*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Tư Tề vừa xuất hiện, mùi thơm lạ lùng kia lại tỏa ra, tôi ngửi thấy liền đầu váng hoa mắt.
Cũng may là có Mặc Dật ôm, tay áo y hơi động, một luồng gió lạnh thổi qua, cuốn mùi hương kia bay ra xa.
Lục Tư Tề cảm nhận được cái gì đó, giương mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng cũng không thấy được chúng tôi, đưa hương trong tay lên hít một ngụm thật sâu, chân chầm chậm bước tới chỗ bầy huyết thiềm thừ.
Có lẽ là lần đầu nhìn thấy Lục Tư Tề, Tề Sở làm mặt hề nhìn tôi, xong lại lướt qua nhìn Mặc Dật, cả người thì rút gọn trên tảng đá, hai mắt thì giống như phát ra hai ngọn lửa bát quái bừng bừng.
Tôi nhìn thấy Lục Tư Tề liền bốc hỏa, chẳng quan tâm Tề Sở làm mặt hề bên kia, chỉ chăm chú nhìn cây hương trong tay anh ta.
Hương có rất nhiều loại, bình thường tôi xem hương đều dùng hương dây*, là để cung kính dâng quỷ thần, ngoài ra các loại khác như hương liệu, phấn hương, gỗ hương cũng có những công dụng khác.
Lục Tư Tề là quỷ, hơn nữa còn là một quỷ hồn bám vào một cỗ xác khâu lại, lẽ ra gã phải hít hương dây, nhưng trong tay gã lại là một khối gỗ hương.
Chờ lúc gã tới gần, hương thơm kia phiêu nhẹ thoang thoảng, tôi vừa ngửi được một ít, thai quỷ trong bụng liền ngọ nguậy dữ dội, phải nhờ Mặc Dật lấy tay xoa xoa trấn an mới chịu yên tĩnh lại.
Không cần đoán nữa, đây chắc chắn là thứ mà Lục Linh đã dạy Lưu Nhược Thủy chế tạo – Phiên Hồn Hương. Hương này tuy không phải hàng thật, tương truyền có thể bay xa mười dặm, kéo ngàn vạn tử thi sống dậy, nhưng lại có thể cầm chân Mặc Dật, hồi sinh Tần Mạc, cũng không kém hơn là bao.
Hèn gì cỗ xác khâu lại của Lục Tư Tề có thể hoạt động như con người trong thời gian dài như vậy mà không thối rữa, chắc chắn là nhờ tác dụng của Phiên Hồn Hương này.
"Thứ này rốt cục cũng không phải Phiên Hồn Hương thật, tuy rằng có thể dưỡng xác, nhưng hậu quả như thế nào, tự bản thân gã cũng biết rõ."
Mặc Dật lắc đầu cười, nhìn tôi nhẹ giọng nói:
"Hồn Lục Tư Tề đã bị câu tới địa phủ, lại còn có thể hủy sổ sinh tử để chạy ra, thật không hiểu nổi, tại sao gã lại cố chấp với cỗ xác kia như vậy? Thành quỷ hẳn hoi không tốt hơn sao?"
Tôi hận Lục Tư Tề tới ngứa răng, đặc biệt là mẹ gã, không ngừng hãm hại tôi, tuy người ta thường nói mẹ chồng nàng dâu ở chung không thuận, nhưng tính ra tôi cũng chẳng phải con dâu chân chính của bà ta, cần gì phải làm khó tôi như vậy?
Từ trong ba lô móc ra ly hồn hương, hương này thường dùng lúc đưa tang, đậy quan tài. Bởi vì sau khi đậy nắp quan tài thì linh hồn không thể thoát ra khỏi cơ thể, nên trước khi đậy sẽ đốt hương này, đề phòng trường hợp linh hồn vẫn còn lưu luyến trong cơ thể không chịu đi, bây giờ dùng cho Lục Tư Tề là thích hợp nhất.
Chỉ là tôi vừa móc ra, Mặc Dật liền nắm chặt tay tôi cản lại, nghiêng đầu khẽ cười:
"Xem thêm một chút, tôi thật sự rất tò mò, không biết bởi vì bảo vệ cỗ xác kia, gã có thể làm được tới mức nào?"
Mọi sự trên thế gian đều có nhân quả tuần hoàn.
Lục Tư Tề vì trốn khỏi bị câu hồn, có thể hiến tế tôi cho quỷ dữ, vì khống chế tôi, có thể dùng con rối kết duyên liên kết, càng có thể dùng dương thọ của tôi để mượn nợ âm, làm nhiều chuyện như vậy, cũng không biết gã có mưu đồ gì.
Nhưng mà Mặc Dật và Tề Sở đều rất tò mò, hai người bọn họ không ra tay, tôi cũng chỉ có thể im lặng quan sát tiếp.
Kỳ thật tôi cũng tò mò, Lục Tư Tề làm ra hiện trường "máu chảy thành sông" này để làm gì.
Lúc Lục Tư Tề đi tới bên cạnh huyết thi trên, trên gương mặt văn nhã nhẹ nhàng liền hiện ra biểu cảm chán ghét vô cùng, nhưng vẫn dập tắt nén Phiên Hồn Hương trong tay, lẳng lặng đứng nhìn.
Hương vừa tắt, cơ thể Lục Tư Tề mới nãy còn hoàn hảo liền chậm rãi thối rữa, những chỗ chỉ đen căng hết mức vì kéo không nổi những khối thịt đang dần rơi rụng, cả khuôn mặt dài trệ xuống, nhìn qua khủng bố vô cùng.
Anh ta dường như cũng rất đau, vừa kêu rên vừa lột quần áo cởi ra, cả cơ thể đều rách nát như vậy, nơi đầu gối chân trái và mấy chỗ trên ngực đều thấy chỉ đen banh căng hết mức.
"Đẹp à?"
Mặc Dật thấy tôi nhìn chằm chằm Lục Tư Tề, giọng nói liền trầm hẳn, duỗi tay ra che hai mắt tôi:
"Con gái nhìn thấy cảnh này không phải sẽ la toáng lên hay sao? Chẳng lẽ tôi trông còn khó coi hơn như vậy?"
Editor: Hiing