Y vừa nói, vừa chậm rãi đưa tay hướng lên trên, giữa hơi thở dồn dập: "Bổn quân đã đồng ý sẽ cho em nhìn ngắm cơ thể bên dưới lớp quần áo này..."

Từ trước đến nay Mặc Dật nói là làm, đặc biệt là trong chuyện muốn nuốt tôi vào bụng như thế này, càng là bất chấp mà làm.

Không đợi tôi đồng ý, y dùng một tay lôi tôi lên giường, vài ba động tác liền thoát hết quần áo của tôi, tôi trái che phải giấu cỡ nào cũng không cản được, chỉ có thể gằn giọng mắng: "Ở đây là đạo quán! Hơn nữa không phải anh nói cho tôi ngắm cơ thể của anh sao, lột đồ tôi làm cái gì?!"

"Từ trước tới nay người khác muốn hiến tế cho bổn quân, bổn quân còn phải xem tâm trạng có thích lấy hay không lấy. Hơn nữa bổn quân cũng không hề nuốt lời, nếu em muốn ngắm bổn quân, vậy thì cho bổn quân ngắm trước, xong lại cho em ngắm." Mặc Dật lột ra lớp áo cuối cùng, kéo hai tay tôi qua khỏi đỉnh đầu, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm cơ thể dưới thân.

Tôi xấu hổ vô cùng, cảm thấy thật bất lực, làm cho tôi nhớ đến cái đêm bị hiến tế kia, Mặc Dật cũng dùng ánh mắt mơn trớn tôi như vậy.

Nhấc chân lên muốn chạy, Mặc Dật liền vòng chân qua đè tôi xuống, dường như chỉ nhìn phía trước thôi không đủ, một tay y khoá chặt tay tôi, một tay vòng xuống eo dùng sức lật qua, khiến cả người tôi nằm sấp, sau đó lại dùng ánh mắt đánh giá tấm lưng trước mặt. Hai mắt y như có lửa, nhìn chằm chằm khiến tôi có cảm giác nóng rát cả người.

Đạo quán này rất nhỏ, bên cạnh phòng cho khách ở chính là phòng của Tề Sở, tôi không dám lớn tiếng, chỉ có thể cắn răng thấp giọng hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Dù sao chuyện gì cũng đã làm, tôi cũng không cần phải ra vẻ màu mè nữa, chỉ là cái ánh mắt này là nhìn ngắm thôi hay sao? Rõ ràng là muốn khắc hoa lên người tôi luôn!

"Đủ rồi!" Giọng Mặc Dật hơi khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng chậm rãi từ trên dời xuống dưới, dừng lại chỗ eo thon, nhẹ nhàng sờ nắn, làm như ở đó có một đoá hoa vậy.

Tôi nằm sấp trên giường, cố gắng quay đầu lại muốn nhìn y, đột nhiên lại thấy tròng mắt y chuyển chuyển, ngón tay lại có chút run run.

Tôi vừa tính há miệng nói, Mặc Dật đã xoay người tôi lại, áo bào dài màu đen cũng cởi ra, nhìn tôi cười: "Tới lượt em."

Tôi giật mình, trời ơi tôi có phải y đâu mà có loại đam mê này, cuống quít xoay đầu đi.

"Nếu em không nhìn, tôi đành phải làm tới bước tiếp theo vậy." Mặc Dật tâm tình cực kì tốt, còn có thể nhẹ nhàng chà sát tôi.

Tên quỷ này sao lại nói chuyện kiểu này nhỉ? Tôi thật muốn trực tiếp ngất xỉu luôn, nhưng hôm nay y lại chẳng giống trước đây quen thói đâm thẳng vào, mà lại chậm rì rì, không có vẻ gì là sốt ruột cả.

Làm tới mức tôi nghẹn sắp khóc, chỉ có thể cắn chặt răng mình không để những thanh âm nguyên thủy nhất phát ra, Mặc Dật lúc này mới tấn công mãnh liệt, kéo tôi vào bể tình chìm chìm nổi nổi.

Có lẽ là vì đã nhịn lâu lắm, Mặc Dật làm rất lâu vẫn không thoả mãn. Bởi vì ngại Tề Sở nằm bên kia chỉ cách có một bức tường, tôi phải liều mình kiềm chế tiếng rên, thế nhưng Mặc Dật thật sự rất mãnh liệt, đem cả thân thể tôi lăn qua lộn lại cả đêm, cuối cùng tôi phải cắn chặt gối đầu mới miễn cưỡng khống chế được.

Làm đến lúc tôi ngất đi rồi, Mặc Dật vẫn không hề ngừng nghỉ. Chỉ là trong lúc tôi mê mang, cảm giác được có một bàn tay không ngừng vuốt ve cơ thể, chạm tới phần eo nhẹ nhàng xoa ấn, kèm theo tiếng thở dài.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi bị tiếng đập cửa của Tề Sở đánh thức, vội mở mắt, lại thấy Mặc Dật ngồi đầu giường đang cầm một khối vải màu vàng sậm ra xem, thấy tôi tỉnh lại liền cất đi, nhẹ giọng nói: "Thanh Hà đã tỉnh, em muốn hỏi cái gì thì nhanh chóng đi hỏi. Bổn quân không thích ở lâu tại đạo quán!"

Cả người tôi trần như nhộng, còn đang loay hoay tìm quần áo mặc vào, nghe được những lời Mặc Dật nói, tôi có chút sững sờ. Anh bảo không thích ở lâu trong đạo quán? Chẳng lẽ anh ấy vẫn luôn bên cạnh tôi? Trước đây mỗi khi xong việc y đều lập tức rời đi, tại sao hôm nay lại... lại... Tôi có chút nói không nên lời.

Tuy trong lòng có thắc mắc, nhưng tôi cũng không dám hỏi, lúc tìm được quần áo để thay xong, lại phát hiện thân dưới nhẹ nhàng, tựa như đã được rửa sạch rồi vậy.

Tối hôm qua trong phòng cũng chỉ có tôi và Mặc Dật, chẳng lẽ tất cả đều là y làm?

Lén lút nhìn y, nhưng y lại lấy miếng vải kia ra xem cái gì đó, thấy tôi chưa đi liền đảo mắt liếc một cái: "Còn không đi mau đi."

Tôi ra khỏi phòng, nhìn thấy Mặc Dật vẫn ngồi đó như cũ, dường như không có ý muốn đi, giống như là muốn đợi tôi hỏi xong trở về vậy. Cái suy nghĩ đó làm cả người tôi rùng mình, bước nhanh rời đi.

Thanh Hà đúng là đã tỉnh, chỉ là cái đầu đã thành trọc, lúc tôi bước vào, người nọ đang nằm ăn cháo trên giường đột nhiên cứng lại, ngây ngốc nhìn tôi.

Vị đạo sĩ trung niên gọi ông không biết bao nhiêu lần ông mới tỉnh lại, cười khổ nói: "Già rồi, gặp lại người xưa có chút bồi hồi."

Tôi nhẹ nhàng cười, kiểm tra thân thể ông không có gì đáng ngại xong, liền không biết phải mở miệng hỏi chuyện của mẹ tôi như thế nào.

Không ngờ ông đã chủ động hỏi: "Con muốn biết chuyện của Vân Hương mẹ con đúng không?"

Thấy tôi gật đầu, ông chỉ cười cười nói: "Con đi ăn sáng trước đi, đợi ông chuẩn bị một chút, sau đó sẽ nói hết cho con."

Ông chỉ mặc một lớp áo ngủ rộng thùng thình, biết đạo trưởng thường hay chú ý tác phong bề ngoài, tôi thấp giọng đồng ý rồi rời đi.

Bởi vì trong phòng còn có Mặc Dật nên tôi bưng hai phần bữa sáng về.

Tôi cũng không có kinh nghiệm sống cùng quỷ bao nhiêu, huống hồ Mặc Dật còn là dạng quỷ đặc biệt, đem bữa sáng về, tiện thể cầm theo cái lư hương, nhỡ may Mặc Dật không ăn cháo, tôi đốt nén hương cho anh ấy cũng được, dù gì bây giờ anh cũng là bùa hộ mệnh của tôi, phải cung phụng hầu hạ cho tốt.

Kết quả lúc tôi đem lư hương đốt sẵn để trước mặt y, Mặc Dật nhìn tôi đầy kỳ quái, sau đó bưng một chén cháo lên húp: "Đặc sệt lại thơm, tay nghề của Tề Sở cũng không tệ."

Trường hợp này làm tôi có chút ngượng ngùng, dẹp lư hương qua một bên, giả bộ chắp tay về phía chân trời vài giây, sau đó vùi đầu ăn cháo.

Mặc Dật ăn cái gì cũng rất ưu nhã, ngay cả ăn cháo cũng nhẹ nhàng, đặt chén gác đũa không phát ra một chút âm thanh nào.

Thấy y ăn xong, tôi liền đứng dậy thu dọn chén đũa, đột nhiên Tề Sở đẩy cửa xông vào, nhìn tôi la lớn: "Thanh Hà đạo trưởng đâu rồi? Cô có nhìn thấy ông ấy không?"

CHÚ THÍCH:

*Nhất Trượng Nhị Kiếm Tam Chấp hương, tận diệt âm tà khắp nhân gian: Trượng là chỉ pháp trượng trong tay các vị cao tăng, kiếm là vũ khí của đạo sĩ, hương là chỉ hương liệu, cây nhang. Đây là ba loại dụng cụ, nghề nghiệp trừ ma diệt quỷ theo quan niệm xưa. Ở đây có ý chỉ những người nổi tiếng trong lĩnh vực này.

*Long xà loạn tẩu: rồng rắn chạy loạn. Chỉ sự hỗn loạn.

*Mai danh ẩn tích: biến mất, không để lại tung tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play