*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai con lươn kia chậm chạp bơi theo dòng nước, sau đó hướng một cái lỗ nhỏ chui vào, bà ngoại lập tức kêu người đến đào ra.

Trước kia ai cũng biết bên dưới những tảng đá xây đê đều có vài hang rỗng, tôi cũng có lần ở chỗ đê sụp bắt được một con cua to, bởi vì quá to, cho nên không thể thoát ra ngoài được, chỉ có thể chờ nước may mắn lùa một ít thức ăn vào, muốn cử động cũng không thể.

Mọi người đào theo dây câu, cuối cùng phát hiện được một cái hang sông lớn bằng cái bàn bát tiên*, bên ngoài còn có rất nhiều lươn bé như ngón cái bơi lội.

Dân quê luôn chú trọng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thôn trưởng liền vội vàng gọi cảnh sát đến giúp đỡ. Cảnh sát tới đặt máy bơm, nhưng nước rút một ngày một đêm cũng rút không cạn, vậy mà lươn to lươn bé thì lại bắt được mấy thùng liền, vẫn như cũ không thấy đáy, phía dưới đó tình huống chưa rõ ràng, cảnh sát cũng không dám mạo hiểm, liền nói muốn liên lạc thêm đội kĩ thuật tới hỗ trợ, kéo dây giăng cái hang lại, dặn mọi người đợi thêm.

Trường hợp này vừa nhìn liền biết người còn sống là không thể nào, mà trục vớt xác thì không cần vội, nên cảnh sát cũng tạm cho qua.

Thôn trưởng không chịu nổi áp lực mấy nhà náo loạn, nghĩ đến ban đầu bà ngoại đã nhắc nhở, liền đi nhờ bà ngoại nghĩ cách trục vớt thi thể của năm người kia.

Kỳ lạ đó là bà ngoại lại đồng ý, lại còn nói với thôn trưởng, nếu bà vẫn chưa ra được, thì không được để cho tôi vào thôn.

Vốn là thôn trưởng cũng không để ý, chỉ tưởng bà ngoại sẽ đốt giấy hóa vàng gì đó, đốt hương gì đó, kết quả bà ngoại lại quấn một đoạn dây đỏ quanh eo, từ phía trên nhảy xuống.

Thôn trưởng lúc này mới hoảng hốt, sợ lại gây ra chuyện, liền kêu chú Nhị Ngưu khá thân thiết với nhà tôi đi lên trấn trên một chuyến, mang theo vài người nữa, chờ tôi trở về liền ngăn lại, đợi phía cảnh sát có hồi âm, mới cho tôi trở về, nếu không thôn trưởng quả thật không thể ăn nói cùng tôi, cũng sợ bà ngoại trả thù.

Tương truyền người hành nghề quá âm sau khi chết đi sẽ trở thành quỷ, chẳng những có thể đi thông hai giới âm dương mà còn vô cùng lợi hại.

Những người đó diễn tả sinh động như thật, chú Nhị Ngưu vài lần muốn chen miệng vào đều không được, rõ ràng bên trong chắc chắn còn có điều khuất tất, chỉ là bọn họ đang cố ý tránh nặng tìm nhẹ.

Nghe xong tôi liền trầm mặc, rõ ràng người trong thôn đều nghĩ bà ngoại đã mất mạng, ngăn cản tôi tại đây cũng chỉ là làm theo di ngôn của bà.

Lúc tôi gọi điện thoại hỏi bà chuyện của Ngũ Phúc đồng nữ, bà còn bảo tôi nhất định phải làm thủy bộ đạo tràng bảy ngày, rõ ràng là muốn câu thời gian, chẳng lẽ bà biết dưới đê có cái gì?

Nếu sự việc đều đã nói rõ ràng, mấy người đó cũng không thể ngăn cản tôi, tôi liền bắt xe trở lại thôn.

Lúc này đã là chạng vạng, tôi lo lắng cho bà ngoại liền vọt thẳng tới đê.

Từ phía xa đã thấy có người đang canh giữ chỗ đó, tôi thắc mắc không biết là ai, đột nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc, trong lòng cả kinh, đợi tới lúc đến gần hơn, quả thật nhìn thấy Lục Tư Tề đứng trước cửa hang bùn to bằng cái bàn bát tiên, nặng nề nhìn tôi.

CHÚ THÍCH:

*Bàn bát tiên: Bàn có tám vị tiên ngồi.

- ---tym-----

Editor: Hiing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play