*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời vừa rạng sáng, tôi đã thức nguyên một đêm vậy mà vừa mới vào cửa y làm cái quỷ gì liền cởi quần áo tôi thế?
Chẳng lẽ Mặc Dật muốn thu lợi ích?
Tôi cuống quýt muốn né tránh nhưng căn bản Mặc Dật không cho một cơ hội nào cả, hai ba lần đã tóm được.
Sau đó nắm hai tay tôi, đè ở trên đỉnh đầu, hai mắt còn đánh giá qua trên người tôi.
"Làm sao vậy?" Giọng của tôi có chút run, không biết vì sao y lại đột nhiên phát điên.
Tuy rằng giữa chúng tôi từng thân mật nhưng ai lại chịu đựng nổi sự đánh giá như thế này chứ?
Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, tay sờ soạng trên người tôi, nơi y sờ qua làm tôi rất đau, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, tôi hít vào một hơi nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của y liền cắn môi không dám để phát ra âm thanh.
"Lá gan cũng không nhỏ." Mặc Dật tức giận ném tay tôi xuống, hai tay đồng thời hạ xuống, những nơi y sờ qua đều cảm thấy đau như bị kim châm.
Tôi nghiêng đầu cắn lấy gối đầu không dám phát ra một chút âm thanh nào, y vẫn như cũ vẫn rất tức giận: "Không phải đã kêu các người chờ tôi sao? Em liền tự tiện đi vào? Muốn chống lại lời tôi nói hay là em rất tin tưởng cái tên Tề Sở kia? Vì tên đó là người sao?"
Câu nói cuối cùng như bị y ép ra từ kẽ răng, hai mắt y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi giống như muốn cắn xé tôi vậy.
Tôi sợ đến mức rụt người lại một chút, vội xua tay, nói: "Không phải, chỉ là sợ chờ lâu sẽ xảy ra chuyện. Không phải đã cứu được một đứa nhỏ hay sao, coi như là tích âm đức..."
Nói đến âm đức, động tác của Mặc Dật liền tăng thêm, một tay kéo tôi lên, trán y ghé vào trán tôi, lạnh lùng nhìn chằm chằm, nói: "Cho nên em cũng không cần mạng nữa?"
Trong lòng tôi đột nhiên đau xót, tôi nhìn Mặc Dật mà suy nghĩ quay cuồng, rồi cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu chỉ có thể kéo chăn qua, rụt người vào đó, cười khổ, nói: "Đây là âm khí nhập vào cơ thể, tôi biết chứ. Chờ tôi ngủ một giấc xong sẽ lấy nước gạo nếp xay pha chút nước gừng cho vào nước tắm để tắm là không sao rồi. Nên anh không cần quá lo lắng."
Tôi vừa nói ngủ mí mắt liền díu lại với nhau, không thể trụ nổi rồi.
Mặc Dật hình như kêu tôi một tiếng nhưng tôi vẫn nhắm mắt lại.
Trong mộng tôi vẫn nghe thấy tiếng tụng niệm như cũ, chỉ là không còn cảm giác muốn nhảy.
Chờ đến khi tôi có ý thức lại thì phát hiện mình được Mặc Dật ôm trong lồng ngực đang ngâm mình trong nước suối lạnh kia.
Tay của Mặc Dật đang xoa sau lưng tôi, thấy tôi tỉnh dậy thì liền bế tôi ra khỏi nước, người thị nữ với gương mặt cứng đờ đi vào mang theo một bát cháo ấm.
Cháo kia được ninh bằng nước cốt gà, ngửi qua đã cảm thấy rất thơm ngon, lúc này tôi mới phát hiện mình đói bụng đã lâu.
Mặc Dật nhận lấy bát cháo đưa tới bên miệng tôi, tôi húp một ngụm, còn muốn uống thêm thì y đã lấy ra.
Tôi chỉ khoác trên người áo choàng đen của y, nó quá rộng nên cũng không dám lộn xộn, vị cháo thơm ngọt tản ra ở trong miệng, tôi lại nhìn chằm chằm vào bát cháo trên tay y, nghĩ không biết vì sao y lại không cho mình uống tiếp.
Chờ ngụm cháo trong miệng nuốt xuống bụng xong, Mặc Dật mới lại đưa bát cháo tới bên miệng, như cũ chỉ cho tôi uống một ngụm nữa.
Cuối cùng bát cháo cũng được tôi chậm rãi uống sạch, Mặc Dật liền duỗi tay ra kéo cái áo khoác trên người tôi xuống, lại ôm tôi vào ngâm trong suối nước lạnh.
Vừa rồi ngâm mình tới tê rần không có cảm giác lạnh.
Nhưng giờ vừa uống cháo xong, thân thể đã ấm lên nên khi ngâm vào suối nước lạnh bị lạnh đến run lên, tôi ngước mắt lên nhìn Mặc Dật thấy sắc mặt y có điểm nặng nề và y đem tôi ôm chặt vào trong lòng.
Tôi thật sự chịu không nổi nữa lại ngước mắt lên nhìn y nói: "Sao lại ngâm nữa?"
"Em tự nhìn xem." Giọng điệu của y vô cùng tệ.
Tôi tất nhiên rất muốn sống nha nên nhìn theo mắt của y, thấy bên trong lỗ chân lông trên cánh tay mình có rất nhiều sâu nhỏ bò ra, những con sâu đó chỉ to bằng sợi tóc và chúng bất động ngay khi vào trong nước suối lạnh, nhưng trên người tôi vẫn như cũ vẫn có nhiều con chui ra.
Nghĩ đến thứ này là từ lỗ chân lông của mình chui ra thì tôi cảm thấy đầu của mình như thể nứt ra, giật mình một cái ngẩng đầu lên nhìn Mặc Dật.
"Là thi cổ." Mặc Dật duỗi tay tóm một con sâu đưa đến trước mặt tôi và nói: "Nó ăn thi thể đã thối rữa có ác khí. Một khi xâm nhập vào cơ thể nó có thể bảo quản xác chết không hư thối nhưng về lâu về dài loại sâu này sẽ từ từ ăn máu thịt, ở bên ngoài sẽ không nhìn ra được nửa điểm, nhưng cuối cùng chỉ còn da bọc xương, em là ở nơi nào bị dính phải nó?"
Tôi suy nghĩ một hồi, lập tức hiểu rõ.
Editor: Alissa