*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mắt thấy gương mặt kia đang bay về phía mình, nghĩ tới lúc nãy dì kia bị nó bám lên người xong đâm đầu vào cột đến mức nát hết cả mặt, còn đang nằm đằng kia, trong đầu tôi liền nhảy ra ba chữ "tìm thế thân".

Tro hương cất giữ trong người tôi đều quăng ra hết, khuôn mặt kia đang bay tới mới dừng lại, cách tôi hai ba bước chân.

"Lạc Lạc, cô có nhìn thấy Lạc Lạc không? Con bé mới 4 tuổi, thắt một cái bím tóc..." Khuôn mặt nọ vừa khóc vừa đưa mắt xuống nhìn đứa bé trong lòng tôi, thanh âm u oán, nâng hai hốc mắt trống rỗng lên nhìn tôi, khóc ròng: "Cô có nhìn thấy Lạc Lạc không? Tôi không tìm thấy con bé đâu cả... Tôi không tìm thấy..."

Vừa dứt lời, mặt quỷ lại bay đến dán lên một chiếc cửa sổ, nhìn vào trong tàu.

Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, hành khách cả trạm đều hoảng loạn, nhân viên bảo vệ khoá cửa tàu không cho ai ra ngoài, còi báo động kêu vang liên tục. Tôi cứ ôm lấy đứa bé kia không biết phải làm thế nào cho phải, có vài nhân viên bảo vệ tới tìm tôi, hỏi tôi có phải thân nhân của người chết hay không, dù sao lúc nãy tôi cũng giúp dì ấy xách hành lí, trước lúc gặp chuyện dì ấy lại đưa đứa bé cho tôi ôm, bảo vệ đều thấy hết.

Tôi biết chuyện này dăm ba câu không thể nói rõ ràng được, đứa bé trong lồng ngực lay gọi cỡ nào cũng không tỉnh, chỉ có thể cố gắng khiêng đứa bé trên vai, một tay cầm hành lí của mình, lại nhờ bảo vệ xách dùm hành lí của dì kia, đi theo họ xuống tàu.

Bởi vì là chuyện liên quan tới mạng người, tôi trực tiếp bị dẫn tới sở cảnh sát. Cảnh sát đến gặp tôi lấy lời khai, ngoại trừ gương mặt quỷ kia, còn lại tôi đều thành thật khai báo.

Đứa bé trong lồng ngực đến bây giờ vẫn gọi không tỉnh được, tôi có chút sợ hãi, nhờ cảnh sát kiếm người tới xem xét một chút.

Bất luận là lịch sử giao dịch mua vé tàu của tôi, hay là tra camera, tra hộ khẩu, đều rõ ràng tôi không có quan hệ với dì kia, cảnh sát lúc đó mới chịu mang đứa bé kia đi.

Lúc chỉ còn một mình tôi trong phòng tra hỏi, đột nhiên cảm thấy trên vai chợt lạnh, Mặc Dật vẫn luôn đi theo liền xuất hiện, đảo mắt nhìn tôi: "Hiện tại em đã biết chỗ tốt khi mang thai quỷ chưa?"

"Có thể nhìn thấy quỷ sao?" Tôi cảm thấy bất lực thật sự, rõ ràng chỉ muốn mau chóng về nhà thôi, ai mà ngờ trên đường lại gặp quỷ cơ chứ!

Đã gặp thì thôi đi, lại còn gặp quỷ tìm thế thân, cái mặt quỷ kia cũng đáng sợ quá đi, giữa chốn đông người như vậy, hại người ta đập đầu tới mức nát mặt mà chết.

"Vụ lần này tôi nhận giúp em." Mặc Dật giơ tay ra, chỉ thấy trong tay anh là một khuôn mặt người, chỉ là không nhúc nhích gì cả.

Cho dù là như vậy, tôi vẫn rất sợ hãi, nhìn Mặc Dật nói: "Tôi chỉ làm ăn với con người, làm với quỷ tôi không thể làm được. Hơn nữa không phải anh luôn mặc kệ chuyện của địa phủ sao? Chuyện của con quỷ này vốn đâu cần anh quản?!"

Chỉ cần tưởng tượng tới khách hàng của mình là một cái mặt quỷ, đã vậy còn là một cái mặt quỷ mới hại chết người xong, tôi liền nhút nhát hẳn.

Mặc Dật nhẹ liếc tôi một cái, trầm giọng nói: "Oán niệm của cô ta quá sâu, linh hồn không thể vào địa phủ, cho nên chuyện này cũng không tính là chuyện của địa phủ. Bổn quân bảo em xem hương để tích âm đức, đâu có phân biệt là người hay là quỷ. Huống hồ chi, việc này em cũng không tránh khỏi liên quan!"

Nói xong, Mặc Dật kéo tay của tôi qua, đem gương mặt kia đặt vô tay tôi, trầm giọng nói: "Mọi việc trên đời đều do nhân duyên, chuyện gì cần tới sẽ không thể tránh khỏi."

Khuôn mặt kia nằm trong tay tôi, mềm mại tựa như không có thật, nhưng mà lúc này tay của tôi chỉ cảm thấy tê rần, muốn động cũng không dám động.

Bà ngoại đã nói chờ tới khi tôi trở về, sẽ nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, vậy mà tại sao đã tới trạm tàu luôn rồi mà vẫn còn gặp phải chuyện này vậy trời.

Tôi cứ giơ tay ra như vậy, đang muốn hỏi Mặc Dật phải làm sao bây giờ, cửa đột nhiên bị mở ra, tôi sợ bị nhìn ra cái gì, vội cuống cuồng thu tay lại.

Kết quả là cảnh sát lần này tra hỏi càng thêm nghiêm khắc, thái độ cũng không tốt như ban đầu, làm tôi sợ tới mức hoảng loạn, vội nói ra lần này đi tới chỗ Tề Sở để chơi, đương nhiên là mấy chuyện xem hương, giải cổ linh tinh thì tôi không dám nói.

Vị cảnh sát kia lấy số điện thoại của Tề Sở, đi ra ngoài xác nhận, kêu tôi ở trong này chờ.

Tôi mang máng cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng, tầm khoảng nửa tiếng sau, cảnh sát mới thả tôi ra, nói là đã xác nhận xong, tôi và dì kia không có quan hệ gì, tuy nhiên tạm thời cũng không thể rời đi, còn phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi xong mới tính tiếp.

- ---tym---

Editor: Hiing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play