Có Mặc Dật ra tay, những pháp thuật trên người ba người kia đương nhiên sẽ được hóa giải, sau đó để Đại Bạch canh giữ bọn họ, nếu có dị thường sẽ trực tiếp làm ngất đi.

Mộng Điệp kia thật là cổ quái, một khi đi tới nơi đó thì sẽ bị dính vào người, mà e rằng đời này sẽ gặp phiền phức.

Quả nhiên đại lão ra tay là có khác, tôi đã làm đến đầu to ra(*) cũng không thu phục được, còn y chẳng qua là vẫy tay áo thôi.

(*) Nghĩ đủ cách làm đủ cách.

Tôi nghiêm túc mà hoài nghi có phải có thứ gì trong tay áo của Mặc Dật không, nếu không sao việc gì y cũng chỉ vẫy vẫy tay áo là đủ vậy.

Nhưng tôi không dám hỏi câu này ra nha, tôi lái xe chở y đến viện nghiên cứu của chị Dương, y chưa từng đến đó mà tôi đã đến đó mấy lần rồi, nghĩ đến đây thì tôi chợt nhớ ra một điều.

Lúc rời khỏi nhà của Trần Phi Phàm, Mặc Dật đã yêu cầu tôi ngủ lại chỗ của chị Dương, nói rằng nơi đó an toàn, nếu y chưa đến đấy, thì làm sao lại biết được là an toàn?

Quay đầu nhìn Mặc Dật, mắt y sáng như đuốc nhìn chằm chằm tôi nói: "Em đang nhìn cái gì?"

"Em không nhớ đường cho lắm." Tôi lè lưỡi, cảm giác về phương hướng của tôi không tốt chút nào nha.

Mặc Dật khẽ cười một tiếng, "Muốn hỏi anh khi nào từng đi qua đó, đúng không?"

Lòng bàn tay cầm vô lăng của tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi không tự giác được mà búng búng ngón tay, đối mặt với sự nhìn thấu lòng người của Mặc Dật, khẳng định không thể không chơi chiều trò, chỉ có thể căng da đầu gật gật đầu.

"Dừng xe sang bên kia, để anh lái." Mặc Dật cũng không né tránh.

Khi y rẽ và chuyển làn một cách thuần thục, điều đó thực sự chứng minh rằng y đã từng đến đó. Nhưng mà cách nói của y giống với bọn người chị Dương: "Lần trước nói chẳng phải mất đồ hay sao? Bọn họ không nói là mất thứ gì, nhưng có chút lo lắng nên bảo Tề Sở gọi em, anh ra mở cửa, cậu ta đánh liều mời anh qua xem, anh cũng đi xem một chút, quả nhiên là tường đồng vách sắt."

Tôi nhẹ "Ồ" một tiếng, không để ý lắm đến tin tức này, thản nhiên nói: "Hôm nay là đầu thấy của Trần Phi Phàm..."

Ngày hôm nay có vẻ hơi dài, cho tới bây giờ âm hồn của Trần Phi Phàm vẫn chưa xuất hiện nữa, nhưng cái thứ chết tiệt kia đã xuất hiện, tình huống cổ quái như vậy lại xảy ra.

"Em quan tâm đến nó?" Mặc Dật trầm giọng nói với tôi: "Đừng quá mức đồng tình, sống chết đều số mệnh, những đứa bé trong toà nhà chứa thai nhi kia còn chưa từng nhìn thấy thế giới này, rồi có thể thế nào chứ?"

Giọng của y trầm thấp, có chút mơ hồ và tiềm ẩn một chút tức giận.

Tôi có chút kinh ngạc nhìn y, lại thấy tay cầm vô lăng của y có hơi hơi nổi gân xanh, trong ấn tượng của tôi, dù gặp chuyện gì thì y cũng rất bình tĩnh, nhưng gần đây tâm trạng cũng có chút dao động đến lợi hại.

Cũng may vị đại lão này lái xe còn nhanh, đến rồi trước cửa hội sở của chị Dương.

Tường đồng vách sắt cường đại cỡ nào cũng không ngăn cản được Mặc Dật, khi xuống xe, y trực tiếp ôm lấy tôi đi xuyên tường, nhưng vào đến lại thấy phòng thí nghiệm là một khoảng không yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng người nào, chỉ có các dụng cụ điện tử đang rung động xì xì.

Tôi vội vàng đi đến văn phòng tìm chị Dương, lại thấy chị ấy nằm dài trên hành lang, lòng tôi đột nhiên căng thẳng.

"Còn sống." Mặc Dật chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi nói với tôi: "Ngươi chết rồi còn cần đến sao, trực tiếp gọi hồn qua hỏi việc là xong, nói không chừng còn có thể giúp đỡ em một lúc đó."

Nói như vậy thật sự có lý nha, nếu chị Dương chết rồi, nói không chừng âm hồn của chị ấy đã đi đến giúp tôi, sẽ không có chuyện không thèm tiếp điện thoại của tôi.

Nhưng nghĩ lại, cũng có chút kỳ quái, quả nhiên suy nghĩ của Mặc Dật khác hẳn người thường.

Cô duỗi tay nâng chị Dương dậy, nhéo nhân trung và thắp một nén hương tỉnh thần ở trước mặt chị ấy, một lát sau, chị ấy mới thở hổn hển một hơi mạnh.

Với vẻ mặt bối rối, chị ấy nhìn lên thì thấy đó là tôi, trong mắt liền lóe lên vẻ xấu hổ, chờ đến khi nhìn thấy Mặc Dật, thì cuống quýt nhảy dựng lên và nói với tôi: "Chị đi sửa sang lại một chút trước, có việc gì lát sẽ nói sau."

Khi chị ấy rời đi, một mùi vị ái muội bay ngang qua.

Tôi lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Mộng Điệp dường như chính là người dựa vào lan can trong câu lạc nhìn chúng tôi, nếu cô ta cầm điện thoại từ chị Dương, mà lấy theo cách làm của cô ta thì e là đã khiến chị Dương nằm mộng xuân(*).

(*)Giấc mộng liên quan tới ân ái nam nữ.

Chị ấy tắm rửa rất nhanh, không còn nhìn ra vẻ xấu hổ của chị Dương nữa, chị ấy nhìn tôi nói: "Bàn tay kia đã bị người phụ nữ kia đoạt đi, cô ta xem ra rất lợi hại, nơi này của bọn chị đối với cô ta mà nói, tất cả trang bị đều giống như hư không. "

"Không chỉ có nơi này của các người, mà mọi đồ vật trên đời này đều không cản trở được cô ta." Giọng nói của Mặc Dật trở nên lạnh lùng, y nói với chúng tôi: "Các người không định đi cứu người sao? Đi thôi!"

Editor Alissa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play