*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Khê giới thiệu cô gái kia là khách hàng thân thiết của cô ấy, tên là Lưu Nhược Thủy, mới 22 tuổi, quen một người bạn trai từ cao trung* lên tới đại học. Không hiểu sao từ nửa năm trước, bạn trai cô ấy đột nhiên mất tích, không tìm được người, sau đó mỗi đêm cô ấy đều mơ thấy bạn trai về tìm mình, càng khủng bố hơn nữa là, trên người cô ấy lúc nào cũng thoang thoảng mùi hôi của xác chết.

Ban đầu Tô Khê vốn không tin mấy chuyện như vậy, nhưng chính cô cũng đã trải qua chuyện lạ một lần, vậy nên cũng đưa Lưu Nhược Thủy tới thử xem. Tô Khê đưa người tới rồi liền quay về thành phố, nói là muốn đi tìm Lục Tư Tề tính sổ. Tôi vội bảo sẽ không tìm được Lục Tư Tề, cô ấy cũng không chịu bỏ cuộc, nói là phải báo cho mọi người biết Lục Tư Tề đã chết, biến thành ma quỷ. Tôi khuyên ngăn mãi không được, cũng chỉ có thể nhìn cô ấy rời đi.

Lưu Nhược Thủy người cũng như tên, là một cô gái yêu kiều nhu nhược như nước. Tô Khê vừa đi, cô ấy liền nhút nhát cười với tôi, hai mắt nai con mở to sợ sệt, khiến tôi cũng không biết làm thế nào cho phải.

Bởi vì đều là bị quỷ ám, nên tôi rất đồng cảm với cô ấy, cảm giác bị quỷ ám cũng không thoải mái gì.

Tuy tôi cùng Lục Tư Tề sắp kết hôn nhưng cũng không có tình cảm gì sâu đậm, còn Mặc Dật lại càng không, y là vì thai quỷ, còn tôi thì bị hiến tế, so ra với Lưu Nhược Thủy và bạn trai tình ý sâu đậm tất nhiên là khác biệt.

Hỏi xong ngày tháng năm sinh của Lưu Nhược Thủy và bạn trai cô, tôi cũng quay sang chuẩn bị đầy đủ các đồ vật cần để thắp hương. Lưu Nhược Thủy thành kính quỳ gối trên đệm hương bồ*, hỏi tôi: "Việc này có làm tổn thương đến A Mạc không? Anh ấy chỉ là luyến tiếc tôi, cho nên không chịu rời đi mà thôi. Tôi chỉ muốn hỏi anh ấy có cần thứ gì hay không, hoặc là hỏi xem thi thể anh ấy ở đâu để tôi mang về làm lễ chôn cất, chứ không muốn cô làm A Mạc bị thương đâu..."

Quả nhiên là tình yêu sâu đậm cho dù là quỷ cũng có thể bỏ qua, tôi nói với cô ấy thắp hương chỉ có thể xem nhân quả, hoặc nguyên nhân chết, sẽ không làm quỷ hồn bị thương, cô ấy mới an lòng.

Ngay lúc thắp hương, tôi liền đọc ngày tháng năm sinh của Lưu Nhược Thủy và Tần Mạc, lẳng lặng quan sát hình dáng của làn khói, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bạn trai đã mất tích được nửa năm, sống không thấy người, chết không thấy xác, vừa bị quỷ ám, liền chắc chắn bạn trai đã chết? Không lẽ cô ấy chưa từng đi tìm thử?

Đột nhiên làn khói uốn lượn, gió xoáy xoay quanh, màu hương liền trở nên đen nhánh vô cùng, ngay cả mùi hương cũng không ngửi thấy, lúc hương bén lửa, còn nghe thấy loáng thoáng có tiếng kêu gào thê lương. Đây là dấu hiệu bị oán linh* quấn thân, so với lời Lưu Nhược Thủy nói bị bạn trai về tìm rõ ràng không giống.

Hoài nghi trong lòng tôi càng nhiều hơn, nhìn Lưu Nhược Thủy thành kính quỳ trên hương bồ, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi thật dài nổi bật trên làn da trắng nõn, trông như một nàng búp bê barbie khiến người ta đem lòng yêu mến. Thật không thể hiểu nổi một cô gái nhu nhược mềm mại như vậy tại sao lại bị oán linh bám theo?

Oán linh tham lam, ba cây hương tàn đi nhanh chóng, Lưu Nhược Thủy không ngừng chớp mắt, trong mắt phủ một tầng nước lấp lánh, nhìn tôi: "A Mạc đã nói gì? Anh ấy có muốn gì không? Xác của anh ấy ở nơi nào? Anh ấy..."

Vừa nói được mấy câu nước mắt đã lã chã rơi, bắt lấy tay tôi, liên tục gọi tên "A Mạc", cầu xin tôi cho cô ấy nói với bạn trai mấy lời.

*cao trung: tương đương THPT ở Việt Nam.

*hương bồ: đệm ngồi, hay thấy trong các tràng tụng kinh Phật giáo

*oán linh: linh hồn mang nhiều oán hận.

* Quá âm: gọi hồn.

- -------tym-------

Cuối chap 11 mình không biết diễn biến nên sai câu cuối, đã sửa lại, các bạn đọc lại nhé.

Editor: Hiing

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play