Cảm giác hoảng sợ trong phút chốc lan ra toàn cơ thể, tôi quay đầu lại nhìn Viên Hùng, anh ta vẫn đang gào thét như cũ, Tưởng Chân Trân ôm chặt đầu anh ta vào trong ngực mình, muốn che lại đôi mắt của anh ta nhưng làm thế nào cũng không che được, đành nói không ngừng: "Đừng sợ! Đừng sợ! Em sẽ luôn bên cạnh anh, luôn ở bên anh!"

Tôi sải bước đi qua, giơ tay tát mạnh vào Viên Hùng, Tưởng Chân Trân thấy tôi đột nhiên đánh Viên Hùng nên có hơi giật mình.

Tôi lấy đàn hương ở trong ba lô ra và ném vào trong miệng Viên Hùng, rồi trực tiếp dùng câu hồn liên kéo anh ta, và nhìn Tưởng Chân Trân nói: "Vào đường hầm!"

Trong đường hầm không hề có thay đổi nào, nhưng những người bên ngoài đã chết hết.

Sau khi Viên Hùng được tôi kéo vào đường hầm, anh ta đã tỉnh táo lại một chút và nói với tôi: "Chúng ta chạy đi? Chạy mau đi!"

"Chạy hướng nào? Không phải anh đã thử qua rồi sao?" Tôi liếc nhìn Viên Hùng một cái, lại nhìn cái quan tài.

Theo cách nói của bọn họ, vào ban đêm mới nghe thấy tiếng hát của một người phụ nữ, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện vào ban ngày, hơn nữa chúng tôi là tận mắt chứng kiến con rắn đã chết nuốt người, nói cách khác những người biến mất kia đều là bị con rắn này nuốt chửng

Nhưng buổi sáng nay Viên Hùng từ trong quan tài mà tỉnh dậy, điều đó chứng tỏ sau khi anh ta bị đưa vào, con rắn cũng không có nuốt anh ta, chẳng lẽ là vì anh ta quen biết tôi ư?

"Giúp tôi một chút." Không biết là lấy dũng khí từ đâu ra, mà tôi liền vươn tay muốn kéo con rắn lớn, nhưng lại phát hiện kéo thế nào nó cũng không động đậy.

Viên Hùng sợ tới mức sững sờ vì vẫn còn ám ảnh hình ảnh rắn nuốt người vừa nãy, tôi trừng mắt liếc anh ta một cái, Tưởng Chân Trân đã tiến lên phụ.

Có lẽ anh ta thấy hai người phụ nữ đã cố gắng hết sức nên cũng tiến lên hỗ trợ.

Trên bụng con rắn không có vết thương hở ra khi bị mổ, nhưng cũng có một vết nông, rõ ràng là vết thương mới lành lại.

Con rắn như cũ vẫn không nhúc nhích, bụng có một chỗ phình to khác lạ, tôi không dám mổ bụng con rắn, nên thử dùng tay ấn ấn vào, cảm giác có góc cạnh, chắc là cái rương gỗ mà Viên Hùng đã nó, những ở chỗ khác lại mềm, máu thịt xương cốt bị nuốt vào kia đều không có ở trong bụng con rắn.

Viên Hùng nhìn thấy tôi kiểm tra, cũng tập trung vào trong đó, nhìn mà nói: "Toàn bộ máu thịt đó đã hoá thành mưa máu rồi sao?"

Tôi cũng không biết đây là thế nào, vừa sợ con rắn sẽ lại nuốt người, nên dùng câu hồn liên trói chặt nó lại, rồi móc điện thoại ra, bây giờ cách tốt nhất là tôi nên kêu cứu, nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu.

Chỉ là ngay sau khi điện thoại di động của tôi được bật lên, thì có một thông báo đến, một đoạn video từ wechat đã gửi tới từ một người xa lạ, mà hình ảnh bên ngoài là một ngọn núi.

Chỗ ma quái này, không hề có tín hiệu, vậy mà có thể nhận được Wechat(*) ư? Chắc chắn là do quỷ gửi đến rồi, vào thời buổi này, ở địa phủ không chỉ có hệ thống tài chính giống mình, mà ngay cả internet đều dùng được, có thể lựa chọn kỹ thuật chống nhiễu sóng, cũng là lợi hại.

(*)Mạng xã hội của Trung Quốc.

Tôi liếc mắt nhìn Viên Hùng cùng Tưởng Chân Trân, phát hiện di động của họ đều đổ chuông.

Dù sao《 The Ring 》 cũng là của Nhật Bản, chắc không có gì để xem, nên tôi trực tiếp click mở video lên.

Ngay lập tức có giọng nói ồn ào cùng tiếng cười phát ra, bên ngoài có tiếng mưa xào xạc.

Một con vật toàn thân đen nhánh, lông như lông lợn, có một cặp răng nanh của chuột và một cái đuôi dài, đại khái là một con vật giống mèo bị trói vào trên cây cột, tay chân của nó đều bị bẻ gãy, chảy máu, nó đang quay đầu liếm miệng vết thương.

Bên cạnh có rất nhiều người vây chung quanh, mọi người điều đang đoán mò nó là con gì, nhìn thịt như vậy có lẽ không thể ăn.

Tiếp đến, có người đổ chút xăng vào con vật kia và ném tàn thuốc, ngọn lửa lớn bùng lên, con vật nhỏ bị đốt cháy kêu to chi chi, mọi người đang xem đều cười ha ha, còn nói loại con vật như này thì đốt chết để miễn cho nó cắn người, trước kia đốt chuột nó cũng kêu như vậy.

Hình ảnh vẫn chưa chuyển, vẫn dừng tại hình ảnh con vật nhỏ bị đốt mà kêu thảm thiết.

Chờ đến khi đốt xong, thế mà con vật nhỏ kia vẫn còn sống, nó kêu chi chi, hai mắt mang theo ánh sáng hung ác nhìn chằm chằm vào những người vây xem đó.

"Loại này ăn ở trên núi, lông thô da dày, đốt cũng chỉ cháy lông, thử đổ chút dầu sôi lên thử xem thịt có thơm không." Nghe giọng nói hình như là của quầng thâm mắt.

Ngay lập tức có tiếng người ồn ào, nói gì mà đi nấu dầu sôi, còn có tiếng động xì xì, không biết có phải con vật nhỏ tạo ra tiếng động hay không.

Mọi người ồn ào, vì trời mưa nên không có khởi công, bọn họ cũng không có việc gì làm, nên có người xung phong nhận việc đi nấu dầu.

Những người vây xem khác, người thì lấy gậy gộc thọc vào con vật nhỏ, người lại nhặt hạt đậu phộng (lạc) ném vào nó, cũng có người lấy nước phun nó khiến nó sợ tới mức kêu to chi chi.

Một nồi dầu sôi chẳng mấy chốc đã xuất hiện, còn có người ầm ĩ muốn quay video lại, nói phát lên mạng sẽ rất hot.

Con vật nhỏ kia sợ tới mức kêu lên không ngừng, nhưng lại khiến những người vây xem càng thêm hưng phấn, họ còn thảo luận có mùi thịt nướng hay không.

Nhìn sự tuyệt vọng trong mắt của con vật nhỏ, trong lòng tôi rất không đành lòng.

Nhưng rõ ràng điều này không thể thay đổi được gì, dầu sôi đổ lên đầu con vật nhỏ, tiếng xèo xèo truyền đến, da tróc thịt bong, sau đó trượt xuống, cuốn lại, để lộ ra xương cốt màu đen ở bên trong.

Mọi người xôn xao, nói xương cốt đều là màu đen, sợ nó là quái vật gì đó.

Nhưng không có ai phát hiện, mưa bên ngoài chậm rãi biến thành màu đỏ.

Chờ đến lúc một nồi dầu đổ lên xong, con vật nhỏ kia giống như bị tan chảy hoàn toàn trong dầu, biến mất không thấy nữa.

Sau đó hình ảnh đột nhiên tối sầm, bức hoạ trên nắp quan tài xuất hiện trên màn hình, người bên trong kia nhẹ giọng nói với tôi: "Cô đã đến rồi à, thật tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play