*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi giật mình tỉnh giấc, cảm thấy trên bụng lành lạnh, mở mắt thì thấy tay Mặc Dật đang sờ sờ bụng nhỏ, thấy tôi tỉnh lại, liền xoay người đè lên.
Từ sau lần tôi muốn mượn tay Lục Tư Tề để phá bỏ thai quỷ, Mặc Dật liền không còn vô cớ gây chuyện, mấy ngày không gặp, y giống như cực kì động tình, trực tiếp đâm thẳng vào, hung tợn uy hiếp tôi: "Em lại dám mơ thấy những kẻ khác!"
Cơ thể mang thai vốn đã rất nhạy cảm, huống chi y lại biết rõ cơ thể của tôi như lòng bàn tay, tôi chỉ biết thở hổn hển ngắt quãng, không thể nói được chữ nào. Loáng thoáng nghe y nói "những kẻ khác", biết là ý chỉ bóng đen trong giấc mơ, lại liên tưởng tới cái bóng của Lưu Nhược Thủy, tôi mở miệng định hỏi, y liền dùng sức đẩy hông một cái, làm bao lời tới bên miệng của tôi phải nuốt xuống.
Sau khi làm xong, tôi lại muốn hỏi chuyện chiếc giường kia, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương kì lạ trên chiếc áo đen của y, hương thơm vấn vít không tan, đúng là mùi Phiên Hồn Hương trên chiếc giường Bạt Bộ của Lưu Nhược Thủy!
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm Mặc Dật, không lẽ vong quỷ bám theo Lưu Nhược Thủy là y?
"Đừng nghĩ bậy!" Mặc Dật liếc mắt liền biết tôi nghĩ tới cái gì, vẫy vẫy ống tay áo, nói: "Phiên Hồn Hương quý hiếm, tuy rằng không phải hàng thật, nhưng bổn quân cũng vui vẻ hưởng thụ. Em tìm cơ hội nói lại với cô ta, thông minh quá tất bị thông minh hại*, mọi chuyện đi ngược lẽ thường đều có hại, người đã chết đi sống lại cũng không phải thứ tốt lành gì".
Cũng không cho tôi cơ hội hỏi thêm điều gì, y liền rời đi, để lại tôi một mình ngơ ngác.
Quả nhiên hai ngày sau, Lưu Nhược Thủy lại hẹn tôi và Tô Khê tới nhà nàng, còn sảng khoái mở ván giường Bạt Bộ ra, bên dưới quả nhiên có hộc lớn, nhưng chỉ đựng toàn là trang sức quý giá, cùng với thư tình của nàng và Tần Mạc, không có thi thể như tôi nghĩ.
Tôi ngượng ngùng cười cười nhìn Lưu Nhược Thủy, nhưng cái bóng dưới chân cô ấy vẫn đang giãy dụa liên hồi, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, mùi hương trên giường Bạt Bộ càng ngày càng nồng, ngay cả khi chúng tôi rời đi, vẫn còn quanh quẩn.
Đúng như Mặc Dật nói, mùi hương kia khiến cho thai quỷ trong người không ngừng xao động, tôi phải cố gắng hết sức, về đến nhà liền ngất xỉu, phải nhờ bà ngoại nấu thuốc cho uống mới tỉnh lại được.
Thai quỷ một khi hưng phấn, sẽ hút tinh khí của tôi, nhìn tình huống này thì chắc chắn kia là Phiên Hồn Hương, nếu không tại sao thai quỷ lại có phản ứng mạnh như vậy. Sau này không thể tới nhà Lưu Nhược Thủy nữa, tránh tiếp xúc với Phiên Hồn Hương kia.
Tôi cùng bà ngoại nghiên cứu hoa văn trên giường, Lưu Nhược Thủy lại đột nhiên xuất hiện, lần này lại đi cùng Tần Mạc người đã mất tích nửa năm kia, nghe nói rằng trước đây bởi vì chuyện ở rể mà cãi nhau với Lưu Nhược Thủy, Tần Mạc không muốn bị Lưu gia khinh thường, liền xuôi về Vân Nam, nghĩ rằng đợi áo gấm về làng, sẽ hỏi cưới Lưu Nhược Thủy, cho nên đến tận bây giờ mới trở về.
Nhìn hai người thân mật nắm tay, Lưu Nhược Thủy còn ngọt ngào tựa đầu vào vai Tần Mạc, hai người dính lấy nhau như liền một khối. Bất kể là từ nãy giờ nói cái gì, cũng đều là Lưu Nhược Thủy nói, Tần Mạc đứng bên cạnh chỉ lễ phép gật đầu.
Nhìn nhìn thì thấy có vẻ hài hoà, lại không hiểu sao có chút kì quái, đặc biệt là mùi hương hôi thối nồng đậm đến mức Phiên Hồn Hương cũng không áp chế được trên người hai người đó, làm tôi không hiểu sao cảm thấy sợ hãi.
Tôi cũng không rõ vấn đề nằm ở đâu, mà ngay khi Tần Mạc xoay người rời đi, tôi lại ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, tựa như mùi trên người Lục Tư Tề, tôi lập tức giữ chặt tay Lưu Nhược Thủy muốn hỏi, cô ấy lại xoay người nhìn tôi rồi nói: "Vân Thanh, bây giờ tôi rất hạnh phúc."
Cánh tay cô ấy lạnh như băng, lại toả mùi tanh tưởi, giống như thịt phơi giữa trời tháng 6 bị hỏng, tôi giật mình nhìn cô: "Tính mạng quan trọng hay tình yêu quan trọng hơn?"
Lưu Nhược Thủy ha ha cười: "Chuyện này tùy theo bản thân nghĩ thế nào, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ không chiếm được thứ tôi muốn cả".
Điệu cười lần này của cô chẳng còn chút ngọt ngào nào, mà lại vô cùng âm trầm kì quặc, cô nhìn chằm chằm bụng tôi, hỏi: "Trầm hương lần trước tôi tặng còn không? Tôi vẫn còn nửa khối đây".
Trầm hương kia là vật quý, tôi cất nó ở trong phòng, vừa nghe Lưu Nhược Thủy hỏi như vậy, nhớ lại mùi hương lạ lùng trên người Tần Mạc, trong đầu đột nhiên loé lên ý gì, mũi lại ngửi thấy một mùi hương lan toả.
Lưu Nhược Thủy lấy ra nửa khối trầm hương còn lại, nhét vào trong ngực tôi: "Trầm hương mê hoặc lòng người, quỷ thần lại càng say đắm".
Nửa khối trầm kia giống y đúc khối trầm mà Lưu Nhược Thủy đã cho tôi ngày trước, vừa nhét vào áo liền thoang thoảng hương đưa, mùi hương kia chính là Phiên Hồn Hương không sai.
Tay Lưu Nhược Thủy mơn trớn làn hương trong không trung, ánh ánh lấp lánh mờ mờ ảo ảo: "Phiên Hồn Hương xuyên cả âm dương, có thể khiến xác chết sống lại, vậy mà biệt tích* đã lâu. Nhưng nếu lấy trầm hương bình thường, thêm máu, xương, thịt của người chết hoà vào, tuy không thể khiến người chết sống lại, nhưng có thể câu hồn, dùng về lâu về dài, xác thịt không rữa, nuôi xác đã chết thành con rối, lại biết nghe lời chủ nhân của mùi hương, càng có thể dẫn hồn nhập vào, đối với thai quỷ của cô lại càng bổ dưỡng."
Lưu Nhược Thủy tựa vào lồng ngực Tần Mạc cười ngọt ngào, nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Cô đoán không sai, thi thể của Tần Mạc đúng là giấu chỗ giường Bạt Bộ, nhưng không phải dưới gầm giường, mà là trên giá đỡ, tôi cố ý nâng giường cao lên, mục đích là để cô không nhìn thấy phía trên".
Trầm hương lan toả, thai quỷ trong bụng tôi ngửi thấy liền không ngừng cựa quậy, toàn thân tôi rét run, cảm giác như máu thịt trong người bị rút hết, cơ thể chỉ muốn ngất đi.
"Vân Thanh, đừng trách tôi". Lưu Nhược Thủy kéo Tần Mạc đi, nhìn tôi nói: "Năm đó Tần Mạc không chịu ở rể nhà tôi, bị tôi gác dao lên cổ cưỡng ép, không ngờ ngộ thương anh ấy. Tôi sợ anh ấy rời xa tôi, mới giấu xác anh ấy trên giường Bạt Bộ. Cũng là gã nói cho tôi biết cách chế tạo Phiên Hồn Hương nuôi dưỡng xác thịt của Tần Mạc, làm cho anh ấy sống lại. Cũng là gã bảo tôi đến tìm cô, dùng Phiên Hồn Hương mê hoặc giữ chân người chồng quỷ của cô, dẫn cô đến nhà. Nếu muốn trách, tự trách bản thân cô đã đắc tội người không nên đắc tội đi".
Lưu Nhược Thủy nói xong, liền ôm lấy eo Tần Mạc, hai người gắn bó bên nhau rời đi.
Tôi muốn ném nửa khối trầm hương trong lồng ngực đi, nhưng giống như bị cái gì đó hút lấy, không thể ném được, mùi hương vấn vít nơi đầu mũi, thai quỷ càng ngày càng xao động, tôi cảm giác bụng dưới càng ngày càng lớn dần, hai chân mất sức ngã xuống, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, không thể phát ra âm thanh nào.
*Thông minh quá tất bị thông minh hại: câu này không giống thành ngữ VN, nhưng hay được nói trong các bài học, ngụ ý giống như "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", dạy bảo về sự khiêm nhường.
*Biệt tích: mất đi không có bất kì thông tin gì.
- ------
------
Editor: Hiing