Khi tôi nghe nói mình đã trêu chọc phải Đại tiên, liền cảm thấy có hơi nghiêm trọng, cho dù là phản dẫn chi thuật có hiệu quả, nhưng cũng bất quá là giống như tôi bị những con chuột vây công thôi, nhà ông ta có nhiều người, cho nên dù có nhiều chuột đi nữa thì cũng đều có thể xua đuổi được mà, huống hồ cũng chỉ cần cắn ông ta vài cái, cho đỡ tức thôi, chứ cũng không thể giết chết ông ta được? Hơn nữa, những con chuột đó lại dính oán khí của mẹ ông ta, có máu mủ ruột thịt, nên không thể không che chở ông ta được?

Tôi cũng đã suy xét đến điểm này, nên mới dám dùng phản dẫn chi thuật.

Vậy mà tại sao lại biến thành giống như con chuột rồi?

Nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi, Tần địa sư lập tức hiểu ra chuyện này không liên quan gì đến tôi, vội vàng nói với tôi: "Buổi chiều, có chuột chạy vào nhà họ Viên, mọi người cũng không để ý, rốt cuộc đêm qua cũng đã chết nhiều chuột như vậy, cho nên chỉ cần đuổi chúng đi là được rồi, cũng không dám đánh giết nữa, vì sợ dính phải chuyện giống như con. Nhưng tới tối, khi Viên Lữ đang thắp hương và đốt tiền vàng bạc trong linh đường, thì đột nhiên có mấy con chuột từ bên ngoài xông vào, bò lên người ông ta và cắn vài cái, cắn xong thì liền chạy."

"Hôm nay bà cụ đi cũng đã là ngày thứ ba, pháp sự gì đó cũng đã bắt đầu chuẩn bị, bà con đều đã đến đông đủ, người cũng nhiều, cho nên vừa thấy chuột cắn người, thì mọi người cũng vội lấy đồ ra đánh, thật sự thì cũng không có chuyện gì, cũng đã đưa Viên Lữ đến bệnh viện để tiêm phòng vắc-xin. Sau khi ông ta về thì hơi sốt là chuyện bình thường, nhưng ai ngờ nơi bị chuột cắn lại mọc ra lông chuột, rồi ông ta cũng nằm lăn ra giường kêu chi chi, còn gặm chân giường, bò theo góc tường giống như chuột, khi nhìn thấy ánh sáng liền trốn, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi." Tần địa sư nói xong liền nhìn tôi với đôi mắt nặng trĩu.

Tôi thầm tính toán trong đáy lòng một chút, hương liệu và phương pháp tôi điều chỉnh, tuyệt đối là dùng đúng theo số lượng trong sách. Chỉ khác là vải làm danh thiếp, nhưng ảnh hưởng cũng không quá nghiêm trọng, làm sao có thể làm một người biến thành chuột được chứ?

"Đã đến bệnh viện xem chưa?" Tôi thấy thím tám khóc như mưa, liền ra hiệu cho hai người tiến vào ngồi, nhưng thím tám lại không chịu vào, lại làm cái trò quỳ xuống đất không chịu đứng lên.

Phía sau bọn họ, còn có mấy người thuộc họ Viên đi theo, họ Viên là một họ lớn ở địa phương, Viên Lữ tuy là con trai duy nhất nhưng lại đứng thứ tám trong gia tộc, cho nên mọi người đều gọi là chú Tám, làm việc lớn ở bên ngoài, nếu không thì thôn trưởng đã lớn tuổi như vậy, cũng sẽ không thể nào giữ vững chức trưởng thôn được, tất cả cũng là nhờ có Viên Lữ đã bỏ ra không ít lực.

"Đã xem rồi, nhưng không tìm được nguyên nhân, mà chúng tôi cũng không dám đưa vào bệnh viện, sợ bị bắt để nghiên cứu." Tần địa sư liếc nhìn dì Tám đang quỳ trên mặt đất, và thì thầm với tôi: "Hương sư tra nhân, chi bằng con hãy đi xem một chút?"

Tôi chợt cười và chỉ vào những cây hoa dong riềng mình vừa mới trồng ngoài nhà, đống rác rưởi đó còn trồng hết cả sân, rộng hơn cả căn phòng chính của tôi, trồng cả mấy chục cây hoa dong riềng còn gì.

Tần địa sư vẻ mặt khó xử, đành phải nói với tôi: "Rốt cuộc thì mạng người quan trọng."

Tôi đưa tay sờ vào Đại Bạch đang chạy tới bên chân tôi, hướng về phía Tần địa sư cười khổ nói: "Lúc chú đến chắc cũng đã thấy được, nhà tôi cũng bị chuột tấn công. Mà bên ngoài sân tôi đều rắc hương liệu ở từng góc, nhưng ở nhà cũng có lúc bị chuột phá hoại, nếu không có Đại Bạch và hai đứa nhỏ đi bắt chuột thì cho dù tôi không bị gì, nhưng cũng không biết đồ vật trong nhà sẽ bị cắn đến mức nào? Bà ngoại của tôi không có ở đây, bà ấy chỉ có cái nhà nhỏ này, cho nên tôi cũng không thể không giữ cho bà."

"Vân Thanh!" Dì Tám đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, giọng ai thiết nói: "Cô cũng gọi ông ấy là chú Tám.".

"Hơn nữa..." Tôi vờ như không nghe thấy bà ta nói gì, rồi nói với Tần địa sư: "Chú cũng biết rằng mạng người quan trọng. Đêm qua nếu không có xích sắt che chở, thì những con chuột đã ăn nhiều thịt người chết như vậy, đều đỏ mắt tấn công vào tôi, vậy chú Tần nghĩ tôi và bộ xương trong quan tài liệu có gì khác nhau? Mà sợ rằng tôi cũng đã bị cắn chết từ lâu rồi nữa kìa?"

"Vân Thanh!" Dì Tám cắn răng nhìn chầm chầm vào tôi, trịnh trọng nói: "Cha chồng tôi đã chiếu cố gia đình cô rất nhiều, cô làm sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Chuyện của nhà cậu tôi, chúng tôi sẽ không so đo, hiện tại lão Viên đã như vậy, ông ấy cũng là xem cô lớn lên, cô định trơ mắt nhìn ông ấy chết sao? "

Tôi cười khẩy nói: "Nhà họ Vệ trừng phạt là đúng tội, đã làm chuyện gì, trong lòng mọi người chắc chắn đều đã biết rõ, trách tôi thấy chết không cứu, vậy các người có thể chết thay cho tôi sao? Bây giờ lại nói tôi thấy chết không cứu, vậy cái mạng nhỏ này của tôi còn có thể chết đi bao nhiêu lần? Người nhà của các người, tôi không đủ khả năng để trêu vào, vậy tôi còn không thể trốn sao?"

Nhìn dì Tám, tôi từ từ quỳ xuống, nhìn thẳng vào bà ta, rồi nghiêm nghị nói với bà ta: "Dì Tám, tôi cũng đã từng nói với chú Tám, có một số thứ không thể động vào, nếu nhà họ Vệ không bỏ trứng rắn vào xác chết, thì cũng sẽ không có vụ rắn trong quan tài bò ra, cũng sẽ không vì vậy mà cửa nát nhà tan. Các người nếu như không bỏ chuột vào trong quan tài, thì chú Tám cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

Nói xong, tôi nhìn về phía mấy người của nhà họ Viên, thấy vẻ mặt của họ có chút áy náy, tôi mới đứng dậy nở nụ cười thâm thúy, đối với Tần địa sư nói: "Tháo chuông thì cần phải có người buộc chuông, loại chuyện này bắt đầu từ đâu thì giải quyết từ đó, thật sự không phải việc của tôi.".

||||| Truyện đề cử: Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh |||||

Tôi chẳng qua chỉ dùng những con rối để dẫn những con chuột đã bị nguyền rủa đến nhà tôi, dẫn ngược lại tới nhà họ, còn cách giải quyết ra sao, thì còn phải xem là họ đã làm ra những trò quái đản đó như thế nào mới biết.

Lời cũng đã nói hết, tôi cũng không có cách nào để giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play