ngô Bộ Hoa hạ giọng giải thích, "Cậu cùng Lương đại học bá không biết thế nào lại ngồi cùng một chỗ, lúc đó Lương Độc Thu đã ngồi rồi, cậu còn ép cậu ta rời đi, tôi..."
Cái này không cần Ngô Bộ Hoa giải thích nữa, Tiêu Xuyên đã nhớ ra chuyện còn lại.
Giống như Ngô Bộ Hoa nói, quả thật là hắn không nên cùng Lương Độc Thu tranh chỗ ngồi, nhưng Ngô Bộ Hoa không biết, Tiêu Xuyên sở dĩ làm vậy hoàn toàn là do lúc đấy hắn đang gây sự cùng Lương Độc Thu.
Cãi nhau vì cái gì Tiêu Xuyên cũng không nhớ ra, hắn chỉ nhớ rõ hắn cái gì cũng không để ý, mọi chuyện đều cùng Lương Độc Thu đối nghịch, Lương Độc Thu không thuận theo hắn một lần, Tiêu Xuyên liền nổi nóng.
Lần đoạt chỗ ngồi đó, Tiêu Xuyên rốt cuộc cũng không tranh chỗ với Lương Độc Thu, cuối cùng lại một mạch rời khỏi hội trường, còn cưỡng chế không cho bọn Ngô Bộ Hoa đến gần.
"Cậu xoay người rời đi, chúng tôi không ngăn lại kịp." Nhớ lại chuyện đó, Ngô Bộ Hoa không nhịn được thở dài, "Nhưng về sau Lương Độc Thu cũng đi mất, chỗ ngồi đó liền trống không, vì thế cậu đi vội vậy làm gì? Dừng lại một lúc, chỗ ngồi đó không phải là của cậu rồi sao?"
Nhìn từ đơn trong sách, Tiêu Xuyên không khỏi cười lạnh, lòng thầm nói hắn đương nhiên biết Lương Độc Thu về sau ra ngoài, dù sao hắn vừa ra ngoài không lâu đã bị Lương Độc Thu kéo vào rừng cây nhỏ.
Để nói Lương Độc Thu đã đi đâu, Tiêu Xuyên là người biết rõ nhất.
Bất quá chuyện đó Tiêu Xuyên không thể cùng Ngô Bộ Hoa nói, cũng không nhất thiết phải nói cho Ngô Bộ Hoa.
"Mấy chuyện đó đều từ lâu rồi, không chừng hai năm nay quan hệ bọn tôi tốt hơn nhiều đấy." Tiêu Xuyên có ý chuyển cách nhìn cho Ngô Bộ Hoa, "Hơn nữa bây giờ bọn tôi đều trưởng thành, chắc chắn không ngây thơ như vậy."
Ngô Bộ Hoa ha ha cười hai tiếng, dùng hành động biểu thị thái độ, "Đừng nghĩ muốn đánh trống lảng, mau trả lời câu hỏi của tôi."
Chuyện này còn có ý tứ.
Tiêu Xuyên hé miệng không nói, tầm mắt lại lạc trên người Lương Độc Thu, tò mò không biết anh nghe được họ nói chuyện sẽ có biểu tình gì.
"Tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu nhìn chằm chằm Lương đại học bá là có ý gì?" Ngô Bộ Hoa liếc mắt nhìn Lương Độc Thu, không biết người này thì có gì đẹp, "Tôi thề sẽ giữ bí mật, không nói với ai cả."
Tiêu Xuyên vẫn không nói gì, nhưng hắn chú ý tới bả vai Lương Độc Thu run run, hiển nhiên có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Nói không chừng anh còn nghe rất nghiêm túc.
"Chuyện này thì có gì mà nói? Chuyện thích cũng không thể dăm ba câu là nói được." Tiêu Xuyên mở điện thoại nhắn tin cho Lương Độc Thu, "Gặp được thì xác định, nhất định là người đó, nào có nhiều vì sao như vậy."
"Yo yo yo." Ngô Bộ Hoa tặc lưỡi, trêu ghẹo nói, "Không nghĩ tới Tiêu ca của chúng ta vẫn là một đại tình thánh nha."
Ngô Bộ Hoa càng nhiều hiếu kỳ, "Cẩn thận như vậy cũng không sao, cậu bao giờ mới nói cho tôi người kia là ai?"
"Hoặc là lộ ra một chút cho tôi biết?" Ngô Bộ Hoa nháy mắt mấy cái, tiếp tục bát quái, "Hai người bên nhau bao lâu rồi?"
Tiêu Xuyên vốn còn mang theo tâm tư đùa giỡn, giờ nghe Ngô Bộ Hoa hỏi nhiều như vậy, hắn còn thật sự ngồi thẳng dậy, "Rất lâu rồi."
"?"
"Cấp ba đã bên nhau, về phần cậu có biết hay không, Tiêu Xuyên úp mở, "Cậu đoán xem?"
Ngô Bộ Hoa cắn răng, "Ông nhà cậu!"
Tiêu Xuyên tiếp tục cười, không để ý tới Ngô Bộ Hoa nữa, ở điện thoại gửi cho Lương Độc Thu một nhãn dán, mà ngồi phía trước bọn họ, nhìn giống như đang học Lương Độc Thu, thực chất cũng đang nhìn điện thoại.
Gửi lại cho Tiêu Xuyên một nhãn dán ôm ôm đáng yêu.
Thấy vậy, Tiêu Xuyên khóe miệng khẽ cười, thuần thục trả lời lại một cái hôn nhẹ, sau đó liền cất điện thoại học từ đơn.
Tiêu Xuyên không lừa Ngô Bộ Hoa, hắn quả thật không biết thích là thế nào, dù sao hắn với Lương Độc Thu đã không còn nói rõ mình rốt cuộc thích điểm nào của anh. Tiêu Xuyên chỉ biết là sáng nào đó thức dậy, nghĩ đến việc hôm nay còn có thể nhìn thấy Lương Độc Thu, liền không nhịn được cảm thấy ngày hôm nay thật đẹp.
Vì thế, Tiêu Xuyên biết mình đã yêu.
Bọn họ hôm nay kết thúc lớp vào buổi trưa, cuối cùng lớp tan học vào lúc 12 giờ hơn, Ngô Bộ Hoa than vãn ngồi lì trên bàn, động ngón tay cũng không muốn động.
Tiêu Xuyên không khá hơn chút nào, Lương Độc Thu tinh thần không tệ, còn ngồi sửa lại vở ghi, thoạt nhìn một chút cũng không mệt.
Tiêu Xuyên nhìn tóc Lương Độc Thu, rất bội phục Lương Độc Thu, nếu không phải còn Ngô Bộ Hoa ở đây, hắn thậm chí muốn hỏi Lương Độc Thu sao có thể tập trung như vậy.
"Đi không? Ăn cơm thôi." Ngô Bộ Hoa thu dọn cặp sách, vỗ vỗ bả vai Tiêu Xuyên, giục hắn nhanh lên, "Còn không đi nữa là canteen đông lắm đấy."
Tiêu Xuyên không nói gì, dư quang liếc nhìn Lương Độc Thu nhất thời không thể rời đi, đã nghĩ muốn nhắn cho Lương Độc Thu một tin WeChat nói mình đi trước. Ai biết Tiêu Xuyên còn chưa lấy điện thoại ra đã thấy một nữ sinh đi đến cạnh Lương Độc Thu, nhìn là biết muốn nói chuyện cùng anh.
Tầm mắt Ngô Bộ Hoa dừng trên người Lương Độc Thu và nữ sinh kia, nhịn không được tặc lưỡi, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu XUyên, "Tôi thấy hai người họ có chuyện xưa."
Ngô Bộ Hoa đã nhìn ra, Tiêu Xuyên lại không thấy vậy, vì thế Tiêu Xuyên giây trước còn tươi cười, giây sau mặt đã lạnh xuống.
"Chậc." Ngô Bộ Hoa không nhìn ra Tiêu Xuyên khác thường, vẫn tự nói, "Tiêu ca, cậu nói Lương đại học bá có gặp..."
Lương Độc Thu bộ dáng tốt, cấp ba còn có không ít người thích, mỗi tội cấp ba quản nghiêm, những người đó lại thích Lương Độc Thu nhưng chỉ có số ít đến tỏ tình. Dù bị từ chối, nhưng bị chủ nhiệm giáo dục phát hiện là toi đời.
Nhưng đại học khác cấp ba, không ai xen vào chuyện yêu đương nữa, cho nên thích ai là có thể hành động.
Ngô Bộ Hoa không nghe được câu trả lời từ Tiêu Xuyên liền nghiêng đầu nhìn, không biết hắn đang làm gì mà không trả lời, kết quả nhìn được Tiêu Xuyên mặt đen đến mức trích ra mực.
Ngô Bộ Hoa lập tức quên mình định nói gì.
Lương Độc Thu cuối cùng cũng xong một quyển vở ghi, ý thức được thời gian không còn sớm, định thu dọn đồ đạc, miễn cho Tiêu Xuyên chờ mình lâu quá.
Ai biết anh vừa ngẩng đầu đã thấy một nữ sinh đứng cạnh chỗ mình, bất động thanh sắc nhìn anh, "?"
"Lương Độc Thu, tôi là La Tuệ lớp bên cạnh, từ kỳ quân sự tôi đã chú ý đến cậu, nhưng lúc đó không tiện đến tìm, phải kéo dài đến bây giờ, nếu..."
Ngô Bộ Hoa hạ giọng, đang muốn tiếp tục hỏi Tiêu Xuyên thấy chuyện này thế nào, chợt nghe Tiêu Xuyên kiên định đáp lại một câu sẽ không.
"Cái gì sẽ không?" NGô Bộ Hoa khó hiểu.
Tiêu Xuyên nhìn sườn mặt Lương Độc Thu, tuy không vui vì có người đến gần Lương Độc Thu, nhưng hắn một chút chút cũng không lo Lương Độc Thu sẽ nói gì, bởi vì Tiêu Xuyên biết Lương Độc Thu thích hắn.
Chỉ thích hắn.
Ngô Bộ Hoa không nghe được lời giải thích của Tiêu XUyên, lại nghe được câu trả lời của Lương Độc Thu trước, "Tôi không có hứng."
Nữ sinh sửng sốt, ra chiều còn muốn tiếp tục nói, nhưng Lương Độc Thu không cho cô cơ hội mở miệng, rất nhanh đã nói, "Tôi đã có đối tượng, anh ấy không thích người khác hỏi phương thức liên hệ của tôi, mong cậu đừng làm tôi khó xử, tôi nghĩ anh ấy sẽ không vui đâu."
Đây không phải lần đầu Ngô Bộ Hoa nghe Lương Độc Thu nói nhiều như vậy, nhưng là lần đầu Ngô Bộ Hoa bị Lương Độc Thu làm cho kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới Lương Độc Thu lại đỉnh như vậy, nói thẳng mình đã có đối tượng.
Hơn nữa... Lương Độc Thu hết độc thân khi nào? Tam trung nhiều người nhìn chằm chằm Lương Độc Thu như vậy, sao không có ai phát hiện?
Rồi xong!
Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu sao lại thế này, dù không ở chung, thế nào lại hết độc thân cùng lúc??
Editor có lời muốn nói: Má ơi chương này sao đặc biệt dài thế ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT