*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Dật đại nhân là chắc chắn sẽ không động thủ, chỉ đứng ở cửa hang yên lặng nhìn vào bên trong, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lạc Lạc tò mò chạy theo chúng tôi nhìn khắp nơi, chốc đụng cái này, lát sờ cái kia, Tề Sở vừa đưa tay ra tính ghẹo bé, bé liền chạy tọt ra sau lưng tôi núp, cực kì sợ người lạ.
Tôi đang lấy tro hương rải quanh trận, trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lại quay sang nói:
"Cô nói xem, người ta một nữ không gả hai chồng, cô thì hay rồi, một tên là chồng có liên kết con rối kết duyên, một người thì là chồng quỷ, mang thai con người ta luôn, mà hai người ai cũng lợi hại như vậy, cô không sợ giây lát không cẩn thận liền bị chơi chết à?"
Vừa nói đến chuyện này tôi liền bốc hỏa, tro hương trong tay cũng ném vô người anh ta.
Tuy anh ta không sợ tro hương, nhưng vẫn bị cay mắt, hét lên the thé:
"Cô đừng ỷ có chồng quỷ của cô ở đây mà tôi không dám đánh trả nhé, tôi..."
Thật vất vả mới xoa xong hai mắt, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Mặc Dật đang nhìn phía bên này, anh ta liền rụt cổ không nói nữa.
Tề Sở bày trận Ngũ Lôi, tôi nhìn một hồi cũng không hiểu được, lập tức từ bỏ ý định học lén.
Tới nửa đêm, Tề Sở liền bày thêm trận ẩn thân*, lấy Mặc Dật làm mắt trận, dùng Ngũ Phúc đồng nữ là Lạc Lạc trợ trận, tự tin vỗ ngực cam đoan không ai có thể nhìn thấy trong trận. Cho dù có thấy, cũng có Lạc Lạc đây chống trận, chúng tôi chỉ cần chờ Lục Tư Tề vào trận là được.
Huyết thi là căn cơ của thuật nuôi cổ Tương Tây, cỗ xác của Lục Tư Tề kia tuy dùng Phùng Thi chi thuật* khâu lại, nhưng có thể hoạt động như người sống như vậy thì chắc chắn không thể không liên quan đến cổ thuật, gã liên tục bị Mặc Dật đả thương cơ thể, khẳng định sẽ không bỏ qua miếng mồi ngon này.
Lần trước giải cổ của Lục Linh, chắc chắn bà ta cũng bị thương, sẽ nhân cơ hội này chữa thương, cho nên cỗ huyết thi không biết dưỡng bao năm ở dưới đất này chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ.
Nửa đêm ở cạnh đê, gió sông thổi vù vù, tôi cởi đôi ủng để sang một bên, cuộn tròn chân lại.
Tề Sở ngồi bên cạnh xoa xoa cánh tay, xụ mặt nói:
"Rõ ràng sáng nay cũng không lạnh lắm, tại sao đến nửa đêm lại lạnh như vậy?"
Mặc Dật đại nhân nãy giờ đứng bên cạnh không nói lời nào đột nhiên ôm tôi vào lòng, áo choàng đen của anh to rộng, đem tôi bao bọc kín kẽ vào trong.
Cơ thể Mặc Dật bình thường lạnh lẽo, chỉ có lúc giao hoan mới cảm thấy nóng ấm, nhưng mà lần này tựa vào trong lồng ngực y, tôi lại cảm thấy ấm áp yên lòng.
Tôi tò mò ngẩng đầu lên nhìn, từ dạo nọ lộ mặt xong, y đã không còn đeo cái mặt nạ xấu xí kia nữa, một khuôn mặt lạnh lùng hiện lên dưới ánh trăng, như ngọc sáng tựa trăng trời, tim tôi hẫng một nhịp, không tự giác được bản thân cứ rụt rụt vào lòng y.
Trách không được vị Minh giới đại nhân này thường đeo cái mặt nạ xấu xí hung tợn kia ra đường, chỉ bằng dung mạo này của y, lại ngẫm tới mấy cô gái truy thần tượng minh tinh các kiểu hiện giờ, nhìn thấy y xong chắc ùn ùn chạy theo xuống địa phủ luôn quá, nếu vậy thì đúng là tạo nghiệp!
"Ngược chó ghê!"
Tề Sở đợi nửa ngày cũng không nghe tiếng tôi đáp lời, vừa quay đầu liền thấy tôi cùng Mặc Dật ôm lấy nhau chống lạnh, lập tức lầm bầm một tiếng, duỗi tay hướng Lạc Lạc dụ dỗ:
"Lạc Lạc, con lạnh không? Lại đây cho chú ôm một cái nhé?"
Lạc Lạc đang ở bờ sông chọc chọc con cua núp dưới phiến đá nhỏ, nghe vậy liền sợ hãi chạy biến vào trong lá bùa máu trước ngực tôi, Tề Sở vô cùng xấu hổ thu tay sờ sờ mũi, ôm lấy hai chân ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá không nói lời nào nữa.
Có lẽ là bởi vì những chuyện thân mật nhất cũng đã làm, tôi rúc vào trong lòng Mặc Dật cũng không có khó chịu gì, ngược lại còn bởi vì quá ấm áp mà muốn thiu thiu ngủ.
Đợi mãi cho đến khi trăng ngả về Tây, đột nhiên loáng thoáng có vài thanh âm mơ hồ truyền tới, nghe kĩ còn giống như tiếng trẻ con cười, giữa không gian tĩnh lặng làm người khác chú ý.
Tôi từ trong mơ màng chợt bừng tỉnh, theo bản năng hít một hơi sâu, Mặc Dật lại ôm tôi càng chặt, nhìn tôi lắc lắc đầu, sau đó xoay sang nhìn giữa mặt sông.
Nương theo ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng, chỉ thấy trong nước có sinh vật gì đó đang nhao nhao bơi lội tới cửa hang bùn, nhảy lên mấy hòn đá bên cạnh mà đứng.
Lúc này mới thấy rõ, từng con từng con thiềm thừ* to bằng ngón cái, da dẻ đỏ hồng, trên lưng còn sần sùi mụn bọc, những con thiềm thừ này vừa ngoi lên khỏi mặt nước liền hướng tới cái hang kia bò đi.
- ---
*Ẩn thân: tàng hình.
*Phùng Thi chi thuật: Thuật khâu xác.
*Thiềm thừ: cóc, có ý nghĩa rất tốt trong phong thủy.
Editor: Hiing