Ba người này đồng thời bước ra ngoài, với vẻ mặt như vậy, tôi đương nhiên đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng trách A Hà vừa kêu tôi đi nhanh, tôi sợ là nếu vào câu lạc bộ kia sẽ dính cổ quái.

Thấy Viên Hùng định ra mở cửa, tôi vội vàng kêu to bảo mẫu hỗ trợ, chạy theo, nhặt một món đồ trang trí trên kệ ở cửa ra vào và đánh vào gáy anh ta một cái thật nặng.

Anh ta bị ăn đau một lần, vừa nhìn tôi có chút bối rối, nhưng vẫn như cũ cầm nắm cửa chuẩn bị đi mở cửa, giống như mộng du chẳng qua là mặt đỏ bừng, giống như trâu bò trong cơn động dục.

Tôi vội vàng thả Lạc Lạc ra và yêu cầu nó giữ lại Viên Hùng, tôi khóa trái cửa lại, rồi đốt trầm hương trước cửa.

Nhưng điều kỳ lạ chính là, dù có thắp hương, tát mạnh, véo nguyệt nhân trung thì họ cũng không thể tỉnh lại.

Dì bảo mẫu ôm Thiên Hữu trong vòng tay nhìn tôi đầy lo lắng và nói, "Họ bị sao vậy? Có chuyện gì vậy? Dì sợ đây là bị quỷ ám đó?". Được copy tại [ Tг ùмTruyệЛ.V n ]

Tôi vội vàng gật đầu kêu dì mang theo Thiên Hữu vào phòng, nhìn ba người bị Lạc Lạc dùng quỷ đánh tường ngăn lại, tôi đơn giản lấy ra mê hồn hương, đặt hết xuống.

Nhưng mà mê hồn hương cũng vô dụng, bọn họ xoay người trong phòng, sắc mặt càng ngày càng xấu.

Cảm giác trống rỗng này như là bị thuốc kích tình gây ra, cư nhiên xuất hiện cùng lúc trên ba người, tôi có chút tức giận, nhưng cũng không biết phải làm sao.

Trong khi đang thắc mắc, tôi nghe thấy tiếng cửa sổ của nhà Nam Nhã vang lên, tiếp theo là một thứ có lông xù xù còn có móng vuốt xuất hiện ở cửa sổ nhà cô.

Đại Bạch thò cái đầu lông lù xù của mình vào, khi nhìn thấy tôi, nó vội vàng nói: "Chị Vân Thanh, chị thật sự đến chỗ này à?"

Vừa nhìn thấy nó, tôi liền có cách, vội vàng mở cửa sổ ra để nó chui vào, quả nhiên là trên lưng nó còn cõng theo hai nhóc con kia, hai tên nhóc này cũng coi như là gan lớn, cắn lông ở trên lưng của Đại Bạch, để cho Đại Bạch trèo tường với tư thế cõng như vậy.

Hồ ly có thể mê hoặc, mặc dù không chắc Đại Bạch có phải là hồ ly loại đó hay không, nhưng nó có thể mê hoặc Hà Thi Di thì có lẽ cũng có chút khả năng này.

Đại Bạch lập tức làm theo, dẫn ba người vào phòng, không thấy nó làm gì nhưng ba người không thể ngã bằng mê hồn hương thì giờ đã lập tức ngất xỉu trên giường.

"Tìm chị có việc gì không?" Tôi nhìn hai nhóc con chạy xung quanh chân Lạc Lạc rồi nhìn chằm chằm vào Đại Bạch và nói: "Làm thế nào cậu tìm thấy nơi này?"

"Em ngửi thấy mùi hương của chị." Đại Bạch nhún vai, điều đó khiến tôi ngày càng cảm thấy rằng nó càng giống một con chó hơn là một con hồ ly.

Thằng này vào buổi tối, không biết tắm rửa cho hai đứa con nên tìm đến tôi, đúng là lý do đơn giản và thô kệch.

Tôi chỉ đành ôm hai đứa nhóc sắp hôi hám vào tắm rửa trong phòng tắm của nhà Nam Nhã, sau đó tìm một chiếc khăn mới để lau khô, Đại Bạch xoè móng vuốt ở bên cạnh và nhìn vào tay tôi một cách hâm mộ: "Nếu em có thể tu thành hình người thì tốt rồi."

"Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, động vật không được phép tu thành tinh." Tôi lau khô cho hai đứa, liếc nhìn Đại Bạch và nói: "Trước kia cậu tu không thành công, nên chắc cậu cũng sẽ không làm được trong tương lai".

Đừng coi thường loại sắc lệnh này, khi đó Võ Tắc Thiên chỉ trăm hoa, ra lệnh trăm hoa đua nở nhưng vẫn không có hiệu quả. Chỉ có hoa mẫu đơn không tuân lệnh mà bị đày đến Lạc Dương!

Bây giờ yêu cầu động vật không được phép thành tinh, chính là không được phép! Đại Bạch ước tính rằng sẽ là bộ dáng như thế này trong tương lai!

Đại Bạch lẩm bẩm không dám nói nữa, há miệng ngậm lấy đàn con đã thổi khô ra bên ngoài.

Sau khi làm xong, tôi vẫn không đợi chị Dương gọi điện tới mà tự mình tò mò gọi đi, nhưng không có ai ở bên kia đầu dây trả lời, thật kỳ lạ.

Điện thoại trong viện nghiên cứu của đám người chị Dương đều được liên thông với nhau, nếu một cái không trả lời, thì cái kia sẽ đổ chuông để đảm bảo thông tin được thông suốt, nên làm sao không có người trả lời được?

Tôi vội nhắn cho chị ấy một tin nhắn, nhưng vẫn không có ai hồi âm.

Thật là lạ, lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, âm thanh kia không nhanh không chậm, nhưng dường như từng tiếng gõ ấy đều gõ đến cửa trái tim.

Tôi liếc nhìn Đại Bạch một cái, thằng này vẫn còn đang cắn cắn cái đuôi chơi với đám nhóc, và nó căn bản không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ngược lại là Lạc Lạc, bay lại bên người tôi một cách lo lắng, chớp mắt nói với tôi: "Con sợ!"

Con bé thân là ngũ phúc, lại có Mặc Dật làm sư phụ, có thể khiến nó sợ hãi, chỉ sợ thứ xuất hiện là thứ hung ác.

Vỗ đầu con bé, tôi để nó giúp tôi bảo vệ Thiên Hữu, sau đó đá Đại Bạch một cái, để hai nhóc con đi chơi với Lạc Lạc, và yêu cầu Đại Bạch giúp đỡ tôi một chút.

Editor: Alissa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play